Nhiễm Thủy


Bạch Thuấn có chút hối hận, vừa rồi hắn không nên lui về sau, vậy nên mới bỏ lỡ việc ngoài ý muốn có thể giúp tiến thêm một bước kia.

Nhưng khi Khúc Trì nói ra lời kia, sự hối hận của Bạch Thuấn lại trở nên không còn quan trọng nữa.

Hắn đang đứng ở trên bậc thềm, Khúc Trì lại đứng trên chiếc thảm đỏ trải dài trước mặt hắn.

Hắn nhìn Khúc Trì, nhìn con người ngây ngô khờ khạo tự đưa mình vào miệng hổ này, trong lòng nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Cơ hội đến quá dễ dàng sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một cái bẫy, dù rằng hắn biết rõ Khúc Trì không có ý kia.

Hắn không phản ứng lại ngay, mắt dò xét trên người Khúc Trì.

Khúc Trì vì vậy mà cảm thấy khẩn trương, cứ như muốn chứng minh mình có tư cách để được anh dạy, một tay cậu vẫn túm lấy tay áo của Bạch Thuấn, tay kia thì giơ lên vuốt phần tóc bên tai ra sau làm mình trông có vẻ gọn gàng hơn.


Bạch Thuấn vẫn dụ dỗ thêm một chút: "Sự trưởng thành là sự tích lũy từ cuộc sống mà ra, không phải do người khác dạy em là có thể làm được.

Hơn nữa, anh bận rộn nhiều việc, chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy để giúp em."
Khúc Trì "A" một tiếng, có chút mất mát cúi đầu.

Như là không nỡ nhìn bộ dáng thất vọng của cậu, Bạch Thuấn thở dài cầm tay cậu: "Vậy thì anh sẽ dạy em đơn giản một chút, có được không?"
Khúc Trì lại dấy lên hi vọng, đôi mắt sáng lên, vội vã gật đầu không ngừng: "Không sao hết."
Bạch Thuấn cười rộ lên: "Vậy thì dạy em người bình thường yêu đương như thế nào đi."
Bởi vì uống rượu nên không lâu sau, Bạch Thuấn nói mình có chút đau đầu, đêm nay muốn đi ngủ sớm.

Hắn vào phòng tắm tắm rửa, Khúc Trì thì đến thư phòng học bài, vừa viết vừa nghĩ xem anh trai muốn dạy mình như thế nào.

Hẹn hò? Hay là dạy những cái khác?
Khúc Trì đối với "Yêu đương" cũng chỉ biết được một chút khái niệm mơ hồ, đó là từ những bộ phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết, vì cậu không co shuwnsg thú với đề tài này nên cũng không xem nhiều.

Ngay khi cậu đang định tự tìm hiểu lại một chút, Bạch Thuấn ở trong phòng tắm gọi cậu: "Tiểu Trì."
"Làm sao vậy?"
"Anh quên lấy khăn tắm, em lấy giúp anh một cái được không?"
Khúc Trì nhanh chóng tìm thấy khăn tắm trong tủ quần áo, cửa phòng tắm không khóa, cậu vừa đẩy nhẹ thì cửa đã mở.

Hình như Bạch Thuấn còn chưa tắm xong, đứng ở cửa, cậu có thể nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống làn da, phát ra âm thanh nhỏ bé dày đặc.

Trong phòng tắm nóng hôi hổi, Khúc Trì không kìm lòng được mà nhìn qua.

Trong làn hơi nước mờ ảo, Bạch Thuấn đứng dưới vòi sen, hơi cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, những giọt nước đọng trên cằm hội tụ lại rồi từng giọt rơi xuống, mái tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ hàng ngày ướt sũng dính sát lên mặt.


Hắn nghiêng người, dáng người cao lớn mảnh khảnh nhưng lại có không ít cơ bắp, vai và lưng vừa phải, không có vẻ mảnh mai cũng không có vẻ quá cường tráng.

Khúc Trì nhất thời không thể dời mắt, trước đây cậu cũng đã từng thấy anh trai trần truồng, dù sao anh em sống chung một phòng cũng không gì phải kiêng kị, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dáng anh khi tắm rửa.

Thì ra khi nước ở trên người của một người lại có thể làm cho người ta trở nên bắt mắt như vậy.

Bạch Thuấn đứng dậy tắt nước, lắc đầu, những giọt nước vung vẩy trong không trung.

Như vậy vẫn chưa đủ để vẩy hết nước trên mặt, cho nên hắn lại lấy thêm một cái khăn mặt.

Khi lau trán, hắn thuận thế vuốt tóc đen đang dính trên gò má về phía sau sau đó đặt khăn xuống, để lộ ra khuôn mặt không hề che đậy.

Khúc Trì lúc này mới nhớ tới mục đích vào đây của mình, bước hai bước về phía trước đưa khăn tắm cho hắn.

Bạch Thuấn nói "Cảm ơn" cậu, quấn khăn tắm ngang hông, vài giây sau lại cong mắt: "Đứng ở chỗ này làm gì?"
Vốn dĩ sau khi đưa khăn tắm thì cậu nên đi rồi.


Khúc Trì lúc này mới phát hiện ra vấn đề đơn giản này, vội vàng quay mặt đi nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Bạch Thuấn đang định đi quay lại hỏi.

Khúc Trì xoay người lại: "Không nên đứng đây nhìn anh mãi...."
"Nếu hai người đang yêu đương thì muốn nhìn thân thể đối phương là chuyện hết sức bình thường thôi."
Bạch Thuấn dường như đang dần tiến về phía cậu, hơi cong lưng xuống, môi ghé sát bên tai cậu, giọng nói nhu hòa, nhẹ nhàng chậm rãi: "Anh cũng chưa từng yêu đương, cảm ơn Tiểu Trì đã không ngại sự câu dẫn vụng về này."
Khúc Trì không tự chủ chớp chớp mắt, cùi đầu hỏi: "Đây là....câu dẫn sao?"
Bạch Thuấn cười rộ lên: "Nếu không phải thì sao Tiểu Trì lại muốn nhìn anh hả?"
"À....À...." Khúc Trì ngơ ngác, như đã lĩnh ngộ mà phát ra hai tiếng, sững người vài giây sau đó bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Hóa ra bây giờ đã bắt đầu dạy học rồi sao?
Cậu sờ vành tai đang phát sốt của mình, nghi hoặc suy nghĩ: Như vậy mà cũng gọi là vụng về sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui