Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Cái ôm đầu tiên giữa bọn họ kéo dài hơn mười phút.

Bùi Diễn cảm nhận cơ thể vốn cứng ngắc trong ngực mình dần thả lỏng, từ khó xử ngượng ngùng trở nên bình tĩnh thản nhiên.

Chiếc cằm thon nhỏ đang gác lên vai hắn không ngừng nghiêng trái cọ phải. Lạc Hành Vân ngáp ngủ thêm ba lần, mỗi lần đều ôm chặt vai hắn, như một chú chim nhỏ sợ ngã khỏi cành cây.

… Phương pháp tiếp xúc. Mỗi lần lại thêm phần sâu sắc, mỗi lần lại thêm phần quen thuộc, đến khi bóng ma trong lòng cậu hoàn toàn biến mất, đến khi cậu có thể thực sự sẵn sàng chấp nhận bước vào một quan hệ.

Việc hai người có thể thả lỏng trao nhau cái ôm ấm áp trong thời gian dài như vậy đã báo hiệu cho một khởi đầu tốt đẹp.

Đợi đến khi Lạc Hành Vân hoàn toàn quen được, Bùi Diễn mới buông tay ra: “Giờ cậu uốn thắt lưng cho tôi xem đi.”

Lạc Hành Vân: “…”

Tuy có cảm giác như đang “gọi dạ bảo vâng” với Bùi Diễn, song cứ ngồi kiểu loli (*) thế này mãi cũng ảnh hưởng tới khí khái nam nhi. Lạc Hành Vân nhảy khỏi người Bùi Diễn như mãnh hổ, cái miệng nhỏ xinh ra sức tường thuật lại câu chuyện đêm qua có bao nhiêu người lực lưỡng bao vây một mình bạn nhỏ Tiểu Lạc. Sau đó, cậu lại kể bạn nhỏ Tiểu Lạc nhanh trí dũng cảm đến nhường nào, dùng “tiếng gọi Cthulhu” (**) khiến đám người kia phải chạy bán mạng.

(*) Dáng ngồi loli:

(**) Tiếng gọi Cthulhu: Ở chương 55 có đoạn Lạc Hành Vân đã nói “Phnglui mglwnafh… Cthulhu Rlyeh… Wgahnagl fhtagn…” để đuổi nhóm Alpha đi. Đây là tiếng gọi mà các tín đồ của một thực thể tên Cthulhu thường tụng, nó có nghĩa là “Trong ngôi nhà ở R’lyeh, kẻ đã chết Cthulhu chờ đợi một giấc mộng.” Cthulhu là một thực thể vũ trụ được sáng tạo bởi nhà văn H. P. Lovecraft, xuất hiện lần đầu trong truyện ngắn “Tiếng gọi Cthulhu”. Ngoại hình của Cthulhu được mô tả như một con bạch tuộc, một con rồng và một hình hoạt hoạ có dáng người. Các bạn đọc thêm tại đây.

Vừa mở cửa bước vào, Chư Nhân Lương liền nhìn thấy Bùi Diễn đang mặc quần áo bệnh nhân ngồi ngay ngắn bên giường, bắt chéo chân vô cùng điềm tĩnh, dáng vẻ bình thản như đang chiêm nghiệm trước dòng chảy của thời gian.

Trong khi đó, Lạc Hành Vân ở trước mặt hắn lại đang chống hai tay hai chân xuống đất bò loạn.

Chư Nhân Lương: “…”

Thật không dám giấu, ông đã cố tình tan làm sớm với ý đồ bắt gian đôi trẻ này.

Nhưng cảnh tượng trong phòng bệnh vừa khiến người ta bối rối, cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của ông hơn cả việc bắt gian.

Đậu má, các trò đang làm gì thế này?! Nhây quá rồi đấy!

“Thu dọn nhanh rồi trở về đi học! Tinh thần tốt thế này thì ở đây lãng phí tài nguyên bệnh viện làm gì nữa!” Chư Nhân Lương nói xong thì đóng cửa cái “rầm”, nhắm mắt không muốn để tâm.

Đã mười bảy, mười tám tuổi rồi mà còn lăn lộn trên đất với nhau, đúng là tan nát cả một thế hệ!

Thấy ông đã rời đi, Bùi Diễn xỏ dép lê, để Lạc Hành Vân hạ thắt lưng xuống chân mình: “Cậu thấy thế nào? Có muốn xin phép về nhà nghỉ ngơi vài ngày không?”

Bùi Diễn không có vấn đề gì, nhưng hắn lo Lạc Hành Vân không chịu được. Trạng thái cơ thể Lạc Hành Vân lúc này đúng là nên tới bệnh viện lớn để kiểm tra xem sao.

Lạc Hành Vân vịn lấy đôi chân dài của Bùi Diễn để đứng lên, tư thế oai hùng, hiên ngang vỗ tay: “Nghỉ ngơi cái gì chứ, đến cả nữ sinh như Vương Tâm Trác cũng hành quân đường dài dù phát tình đấy thôi.”

“Vấn đề của cậu nghiêm trọng hơn bạn ấy.”

“Nhưng dù sao tôi cũng là một thằng con trai mạnh mẽ, xương cốt rắn chắc!” Dứt lời, Lạc Hành Vân chống tay lên hông vặn thắt lưng hai vòng, trông chẳng hề giống một nam thanh niên mạnh khỏe, ngược lại càng giống các cụ ông tập đang dưỡng sinh buổi sáng trong công viên.


Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bùi Diễn, Lạc Hành Vân ngồi xuống dùng tình cảm để lay chuyển và dùng lý lẽ để thuyết phục hắn: “Có phải cậu quên không, chương trình của nửa ngày sau sẽ có trứng kho tàu (*), được đi thăm quan nông trường trồng hoa, được làm đồ gốm, còn có tiệc tối liên hoan nữa. Cho dù phải chết, phải nhảy xuống từ đây, tôi cũng phải tham gia cho bằng được.”

Loading...

(*) Trứng kho tàu:Đây là một trong số vài hoạt động tập thể vui vẻ của trường cấp 3 bọn họ.

Bùi Diễn “ừ” một tiếng. Sang năm đã là lớp 12, đúng là chỉ còn năm nay thôi.

Hai người thay quần áo, chuẩn bị theo Chư Nhân Lương về trường Lục Sắc.

Khi Bùi Diễn đi ra khỏi phòng bệnh, Lạc Hành Vân cởi chiếc khăn lụa Hermes trên cổ tay mình xuống, chạy đuổi theo y tá: “Cái này là ai cho em vậy ạ? Là chị ạ? Là chị đúng không? Người đêm qua có phải là chị không ạ?”

Bùi Diễn kéo cậu trở về, quấn chiếc khăn lụa lên cổ cậu: “Ngốc.”

Lạc Hành Vân “à” lên một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh: “Hóa ra là vết đánh dấu tạm thời, bệnh viện còn phát khăn quàng cổ nữa, chính sách ưu đãi cho Omega nhiều thật đấy!”

Nói xong, cậu tiến đến trước gương ngắm nghía: “Nhưng màu này có vẻ không hợp với màu quân phục lắm thì phải.”

Quân phục là màu xanh ghi, khăn lụa Hermes lại là đen đỏ, đeo lên xanh xanh đỏ đỏ, có vẻ loè loẹt.

Nhưng sau khi sờ chất liệu khăn lụa, Lạc Hành Vân lại vui vẻ trở lại: “Tơ tằm, hê hê.”

Bùi Diễn bắt lấy cánh tay đang sờ loạn của cậu, không nhịn được cắn nhẹ một cái, nhân lúc Lạc Hành Vân kêu than chỉnh lại chiếc khăn.

Vừa vặn che được vết cắn sau gáy.

Hắn thầm cảm thán một câu: Quý bà Đồng Hiểu Niên, bà đã làm được một việc tuyệt vời.



Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người đi ra cổng bãi đỗ xe tìm Chư Nhân Lương.

Khi đi qua phòng cấp cứu, Bùi Diễn đột nhiên hỏi Lạc Hành Vân: “Cậu còn nhớ rõ mặt mũi của năm người trong ngõ hôm qua không?”

“Trời tối đèn tắt, tôi không nhớ rõ… Cậu định làm gì thế?” Lạc Hành Vân cảnh giác liếc mắt qua.

Bùi Diễn không nói gì thêm: “Tôi còn phải tiêm một mũi nữa, cậu ra tìm thầy Chư trước đi, tôi sẽ ra ngay.”

Mặt Lạc Hành Vân hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Cậu bỏ tôi lại có phải là vì muốn làm chuyện gì xấu không?”

“Cậu phải đợi tôi đấy, mà đi cùng tôi cũng được.” Đôi mắt phượng đen thẳm mang theo những tia máu đỏ, nhìn qua hệt như một chiếc móc câu mất hồn người: “Tôi đi tiêm bắp.”

Lạc Hành Vân đỏ mặt, xoay người bỏ chạy, cậu cố gắng chạy thật nhanh cách xa khỏi tên kia.


… Tiêm bắp, hầu như đều chọn cơ mông.

Bùi Diễn nhìn theo bóng dáng Lạc Hành Vân, sau đó sải chân, rẽ vào phòng cấp cứu.

Hắn hỏi bác sĩ: “Tầm 7 giờ tối qua, có phải là có mấy người trẻ tuổi tai chảy máu tới đây khám không?”

Bác sĩ phòng cấp cứu đã đổi ca, Bùi Diễn lấy thẻ học sinh và băng đeo tay của tổ kỷ luật ra, nói dối rằng đó là học sinh trường Trung học Nam thành phố đánh nhau, hắn là Hội trưởng Hội học sinh nên phải tới đây xử lý.

Bác sĩ không rõ đầu đuôi câu chuyện, nghe vậy liền tra cứu hệ thống rồi đáp đúng là đã có ba Alpha tới đây.

Nhìn vào thời gian khám bệnh, có thể thấy gần như là một trước một sau với nhóm Bùi Diễn.

Bùi Diễn công khai lấy được thông tin cá nhân của bọn họ, lễ phép ra khỏi phòng.

Lạc Hành Vân đang ngồi đợi trong xe của Chư Nhân Lương, thấy hắn đi lâu như vậy bèn sốt ruột hỏi: “Sao chậm thế? Mông có đau không?”

Bùi Diễn vừa ngồi vào trong xe liền cứng cả người.

Chư Nhân Lương ngồi phía trước hoảng hốt, âm thầm quan sát từ kính chiếu hậu: chuyện đáng sợ gì thế này?!

… Chẳng lẽ Chủ tịch Bùi của bọn họ nằm dưới?

Bùi Diễn bị ám hại, âm thầm nghiến răng, mỉm cười: “Mông đau hay không, lẽ nào tối qua cậu còn không biết sao?”

Chư Nhân Lương: “!”

“Là tiêm! Thầy Chư à!” Lạc Hành Vân cuống quít giải thích: “Là đi tiêm!”

Chư Nhân Lương nhẹ nhàng thở ra, quay mặt đi. Cũng đúng, Chủ tịch Bùi của bọn họ chắc chắn không thể là người nằm dưới được.

Sau lưng ông, Hội trưởng Hội học sinh Bùi Diễn bắt chéo đôi chân thon dài, cầm lấy tay Lạc Hành Vân, viết hai chữ vào lòng bàn tay cậu: Không, đau.

Ngay trước mặt Bùi Diễn, Lạc Hành Vân thong thả mà kiên định nắm lấy năm ngón tay hắn.

Cậu nghi ngờ Bùi lão cẩu đang dụ dỗ cậu diễn phim con heo.



Chư Nhân Lương đưa bọn họ về trường Lục Sắc, tỏ vẻ tiếc nuối thông báo với hai người canteen đã đóng cửa, bọn họ phải tự giải quyết chuyện ăn uống ở bên ngoài. Sau khi nói xong, ông lưu loát khóa cửa rời đi, bản thân Chư Nhân Lương cũng hiểu, các học sinh chắc chắn không hề muốn ăn cơm cùng mình.

Bùi Diễn dắt Lạc Hành Vân đi dạo một vòng xung quanh, loại bỏ tất cả các loại canh Mala (*) và KFC, chọn một quán cơm gia đình sạch sẽ.


(*) Canh Mala/ Mala tang:

Hắn gọi năm món, trong đó có bốn món đặc sản.

Lạc Hành Vân cắn đũa, khẽ cười: “Hai người mà gọi nhiều như vậy, lớp trưởng sao cậu khách sáo thế…”

Bùi Diễn lấy đũa ra, tráng qua nước nóng rồi nhét lại vào tay cậu: “Lần đầu tiên mời bạn trai ăn cơm, phải ra dáng một chút.”

“Nếu không người ta thấy tôi keo kiệt, không cho ăn no rồi lại chạy mất.”

“Lớp trưởng, tôi cảm thấy ấn tượng về việc tôi là một chú heo đã in sâu trong lòng cậu rồi. Vậy mới nói, suy nghĩ của cậu về chuyện hẹn hò tương đối hạn hẹp, cậu chỉ nghĩ tới chuyện đi ăn thôi.”

Vốn Tiểu Lạc còn hơi kính sợ lớp trưởng, nhưng sau khi chính thức được “lên chức”, lá gan cậu dần lớn hơn. Nhân lúc lớp trưởng tráng bát đũa, cậu ra vẻ trách cứ bắt bẻ.

Bùi Diễn cũng không chê, kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy cậu còn muốn tiết mục gì nữa nào?”

Ếch xào ớt ngâm chua (*) đã được bưng lên bàn, hai mắt Tiểu Lạc lập tức phát sáng, trong đầu chỉ còn lại hình bóng miếng thịt ếch thơm ngon: “Thôi thôi, tôi chỉ cần tiết mục thế này là được rồi.”

(*) Ếch xào ớt ngâm chua:

“Ừ. Tôi hiểu.” Bùi Diễn tao nhã lấy đôi đũa: “Nuôi béo rồi thịt.”

Lạc Hành Vân: “…”

Sao lớp trưởng nói chuyện yêu đương nghe máu me thế?

Tiểu Lạc FA từ trong trứng, hôm nay bỗng thoát khỏi trạng thái cô đơn, trong lòng không khỏi rất xao động.

Ăn uống đã lửng dạ, cậu lại không nhịn được, hai mắt long lanh bắt bẻ Bùi Diễn tiếp: “Lớp trưởng, trước giờ tôi chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên, có lẽ sẽ thể hiện không tốt, sợ không thông qua một tháng thử thách này. Vậy nên… tôi muốn nhờ cậu chỉ dạy một chút: cậu nói xem bình thường cậu yêu đương như thế nào?”

Bùi Diễn là người không nói khi đang ăn đang ngủ, sau khi nuốt miếng cơm, hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ gắp một miếng thịt ếch vào bát Lạc Hành Vân: “Mối tình đầu là cậu, nụ hôn đầu là cậu, luôn lắng nghe cậu, không thay lòng đổi dạ, sau này sẽ kết hôn với cậu… nói đại đấy.”

Lạc Hành Vân rũ mắt, đỏ mặt rụt cổ về, như chú mèo khẽ kêu “meo meo” gặm miếng đùi ếch.

Má ơi, bạn trai thế này là cái kiểu gì đây!

Không thể thăm dò hắn lấy nửa câu, lúc nào cũng khoe khoang mình thông minh, phiền chết mất.

Cậu hắng giọng, giả bộ không có chuyện gì, khiêm tốn mong được chỉ bảo: “Nói vậy nghĩa là chúng ta cứ duy trì trạng thái ở bên nhau như hiện giờ sao? Thế thì cũng không khác anh em bạn bè là mấy.”

“Đúng, không khác gì cả.” Bùi Diễn lấy bát, múc canh gà đen, đặt trước mặt cậu: “Trừ việc sẽ hôn môi, sẽ lên giường, rồi cũng sẽ kết hôn.”

Lạc Hành Vân sặc phun cả nước canh: “Khụ khụ… Đó đều là chuyện của sau này, có rất nhiều mối tình đều chết non giữa đường mà.”

“Vừa hay, tôi có khả năng chữa bách bệnh, cứu người sống lại từ cõi chết.”

“Nếu không phải vì trời sập, chắc chắn mối tình này sẽ không chết yểu, chỉ cần hai ta đồng lòng, nắm tay nhau vượt qua mọi chuyện.”

Đôi mắt Lạc Hành Vân trở nên sâu thẳm: “… Lớp trưởng, cậu đúng là rất hợp làm Ủy viên chính trị, dẫn đầu các phong trào quần chúng đấy. Tôi cảm thấy hai người chúng ta có thể thành lập một chi bộ Đảng.”

“Để thành lập một chi bộ Đảng cần ít nhất ba người, cậu có muốn cùng cố gắng với tôi không?”


Lạc Hành Vân: “…?”

Cậu không dám nói chuyện với bạn trai mình nữa đâu! Hắn quá quái chiêu!

Bùi Diễn cười khẽ: “Yên tâm, tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của cậu, phát triển từng bước. Hơn nữa, một tháng tới tôi sẽ thực hiện cách ly với cậu, cậu nhớ xịt đủ thuốc khử mùi.”

Lạc Hành Vân suy nghĩ, nếu bỏ qua việc ôm ấp hôn nhau rồi lên giường kết hôn, hai người bọn họ dường như chẳng khác gì bạn cùng lớp bình thường. Bỗng nhiên, tâm trạng cậu trở nên rất khó tả.

Một mặt, Lạc Hành Vân thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi móng vuốt của Bùi Diễn.

Mặt khác, cậu lại nghĩ, không chừng chớp mắt một tháng trôi qua, lớp trưởng sẽ tuyên bố mình đã vượt qua giai đoạn nhạy cảm. Cái danh người yêu của Lạc Hành Vân sẽ thành treo đầu dê bán thịt chó.

Lạc Hành Vân bước ra từ đau thương: “Lớp trưởng à, bữa ăn này của chúng ta có khi không phải tiệc chúc mừng mà là bữa cơm chia tay cũng nên ấy…”

Bùi Diễn rốt cục không nhịn được nữa, đặt đũa xuống, che miệng, bả vai rung rung.

Cười xong, hắn nghiêm túc gọi tên người ngồi đối diện: “Lạc Hành Vân, khiến bạn trai chết vì cười thì cậu được hưởng lợi gì đây?”

Tiểu Lạc đáng yêu đáp không cần suy nghĩ: “Tìm người tiếp theo~”

Nói xong liền sửng sốt.

Đứng dậy bỏ chạy.

Chưa chạy được mấy bước, vùng gáy số mệnh (*) của cậu đã bị tóm lấy.

(*) Gáy là nơi chứa rất nhiều dây thần kinh, tóm gáy có thể khiến chó mèo đờ đẫn mất phương hướng, tấn công vào huyệt phong trì sau gáy còn có thể gây ngất xỉu, chết người…

“Kế tiếp? Ai cơ?” Alpha bắt cậu về, hai tay ôm hông cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lạc Hành Vân sợ tới mức quay người lại, dùng sức đè tay Bùi Diễn: “Không tìm không tìm! Lạc Hành Vân tôi trung trinh trước sau như một, là một người chồng chung thủy, tôi sẽ tự tử theo cậu, còn khắc cả họ của cậu trên bia mộ nữa!”

“Được, là Bùi Lạc.”

“Vậy cùng cười tới chết với tôi đi.”

Nói xong, Bùi Diễn không nể nang chọc eo cậu.

Lạc Hành Vân chỉ biết dựa lên vai hắn cười tới phát khóc, phát ra tiếng nức nở như con mèo nhỏ: “Sao cậu bảo phải cách ly một tháng cơ mà! Đây mà gọi là cách ly à!”

“Cách ly 27 phút rồi, nhưng có hơi không chịu nổi nữa…” Một bàn tay lướt qua vai cậu, chống lên bức tường phía sau. Alpha vùi đầu vào cổ Lạc Hành Vân, si mê hít lấy mùi hương của cậu: “Tôi cũng là lần đầu tiên, cậu mau nghĩ cách đi, phải làm thế nào đây?”

Thoát khỏi trận cù, Lạc Hành Vân nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ghé vào tai Alpha thì thầm: “Tôi~ thích~ cậu~”

“Cậu thấy thế nào rồi?”

“Tôi ổn rồi.” Bùi Diễn buông cậu ra, đứng dậy, gương mặt như trời quang mây tạnh.

Hắn nghĩ, hắn có thể chống đỡ 30 ngày tiếp theo bằng câu nói này.

Kể cả là cả đời, cũng không phải là không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui