Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Đến lúc chính thức đặt chân vào đại lục Thần Chi, đám người Vân Liệt Diễm mới chân chính cảm nhận được sự khác biệt lớn lao của nơi này.

Lúc này, bọn họ đang đứng giữa đường lớn. Thoạt nhìn nơi này như kinh thành phồn hoa đô hội người đến người đi tấp nập, thế nhưng không khí cùng khí tức dao động xung quanh lại khiến cho bọn họ phải sợ hãi thán phục. Ngay cả người bán bánh bao đầu đường hay kẻ gánh hàng rong, ai ai cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân. Nếu như những người này đang ở đại lục Tranh Vanh thì cuộc sống sẽ chẳng khác gì một vị hoàng đế, nhưng ở nơi đây thì cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi. Cho dù ngươi từng huy hoàng chói sáng bao nhiêu thì khi đến một nơi xa lạ cũng chỉ như bao kẻ khác, trở thành một người không có gì cả.

Không quản bọn họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để đột phá Thần cấp, khi đến đây đều không đáng để nhắc tới, bởi vì ngay ở đầu đường mà đã có thể chạm mặt người Thần cấp. Nói cách khác, cao thủ Thần cấp ở đây tuỳ tiện quơ tay cũng ôm được một nắm to.

Vân Liệt Diễm nhíu mày. Từ khi đến đây, hai hàng chân mày của nàng vẫn chưa từng giãn ra dù chỉ một lần. Không phải bởi vì nơi này có quá nhiều cao thủ Thần cấp, mà là vì nơi này có điều kiện tu luyện cực kì đặc biệt, khiến cho người ta phải đố kị. Đối với một người tu luyện có dị năng mà nói, nơi nồng đậm nguyên tố tự nhiên chính là một trợ lực cực kỳ tốt, nhất là trong thời điểm chiến đấu. Một người có thể dựa vào năng lực bản thân mà xuất ra dị năng, nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong một cảnh giới nào đó mà thôi. Tuy nhiên nếu chiến đấu trong một điều kiện thuận lợi, người có dị năng có thể khuếch đại lực công kích của mình lên không biết bao nhiêu lần.

Cho nên, Vân Liệt Diễm ghen tị, ghen tị một cách trần trụi.

Nghe ngóng qua một lượt, cuối cùng Vân Liệt Diễm cũng hiểu được mâu thuẫn trước kia giữa Hỏa Phượng Hoàng và bát đại gia tộc nơi đây.

Đại lục Thần Chi được xưng là đại lục của lãnh chúa, cấu tạo chỉnh thể của nó như một kim tự tháp. Phía trên đỉnh chính là Thần Điện chí cao vô thượng. Thần Điện trong truyền thuyết là nơi ở của các vị thần, bởi vì chưa từng có ai gặp qua thần linh nên không ai có thể nói rõ thần là cái gì, chỉ biết ở nơi đó chưa từng có ai đến được.

Bên dưới Thần Điện là Ám Chi Sâm Lâm, nơi quanh năm bị bóng tối bao phủ, là ngục tù giam giữ Ma Vương trong truyền thuyết. Nơi đó, cũng chưa từng có người đến.

Xuống dưới một tầng nữa chính là lãnh địa của bát đại gia tộc. Bát đại gia tộc phân biệt là Kim thị, Mộc thị, Thuỷ thị, Hoả thị, Thổ thị, Phong thị, Lôi thị và Hàn thị, do tám thành trì lớn tạo nên. Chỉ là, trong mỗi gia tộc đều có kết giới riêng, muốn tới lãnh địa của họ thì cần phải có sự cho phép.

Xuống tiếp phía dưới nữa chính là các thành trì nhỏ phụ thuộc của các đại gia tộc. Căn cứ theo đẳng cấp từ trên xuống dưới, lấy Hoả thị làm ví dụ, theo thứ tự là thành Hoả Giáp, thành Hoả Ất, thành Hoả Bính, thành Hoả Đinh, thành Hoả Tuất, thành Hoả Minh, thành Hoả Canh, thành Hoả Tân, thành Hoả Nhâm và thành Hoả Quý.

Hiện tại, bọn họ đang ở thành trì phụ thuộc đứng ở vị trí thấp nhất của Hoả thị – thành Hoả Quý. Ngoại trừ thực lực của người ở đây tương đối hung hãn ra thì những thứ khác cũng giống với một thành trì bình thường. Chỉ có điều, người ở đây không phân biệt giai cấp, mà chỉ được phân biệt bởi thực lực. Thực lực càng mạnh thì càng có tư cách nói chuyện, mà thực lực càng yếu thì chỉ bị ức hiếp. Tóm lại, ở nơi này thì kẻ mạnh sẽ là vua, chỉ cần có thực lực thì sẽ được coi trọng, thậm chí còn có thể gia nhập vào bát đại gia tộc, hưởng thụ đãi ngộ cực cao.

Cho nên, mọi người dường như đều liều mạng trèo lên cao. Mà hình tháp này lại khiến cho Vân Liệt Diễm cảm thấy buồn cười, bởi vì nó giống như một tập đoàn lớn. Vị trí của ngươi càng lên thì càng cao, nhưng chức vị cùng đãi ngộ lại như nhau. Mất hơn nửa ngày bọn họ mới có thể hiểu đại khái cách phân chia ở thế giới này.

Lúc này, Vân Liệt Diễm cảm thấy nàng nhất định phải tập hợp bảy viên ngọc căn nguyên đại diện cho bảy nguyên tố tự nhiên cùng với viên ngọc Khai Nguyên thì mới có thể khống chế được không gian này. Nếu như nàng đoán không sai, đợi đến lúc nàng tìm được cả tám viên ngọc thì có thể đi đến Thần Điện.

Thế nhưng nàng biết bảy viên ngọc kia có lẽ đang nằm rải rác trong tám đại gia tộc. Hiện tại trong tay nàng chỉ có ngọc Thuỷ Nguyên do Thuỷ Linh Lung đưa, khoan hãy nhắc đến ngọc Khai Nguyên, sáu viên ngọc còn lại nàng phải nghĩ cách nắm trong tay trước đã. Nói cách khác, nàng nhất định phải khiêu chiến với tám đại gia tộc, đánh bại tất cả bọn họ thì mới có thể cướp được ngọc châu.

Đây chỉ là hạ sách, nếu gia tộc Thuỷ thị biết trong tay nàng có Thuỷ Nguyên thì nhất định sẽ chạy tới cướp đoạt. Cuối cũng, nàng cũng đều phải trở thành kẻ địch với bát đại gia tộc, bởi vì nàng không hề nghĩ rằng bọn họ sẽ tình nguyện đưa ngọc căn nguyên cho nàng. Muốn có được sáu viên ngọc còn lại, hơn nữa còn phải giữ được Thuỷ Nguyên trong tay, nàng và bát đại gia tộc đã định sẵn là kẻ địch của nhau.

Ở nơi này, nàng không thể tin tưởng hay phụ thuộc vào bất kì ai, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ địch của nhau. Hơn nữa, điều kiện hàng đầu để tồn tại ở nơi này chính là thực lực, chỉ có thực lực cường đại thì nàng mới có tư cách đối địch cùng bát đại gia tộc, mới có tư cách đoạt lấy ngọc căn nguyên.

Tìm một khách điếm gần đó, mọi người ai nấy cũng cần phải nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian bôn ba. Từ lúc tiến vào Biển Băng đến giờ, bọn họ chưa từng có thời gian để nghỉ ngơi thật sự.


Vân Liệt Diễm tắm rửa sạch sẽ, lăn lộn trên giường một vòng rồi chìm vào giấc ngủ. Mặc kệ chuyện gì sắp xảy ra, trước mắt nàng nhất định phải ngủ một giấc thật tốt mới được.

Không biết đã ngủ bao lâu, Vân Liệt Diễm cảm thấy có thứ gì đó đang gặm đến gặm đi trên người mình. Nàng không thoải mái vung tay muốn ném thứ kia đi, nhưng bàn tay lại bị đối phương nắm lấy, thêm một trận gặm cắn.

Cuối cùng Vân Liệt Diễm cũng đành phải mở mắt ra trong mơ hồ, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt Hàn Chỉ đang phóng to trước mắt. Nàng định nói gì đó nhưng Hàn Chỉ lại hôn xuống, gặm chặt môi nàng. Hắn đã nhịn hơn một năm, lúc này cho dù Vân Liệt Diễm có phản kháng như thế nào cũng đành vô dụng. Dứt khoát, nàng cũng hùa theo hắn, hai tay ôm cổ hắn, chủ động dâng hiến.

Hai người mệt mỏi thở dốc, Vân Liệt Diễm mang vẻ mặt lười biếng nằm trong ngực Hàn Chỉ, híp híp mắt, tay hung hăng bấm một cái vào hông hắn.

Hàn Chỉ rên nhẹ một tiếng, xoay người cúi đầu cắn cắn đôi môi ngọt ngào của nàng.

“Đừng… Ta rất mệt…” Vân Liệt Diễm trốn tránh, đẩy mặt hắn ra.

Hàn Chỉ ôm nàng vào lòng, thuận tay xoa xoa người nàng ăn ké ‘đậu hũ’. Lấy nhau đã mấy năm, hai người đã hiểu nhau rất rõ.

“Mẫu thân nói phụ thân tên là Hàn Lăng, là người Hàn thị. Ở chỗ này, gia tộc Hàn thị là họ Hàn. Chàng có muốn tìm phụ thân trước hay không? Có lẽ, mẫu thân cũng muốn được gặp phụ thân” Vân Liệt Diễm dính sát vào lồng ngực Hàn Chỉ, nhẹ giọng hỏi.

Dù sao thì đối với nàng, đi tới gia tộc nào trước cũng giống nhau cả thôi. Bởi vì nếu chưa đủ thực lực trở mặt với bát đại gia tộc, nàng cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay.

“Cũng được! Đưa mẫu thân về trước, dù sao người đợi ngày này cũng đã lâu. Thuận tiện, chúng ta đi thăm dò tin tức về Thiểm Thiểm một chút” Hàn Chỉ cúi đầu hôn lên trán Vân Liệt Diễm, lại nói tiếp: “Sau khi đưa mẫu thân về Thuỷ thị xong, ta cùng nàng sẽ luôn ở cùng nhau, làm những gì nàng muốn. Cho dù nàng lựa chọn như thế nào, ta cũng đều ủng hộ nàng”

Vân Liệt Diễm thoáng sững sờ.

Hàn Chỉ là con trai của Hàn Lăng, trước kia hắn không có nơi nương tựa cho nên vẫn ở bên cạnh nàng. Thế nhưng đến đại lục Thần Chi rồi, thế lực của Hàn Lăng chắc chắn không hề nhỏ. Mà với thế lực đó, nếu ông ta muốn Hàn Chỉ ở lại Hàn thị thì phải thế nào đây?

Từ trước tới giờ Vân Liệt Diễm không có thói quen ỷ lại vào ai, cho nên chuyện nàng cần làm cũng không muốn liên luỵ đến người khác. Kết quả dù sao cũng không thể biết trước, không ai có thể chắc chắn mọi chuyện đều thành công, nhưng đó đều là chuyện mà nàng phải làm. Nàng thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ giao Thiểm Thiểm cùng Đoá Đoá cho Hàn Chỉ, sau đó tự mình hoàn thành sứ mệnh. Nàng có thể trở thành kẻ địch của bát đại gia tộc, nhưng nàng không muốn bọn họ gặp nguy hiểm. Nàng chính là người như vậy, nguyện khiến bản thân nguy hiểm đến tính mạng cũng không muốn người thân của mình vì mình mà chịu dù chỉ một chút thương tổn.

“Diễm nhi, mặc dù ta không biết nàng muốn làm gì nhưng ta biết nàng đến đại lục Thần Chi là có mục đích. Cho dù nàng quyết định ra sao, cho dù nàng đối địch với cả thế gian này, ta cũng đều sẽ đứng về phía nàng. Nàng lo cho Thiểm Thiểm cùng Đoá Đoá, ta có thể đưa hai đứa nó đến chỗ phụ thân, chắc chắn ông ta sẽ vì mẫu thân mà bảo vệ hai đứa nhỏ an toàn” Hàn Chỉ nghĩ nghĩ, nói.

Lúc vẫn còn ở đại lục Tranh Vanh thì hắn đã biết Vân Liệt Diễm thật sự không muốn đến đại lục Thần Chi một chút nào. Đối với hắn, cuộc sống của hắn trước khi gặp nàng chỉ toàn là giết chóc, nhưng sau đó hắn đã cảm thấy nơi đâu có nàng thì nơi đó mới thật sự là nhà.

Từ khi sinh ra hắn đã theo mẫu thân lang bạt giang hồ, thuở nhỏ lại nhận mọi uỷ khuất nơi cung cấm. Sau khi rời khỏi hoàng cung đến chiến trường, hắn liều cả tính mạng chỉ để tìm một con đường sống. Khi đó, hắn tàn nhẫn vô tình, thủ đoạn chi ly, tất cả đều chỉ vì để sống sót. Thế nhưng khi sống sót trở về thì hắn lại mất đi mục tiêu sống. Hắn vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, cho dù giết bao nhiêu người, kiếm được bao nhiêu tiền, hắn cũng vẫn không thể lấp đầy được chỗ trống đó.


Sự xuất hiện của Vân Liệt Diễm khiến cho cuộc sống của hắn thêm màu sắc. Hắn thừa nhận, không dưới một lần hắn vì Vân Liệt Diễm mà không màng sinh tử, chỉ vì muốn nàng cảm động, muốn nàng đồng ý ở bên cạnh hắn. Hắn không hiểu yêu là gì, nhưng sau đó thì đã hiểu được. Hắn chỉ có một cái mạng này, nếu không có được lòng nàng thì mạng của hắn có cũng như không. Thế cho nên bất kể phải trả giá như thế nào để chiến được trái tim của nàng, cho dù phải chết thì hắn cũng cam lòng.

Hắn cũng từng nghĩ rằng bọn họ sẽ mãi mãi ở lại Yến thành, cùng nhau sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu nàng muốn thì hắn vẫn sẽ cùng nàng ngao du giang hồ. Yến thành nếu không có nàng thì cũng sẽ không trọn vẹn.

“A Chỉ, nếu ta và bát đại gia tộc đối địch, phụ thân chàng vẫn sẽ đứng bên cạnh họ” Hồi lâu, Vân Liệt Diễm nhẹ nhàng nói ra.

Nàng rất ít khi mâu thuẫn và do dự như thế này, nhưng chỉ cần liên quan đến Hàn Chỉ thì nàng lại không thể quyết đoán được. Nàng cũng không biết từ khi nào, nam nhân này đã trở nên quan trọng như vậy, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, có thể thay đổi ý định của nàng.

“Mẫu thân đã dạy, cả đời này ta chỉ được nghe lời thê tử. Mẫu thân không có dạy ta phải nghe lời phụ thân!” Một lúc sau, Hàn Chỉ mới nghiêm túc nói ra một câu như vậy.

“Phụt…” Vân Liệt Diễm nhịn không được phải cười ra tiếng. Hàn Chỉ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hiện tượng này, đôi khi phãi im lặng thật lâu rồi tuôn ra một câu khiến nàng không thể đỡ nổi.

Thế nhưng… Chết tiệt! Nàng lại thích như vậy!

Nữ nhân, quả nhiên đều là động vật cảm tính.

“Cha mẹ, hai người đã dậy chưa? Cha! Mẹ!” Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la của Đoá Đoá.

Vân Liệt Diễm đen mặt. Con bé này, chẳng lẽ không thể yên tĩnh trong chốc lát được sao?

“A Chỉ, cho dù chuyện gì xảy ra thì ta đều sẽ tin tưởng chàng” Vân Liệt Diễm đứng dậy, cầm quần áo mặc vào, bất ngờ quay lại nói một câu.

Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm, gật nhẹ đầu. Mãi rất lâu về sau thì hắn mới hiểu hết được câu nói lúc này của nàng.

Vân Liệt Diễm mặc xong quần áo đi ra ngoài liền nhìn thấy Đoá Đoá mang vẻ mặt chờ mong nhìn vào. Bất ngờ ở chỗ, chỉ có mỗi con bé đứng ở đây.

“Sao con lại chạy tới đây một mình? Đại Bạch đâu?” Bình thường không phải Đại Bạch đều dính lấy Đoá Đoá sao? Có Đại Bạch, nàng mới yên tĩnh được một lát.

“Mẹ, nơi này là khách điếm, Đại Bạch biến thành hình dạng bạch hổ không được thuận tiện cho nên hắn đã biến thành người, sau đó lặng lẽ trốn đi, một chút cũng không thú vị!” Đoá Đoá vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên tố cáo. Làm gì mà cứ biến thành người rồi lại trốn đi? Vẫn cứ ở dạng bạch hổ có phải là tốt hơn không?


“Ách…” Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu. Hoàn toàn chính xác, trong hình dạng bạch hổ quả thật rất bất tiện. Vốn dĩ Đại Bạch đã đột phá Thần cấp, cho nên có thể hoá thành hình người, nếu không phải tại Đoá Đoá thì hắn ta cũng không lúc nào cũng duy trì hình dáng bạch hổ.

Đại lục Thần Chi vốn dĩ không phân biệt loài người cùng loài thú, bởi vì ai ai cũng giống nhau. Chính nàng cũng vậy, nàng cũng không hẳn là con người. Thế nhưng ra ngoài trong hình dạng con người thì tương đối dễ dàng hơn một chút. Mấy ngày qua thật sự là làm khó cho Đại Bạch, cũng không biết con quỷ thích khóc nhè này có nhấn chìm hắn bằng nước mắt không khi mất đi con ngựa bằng bạch hổ này.

“Mẹ, chúng ta đi tìm ca ca đi!” Đoá Đoá kéo kéo góc áo của Vân Liệt Diễm, nói ra mục đích của mình. Thật ra thì nó rất muốn đi tìm ca ca, mẹ từng nói khi nào đến đại lục Thần Chi thì có thể gặp được ca ca. Thế nhưng bây giờ đến nơi rồi mà tại sao vận chưa thấy?

“Vậy Đoá Đoá có biết chúng ta phải tìm ở đâu hay không?” Vân Liệt Diễm đương nhiên cũng muốn tìm Vân Thiểm Thiểm, còn có cả Vàng nữa.

Mấy năm không gặp, nàng thật sự rất nhớ bọn chúng. Vàng là một đứa nhỏ khả ái, nếu biến thành hình người nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi đồng tử màu vàng càng nhìn càng thấy đẹp mắt kia. Vẫn là nàng tinh mắt, nhanh chóng bắt Vàng trở thành con dâu của mình, nếu không sau này còn không biết có bao nhiêu người đến cướp đoạt đâu.

“Không biết! Mà sao mẹ lại ngốc như vậy chứ? Chúng ta không biết ca ca ở đâu thì có thể đi hỏi mà. Nói không chừng, có người gặp ca ca rồi thì sao? Biết đâu được, chúng ta lại đụng trúng ca ca ở bên ngoài thì sao?” Đoá Đoá nhìn Vân Liệt Diễm bằng vẻ mặt xem thường. Dạo này mẹ làm sao vậy ta? Ngay cả việc đơn giản như thế này mà cũng hỏi nó.

Vân Liệt Diễm đương nhiên không biết bản thân mình bị con gái khinh bỉ, chỉ gật gật đầu nói: “Được rồi, dù sao thì bây giờ cũng không có chuyện gì để làm, chúng ta cứ ra ngoài thử vận mày một chút vậy. Nói không chừng thì thật sự có thể gặp được ca ca cùng chị dâu nhỏ của con đó”

“Chị dâu nhỏ của con? Là Vàng tỷ tỷ sao?” Đóa Đóa nghiêng đầu, nghĩ nghĩ.

“Đúng vậy! Con đó, nếu con hiểu chuyện và ngoan ngoãn được một nửa của Vàng thì mẹ cũng sẽ không đau đầu như thế này rồi!” Vân Liệt Diễm vuốt đầu Đóa Đóa, nói. Thật đúng là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, ngày xưa tính tình của nàng có bao nhiêu bốc đồng nóng nảy thì hôm nay đã bị Đoá Đoá mài cho mòn không còn một mống. Kiếp trước, nhất định là nàng đã nợ con bé này rất nhiều.

“Sau này con có thể chơi đùa cùng Vàng tỷ tỷ sao?” Đoá Đoá hỏi.

“Đương nhiên rồi! Sau này con nhất định phải học hỏi Vàng tỷ tỷ, con gái mà ngoan ngoãn thì mới tốt!” Vân Liệt Diễm bẹo má Đoá Đoá, cưng chiều nói.

“Mẹ, vậy ngày trước người có ngoan ngoãn không?” Đoá Đoá nghĩ một lát, lại hỏi.

Vân Liệt Diễm đen mặt. Được rồi, nàng nhận thua.

Chết tiệt! Đoá Đoá sau này nhất định không được giống nàng, nếu không nàng sẽ chịu không nổi. Con bé tốt nhất là phải giống Hàn Chỉ, luôn nghe lời nàng.

“Đoá Đoá cứ ở đây chờ một chút, mẹ đến nói với cha con một tiếng đã” Vân Liệt Diễm xoay người, từ chối trả lời vấn đề vừa rồi của Đoá Đoá.

Hàn Chỉ nằm tựa vào đầu giường, nhìn thấy Vân Liệt Diễm trở về liền hỏi: “Sao vậy?”

“Đoá Đoá muốn đi tìm Thiểm Thiểm, ta đi theo con bé ra ngoài chơi một chút, trước giờ cơm tối sẽ về” Vân Liệt Diễm nói với Hàn Chỉ, sau đó sửa sang lại mái tóc cùng quần áo của mình một chút.

Không thể không nói, không có Mộc Miên bên cạnh, nàng luôn buộc tóc một cách qua loa. Mấy thứ búi tóc gì gì đó, nàng thật sự không biết chải như thế nào.


“Vậy nàng nhớ phải cẩn thận một chút” Hàn Chỉ gật nhẹ đầu, nghĩ rằng chỉ là đi dạo một chút chắc không có vấn đề gì. Thành Hoả Quý này tuy nói có không ít cao thủ Thần cấp, nhưng Vân Liệt Diễm là Hoả Phượng Hoàng chuyển thế, người bình thường cũng không thể đả thương nàng được.

“Ừ!” Vân Liệt Diễm đáp, sau đó đi ra ngoài.

Hai mẹ con đều mặc quần áo màu đỏ diễm lệ, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, vừa ra phố liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Tuy nhiên, bọn họ dường như đều kiêng kị thực lực của nàng, cho nên không ai dám bước lên quấy rối.

Đường xá ở đây cũng không khác mấy so với Yến thành, Vân Liệt Diễm cảm thấy có chút không thú vị nhưng Đoá Đoá lại vô cùng hứng khởi. Vốn dĩ lúc còn ở Yến thành, con bé không hề biết võ công cho nên không ai dám đưa nó ra ngoài đi chơi vì sợ sẽ gặp phải nguy hiểm. Mặc dù có vài lần trốn ra cùng Diệp Khuyết nhưng cũng không dám trắng trợn dạo chơi trên phố, dù sao thì mái tóc màu đỏ cũng khá đặc biệt, rất dễ gây chú ý. Cho nên, đối với Đoá Đoá, ra ngoài thật sự là ước mơ tha thiết từ nhỏ.

“Mẹ mau đi tới đây xem này, ở đây có tượng đất kìa!” Đoá Đoá như phát hiện ra một châu lục mới, hai mắt phát sáng kéo tay Vân Liệt Diễm qua.

Vân Liệt Diễm lặng im quét mắt nhìn tượng đất rồi nói với Đoá Đoá: “Vậy con kêu hắn nặn vài cái mang về đi”

Nàng thuận tay đưa một khối vàng cho Đoá Đoá, sau đó nhàm chán nhìn quang cảnh xung quanh. Ở đây thật chẳng có gì đặc biệt, nàng vốn dĩ cũng không thích đi dạo phố. Quay đầu nhìn Đoá Đoá đáng dào dạt hứng thú nhìn người ta nặn tượng, nàng liền hỏi người bán hàng bên cạnh: “Đại thúc, cho hỏi thúc có biết những người đến từ đại lục Tranh Vanh thường đến nơi nào không?”

“Tiểu cô nương, ngươi là người ngoài mới đến đây sao?” Vị đại thúc kia nhìn Vân Liệt Diễm, hỏi.

Vân Liệt Diễm bị hắn hỏi mà không biết cảm giác như thế nào. Nàng đây cũng hơn hai mươi, con cái cũng đã có tận hai đứa, vậy mà còn bị gọi là ‘tiểu cô nương’. Thế nhưng nhờ vậy mà nàng phát hiện ra nơi này cũng có chỗ tốt, chỉ cần tu luyện là có thể không già đi. Bộ dáng bây giờ của nàng cũng tầm 18 tuổi, cộng thêm không búi tóc mà xoã dài, thoạt nhìn không giống như người đã lập gia đình.

Thế nhưng… Nàng hỏi lại vị đại thúc kia bằng giọng điệu khó hiểu: “Bên ngoài?”

“Ha ha… Tức là bên ngoài đại lục Thần Chi đó, chẳng hạn như đại lục Tranh Vanh, hải vực Vô Biên, còn có những nơi khác nữa. Bất cứ người nào đến từ bên ngoài đều đến các thành Quý của từng gia tộc, giống như cô nương đến thành Hoả Quý này vậy. Còn cụ thể là ai ở đâu thì ta không rõ bởi vì đường hầm đi đến đại lục Thần Chi luôn thay đổi một cách kỳ diệu theo một đoạn thời gian. Nếu như những người khác đi cùng cô nương vào khoảng thời gian này thì có lẽ sẽ đến thành Hàn Quý hoặc Thuỷ Quý” Đại thúc vô cùng nhiệt tình giải thích.

“Vậy sao? Cảm ơn đại thúc, ta lấy thứ này” Vân Liệt Diễm cười cười, đặt một khối vàng lên quầy hàng rồi cầm lấy một đôi khuyên tai hình hoa tường vi màu vàng. Đôi khuyên tai này vô cùng tinh xảo, Vân Liệt Diễm vừa nhìn liền thích cho nên giữ lại để tặng Vàng.

Lại quay đầu, Đoá Đoá lúc này đã ôm tượng đất trong tay. Thế nhưng con bé này rất tham làm, ôm hết tượng này đến tượng khác, Vân Liệt Diễm cũng không quan tâm.

“Mẹ, con khát nước” Đoá Đoá bỏ tượng đất vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông, ngẩng đầu nói.

“Đi thôi, tìm chỗ nào đó nghỉ một lát” Vân Liệt Diễm nắm tay Đoá Đoá đi về phía trà lâu cách đó không xa.

Thông tin vừa thu hoạch cũng không tệ, nếu như bây giờ Vân Thiểm Thiểm đến đây thì có lẽ cũng đến thành Hoả Quý thành hoặc hai toà thành phụ cận. Bọn họ cứ ở lại đây một thời gian ngắn, nếu không nghe thấy tin tức gì thì cứ đến hai tòa thành kia tìm hiểu.

Mấy tòa thành nhỏ này cũng không có luật lệ gì nghiêm khắc, cổng thành cũng không hạn chế người ra vào. Thế nhưng các tòa thành ở địa vị cao hơn chắc chắn là không giống như vậy, khẳng định sẽ có kết giới. Tuy nhiên những chuyện này trước mắt không nằm trong phạm vi suy tính của Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm cùng Đoá Đoá đi vào trà lâu, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, như vậy thì vừa có thể uống trà lại vừa có thể nghe chuyện bát quái. Trà lâu đều là nơi dễ lấy tin tức nhất, nói không chừng còn có thể nghe được chút tin có ích.

“Này, các ngươi có nghe gì chưa? Đại hội tuyển chọn thành chủ lần này đã được bên trên phái người xuống, nghe nói còn là nhân vật vô cùng quan trọng đấy!” Quả nhiên, nàng vừa ngồi xuống đã nghe có người cất tiếng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui