Nhị Vương Phi Hai Mặt

Ngày hôm sau, Liễu Nhi trong lúc dùng cơm trưa nhìn tôi nói:

“Tiểu thư, nghe người trong phủ nói, đại phu đến khám cho lão gia nói lão gia bị quái bệnh. Không có thuốc chữa”.

Trước đó tôi đã dặn dò Liễu Nhi nên cô bé cũng không ngạc nhiên, chỉ đơn
thuần kể tình hình trong phủ để tôi hay. Tôi gật đầu một cái, gắp một
miếng rau:

“Món này hơi mặn, về sau em làm nhạt một chút”.

Liễu Nhi tay cầm đũa hơi run. Tôi mủm mỉm cười:

“Tiểu thư nhà em vẫn đang phát dại, chúng ta vẫn cứ ở trong viện của mình,
không quản chuyện bên ngoài. Em nhớ canh cổng cho tốt là được”.

Cô bé đặt đũa xuống bàn, vỗ vỗ khuôn ngực còn chưa nhô cao:

“Tiểu thư cứ an tâm”.

Tôi không ra khỏi viện, nhưng lại có kẻ khác không muốn để yên cho tôi sống thoải mái. Buổi trưa tôi đang tập luyện để treo ngược mình dưới mái
hiên thì giọng Liễu Nhi ngoài cổng la lớn:

“Nhị tiểu thư, tam tiểu thư… đại tiểu thư còn đang ngủ trưa, hai người thế này, lão gia sẽ trách phạt nô tỳ mất”.


Tôi nhận được đánh tiếng, lập tức đi trang điểm, rồi thẫn thờ ngồi trên
giường, đợi bọn họ xông vào. Quả nhiên, lần này, so với lúc tôi mới tỉnh dậy thì nhanh hơn hẳn. Cửa bị đạp ra, giọng nói tam tiểu thư the thé:

“Liễu Nhi, ngươi còn dám nhắc lão gia. Cha bị bệnh nặng mà đại tỷ lại còn
thoải mái ngủ trưa, bất hiếu như vậy sao có thể là đại tiểu thư của
Tướng phủ”.

Tôi cười lạnh trong lòng. Cha? Danh xưng này con bé
kia gọi cũng trơn tru quá rồi. Muốn thay tôi làm đại tiểu thư danh giá?
Tôi vẫn im lặng, đợi xem bọn họ muốn làm gì.

Nhị tiểu thư xuất
hiện ngay bên cạnh, trong tay cầm một cây roi. Trương Khải vừa mới ngã
bệnh mấy canh giờ, những kẻ này đã không đợi được, chạy đến đây ăn hiếp
tôi rồi. Cái món chơi roi này ấy mà, kiếp trước tôi cũng có học sơ qua,
tuy không phải sở trường gì, nhưng chơi cũng vui lắm. Không ngờ kiếp này lại có cơ hội dùng thân thử roi của kẻ khác. Rất tốt!

Đối phương chỉ là đứa con gái mười bốn, mười lăm tuổi, ánh mắt lại tà ác như vậy.
Tam tiểu thư chỉ giỏi mắng người, không như chị gái mình, không nói
nhiều liền xông tới quất roi lên người tôi. Roi thứ nhất tôi để yên cho
kẻ địch đánh, đợi đến khi roi chạm thịt mới tỏ vẻ cực kì kinh sợ, ôm vết thương trên tay, lùi vào góc giường. Mắt vẫn mơ mơ màng màng, chỉ có cơ thể là run rẩy kịch liệt. Kẻ cầm roi khóe môi cong lên, cười đến lóa
mắt:

“Đại tỷ, ngươi thế này sẽ khiến cha đau lòng biết bao. Không bằng ta đánh ngươi tỉnh!”.

Roi thứ hai lại vung lên, quấn vào cổ tay, kéo tôi ra phía ngoài giường.
Tôi thầm khen, con bé này cũng khá đấy! Lực đạo không nhỏ. Tam tiểu thư
có lẽ cảm thấy đã bỏ công lặn lội đến chỗ tôi mà không tham gia thì quá
uổng phí, liền xông tới vung tay cho tôi một cái tát nảy lửa. Tôi chẳng
né tránh, chỉ thẫn thờ ôm má, cơ thể càng thêm run rẩy. Chậc, trước giờ
tôi tham gia đóng phim, đều diễn những vai uy phong biết bao nhiêu. Bây
giờ lại đóng vai kẻ bị bệnh sốt rét. Run rẩy rồi lại tiếp tục run rẩy,
từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên giường run rẩy đến đáng thương!

Nhị tiểu thư buông roi khỏi tay tôi, giơ cao cánh tay tính nhằm vào mặt tôi mà quất. Muốn hủy dung? Tôi lại càng đánh giá cao con bé này. Gương mặt Trương Oánh giống tôi như đúc, là gương mặt hái ra tiền đó! Đàn bà
thường đố kị sắc đẹp của nhau mà. Mặc dù hai kẻ trước mặt còn chưa tính
là đàn bà, nhưng đối với đạo lý này cũng rất thấm nhuần nha!

Tay kia vừa vung lên, một bóng người bé nhỏ đã nhào lên che trước tôi:

“Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, van cầu hai người, đừng đánh đại tiểu thư nữa.

Ngài ấy đã không còn biết gì rồi, không bao lâu sẽ gả đi. Nếu để nhị
vương gia nhìn thấy vết roi trên người đại tiểu thư, không biết sẽ tức
giận thế nào…”.

Bé con, nói hay lắm! Chỉ có nhắc tới nhị vương
gia thì bọn họ mới e ngại. Tôi cảm thấy anh chồng chưa cưới này cũng
không tệ, dùng danh tiếng cũng có thể bảo vệ tôi tránh được mấy roi. Tôi ghi anh một công! Sau này sẽ đối với anh tốt hơn một chút.

Nhị tiểu thư cau mày nhưng vẫn vung roi, quất lên người Liễu Nhi để xả giận:

“Được lắm. Lần này coi như nàng ta may mắn. Tam muội, chúng ta đi!”.

Tam tiểu thư lườm bọn tôi một cái thật sắc, mới lắc mông cùng chị gái rời đi.

Tôi đã nhớ rõ rồi. Một tát, ba roi. Trước kia có lần tôi vì giải cứu đồng
đội mà để kẻ địch tra tấn. Bọn chúng rút sạch mười móng tay, mười móng
chân của tôi. Hại tôi mất mấy tháng mới mọc bộ móng mới. Nhưng những kẻ
đó cũng chẳng hơn gì, trước khi cho nổ tung căn cứ kẻ địch, kẻ trực tiếp dụng hình với tôi, từ trên xuống dưới không còn một mảnh thịt lành lặn, từ từ đau đớn mà chết. Hôm nay còn có người dám bắt nạt tôi cùng người
của mình, há lại có thể chết toàn thây trong tay tôi sao? Ba mẹ con kia, tôi ghi các người một hận!

Hai kẻ kia đã đi xa, Liễu Nhi
không quản vết thương trên người cô bé, vội chạy đi lấy thuốc trị
thương, vừa khóc vừa bôi cho tôi:

“Đại tiểu thư, em giúp người bôi thuốc, bôi nhiều một chút sẽ không để lại thẹo đâu”.

Tôi cũng quệt thuốc bôi cho cô bé, Liễu Nhi bặm môi:

“Tiểu thư đừng cử động”.


Nói rồi bôi thuốc lên mặt tôi. Chà, đúng là hoàng thượng không vội, thái
giám vội! Một chút thương tích cỏn con này thì tính là gì? Còn chưa đủ
gãi ngứa cho bản cô nương! Tôi chỉ cười cười giúp Liễu Nhi bôi thuốc.
Hai người trong phòng bôi qua bôi lại, mùi thuốc nồng nặc. Tôi chặc
lưỡi, hai đứa con gái kia nếu biết điều thu liễm thì tốt. Nếu lại tiếp
tục tìm tôi gây chuyện, về sau xui xẻo chính là bọn họ!

Tôi vỗ vỗ mặt Liễu Nhi:

“Bình tĩnh một chút. Đợi thêm ít ngày, ta sẽ đòi lại công bằng cho em”.

Cô bé hít hít mũi:

“Em thì có gì ủy khuất, chỉ khổ tiểu thư. Hai người kia thật quá đáng!”.

Tôi vươn vai:

“Mặc kệ bọn họ, em lại đi canh cổng. Ta luyện võ một chút”.

Trong ngày hôm nay mà chưa treo ngược người được, tôi sẽ tính sổ lên đầu
những kẻ kia! Dám phá hỏng thời gian luyện tập quý báu của tôi. Lũ sâu
bọ đáng ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui