“Hắn đã từng nói cuộc đời này, hắn vĩnh viễn không phản bội nàng, bất kể là dưới tình huống nào cũng sẽ không phản bội nàng, cho dù có liên quan đến sống chết của chính mình”
— Hàn Chỉ —
“Có phải là một bà lão tóc trắng, thoạt nhìn rất lôi thôi, luôn ngồi dưới đất không nhúc nhích hay không?” Vân Liệt Diễm hỏi.
“Đúng vậy, bà ấy còn che kín mặt, con không nhìn thấy được gương mặt” Đóa Đóa nghiêng đầu nghĩ, nói.
“Bà ta có gây khó dễ gì với con không?” Vân Liệt Diễm có chút lo lắng nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa lắc lắc đầu, đáp: “Không có, bà ấy bảo rằng đã biết con từng gặp những hình ảnh đau khổ kia cho nên bảo con nhớ kỹ chúng, sau đó kêu con ở chỗ này chờ mọi người”
“Không có chuyện gì là tốt rồi!” Vân Liệt Diễm cúi đầu hôn một cái lên mặt Đóa Đóa. Xem ra Đóa Đóa thật sự đã đột phá Thần cấp, cho nên bà lão kia mới không làm khó con bé.
Những chuyện nàng gặp lúc nãy có lẽ chỉ là ảo giác, hay còn gọi là tâm ma, thật ra cũng chỉ là những chuyện mình sợ nhất mà thôi. Bà lão kia nói không sai, nếu ngay cả chính bản thân mình cũng không thể đánh bại thì càng thêm không có khả năng đánh bại người khác.
Mà thứ Đóa Đóa sợ nhất chính là chuyện con bé đã từng trải qua từ những kiếp trước. Bởi vì nhập vai quá sâu cho nên mới càng thêm đau khổ, đời đời luân hồi, con bé cũng đều không thể thoát khỏi tâm ma của mình. Những hình ảnh mà bà lão kia nói đến đều là lời tiên đoán con bé sẽ lặp lại chúng ở kiếp này.
Tuy nhiên Vân Liệt Diễm cũng không cần quá lo lắng cho những chuyện này, Đóa Đóa bây giờ còn rất nhỏ, cho nên cái gì cũng đều không hiểu. Nàng nhất định phải mau chóng tìm ra bảy viên ngọc căn nguyên cùng ngọc Khai Nguyên, đưa bọn chúng trở về vị trí cũ, đến lúc đó thì không gian này chính là của nàng, nàng nhất định sẽ nghĩ cách thay đổi số mệnh của Đóa Đóa.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đợi phụ thân cùng mọi người ở đây sao?” Đóa Đóa ngẩng đầu nhỏ, hỏi.
Vân Liệt Diễm gật gật đầu, đáp: “Ừ, chúng ta cứ ngồi đây chờ thôi, mọi người sẽ đến nhanh thôi!”
Tuy Vân Liệt Diễm bây giờ đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không thể không lo lắng. Nàng tin tưởng Hàn Chỉ sẽ qua được cửa ải này, trên người hắn dường như đang chứa đựng một bí mật gì đó. Tuy nàng không rõ đó là cái gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm nhận được nó rất cường đại.
Thời gian quay trở lại vào lúc Hàn Chỉ tiến vào Thất Tinh trận.
Loại cảm giác xương cốt đau đớn vỡ vụn này khiến cho Hàn Chỉ không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn vốn dĩ theo Đóa Đóa vào Thất Tinh trận, nhưng không ngờ khi vào trong lại không thấy Đóa Đóa đâu cả.
“Đóa Đóa! Đóa Đóa!” Hàn Chỉ cắn răng, kêu to hai tiếng, nhưng vẫn không có bất kỳ ai đáp lời.
Xung quanh xào xạt tiếng gió cùng tuyết rơi, chúng tát vào gương mặt Hàn Chỉ như lưỡi dao xẹt qua. Thế nhưng lúc này hắn cũng không có lòng quan tâm đến, bởi vì đau đớn đã vượt qua sự chịu đựng của chính mình, khiến cho mỗi bước đi đều nhận lấy đau đớn không cách nào hình dung.
Lại đi vài bước, Hàn Chỉ rốt cuộc cũng không chống đỡ được mà ngã nhào trên đất. Hắn cắn răng muốn đứng lên, lại nặng nề té xuống một lần nữa.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng hắn cảm thấy rất khỏe, không phải tẩu hỏa nhập ma, cũng không tiến tới giai đoạn đột phá, nhưng tại sao mấy năm này cơ thể của hắn lại càng ngày càng kỳ lạ thế này?
Năm đó sau khi đến đất phong Yến thành, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của mình nhanh đến kỳ lạ. Mãi cho đến Tử cấp, thậm chí là cảnh giới Thiên Nhân, hắn đều chưa bao từng gặp bất kỳ trở ngại nào, giống như hắn thăng cấp từng chút một đều là chuyện cực kỳ bình thường. Mà ngay cả khi đột phá cảnh giới Thiên Nhân, hắn cũng không gặp khó khăn. Chỉ có lần đến Tử Vong Sơn Mạch tìm thuốc giải cho Vân Liệt Diễm thì mới trọng thương, nhưng thời gian không lâu sau cũng đã bình phục. Sau khi quay trở lại Yến thành, công lực của hắn lại bắt đầu đột nhiên tăng mạnh cho đến khi đạt Thiên Tử cấp, hắn dường như không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hàn Chỉ vẫn luôn nghi ngờ chuyện này, nhưng hắn lại không nghĩ ra bất kỳ khả năng nào. Dù sao, thân thế của mình đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là kiến thức nửa vời, mẫu thân chỉ nói phụ thân tên gọi Hàn Lăng, cũng không còn gì khác.
Về phần trên người hắn ẩn chứa nguồn năng lượng gì, hắn lại càng không hiểu rõ.
Khiến hắn không ngờ nhất chính là từ sau khi đến Yến thành, ngoại trừ công lực đột nhiên tăng mạnh thì hắn vẫn luôn cảm thấy xương cốt như đang yếu ớt từng chút một, thậm chí còn gần như vỡ vụn. Lúc ở Yến thành vẫn không cảm thấy rõ, loại đau đớn này hắn còn có thể nhẫn nhịn. Thế nhưng khi đến Mạt Nhật Sâm Lâm rồi tiến vào Biển Băng, hắn ngay lập tức không còn cách nào chịu đựng được nữa. Xương cốt toàn thân như bị ai đó dùng búa đập vỡ từng chút một, đau đến nỗi gần như không thể tiếp tục chống đỡ. Càng gần tới đại lục Thần Chi, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Bây giờ, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân mình gần như bị thoái hóa, ngay cả sức lực chống đỡ cơ thể đứng vững cũng không có. Đóa Đóa không thấy đâu nữa, hắn lại càng không thể đứng mãi chỗ này.
Hàn Chỉ siết chặt năm ngón tay, lại phát hiện tay của mình lại không thể cử động.
“Ngươi sao vậy? Đau sao?” Lúc này, một thanh âm dịu dàng đột nhiên vang lên, sau đó là một bàn tay thon dài trắng trẽo nhẹ nhàng cầm lấy tay Hàn Chỉ.
Là độ ấm mà hắn quen thuộc nhất!
Hàn Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Liệt Diễm đang mỉm cười với mình. Hắn có cảm giác như đang nằm mơ.
“Diễm nhi!” Hàn Chỉ rốt cuộc cũng thả lỏng, nhẹ giọng gọi.
“Có đau không?” Thanh âm kia nhẹ nhàng cất tiếng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.
Hàn Chỉ nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc, nhìn nàng nhẹ nhàng nâng tay của hắn lên, sau đó dịu dàng xoa nắn. Xúc cảm ấm áp lướt qua từng ngón tay lại khiến cho nỗi đau này như muốn tan biến.
Nàng đặt tay Hàn Chỉ vịn qua eo mình, vươn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của hắn, nói: “Nếu đau thì hãy nghỉ ngơi một chút đi, có ta ở đây rồi!”
Hàn Chỉ dần dần nhắm mắt lại. Thế nhưng ngay lúc đôi mắt sắp nhắm, hắn lại dùng hết sức lực mở to, rồi đẩy mạnh nàng ra.
“Sao vậy?” Nàng giật mình nhìn Hàn Chỉ, không rõ hắn bị làm sao.
“Cút!” Hàn Chỉ nghiến răng, trong mắt tràn đầy hàn khí đã từng không cách nào xóa đi.
“Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?” Một chút nàng cũng không tức giận, vẫn dịu dàng nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng như trước.
Nàng định vươn tay đỡ người hắn lên, nhưng ngay lúc tay nàng chạm vào người thì Hàn Chỉ lại nắm chặt lấy, đẩy mạnh ra, khiến cho nàng ngã nhào trên đất.
“A…!” Nàng thở nhẹ một tiếng, sắc mặt nhíu lại vì đau đớn. Nàng tiếp tục lết trên đất, vươn tay muốn hắn đỡ nàng đứng lên.
“Không được qua đây! Ngươi là ai?” Đôi mắt của Hàn Chỉ rất lạnh, so với gió tuyết đầy trời còn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi cùng lạnh lẽo hơn.
“Ta là thê tử của ngươi mà!” Nàng nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt khó tin, dường như không thể tin được lời nói này lại được phun ra từ miệng hắn.
“Không phải!” Hàn Chỉ té ngã trên đất, thở hồng hộc. Hắn không thể chống cự nổi nữa, cú đẩy lúc nãy dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, khiến cho hắn không thể cử động dù chỉ một chút.
Nàng dường như không hiểu được lời Hàn Chỉ nói, lại ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhu hòa vuốt ve gương mặt hắn: “Phu quân, để ta thay quần áo khác sạch sẽ cho ngươi”
Hàn Chỉ lúc này ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, nhưng trực giác vẫn khiến hắn ra sức chống đỡ.
Không thể! Không thể! Thanh âm này không ngừng đánh ầm ầm trong đầu hắn. Hắn biết nữ nhân này không phải nàng, nhất định không phải nàng! Cho dù dung mạo rất giống cùng với độ ấm trên người đều khiến cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng hắn biết nhất định không phải là nàng.
Tay của nàng với vào trong quần áo Hàn Chỉ, muốn chạm vào da thịt hắn.
Cả người Hàn Chỉ không có một chút sức lực, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh. Trong nháy mắt bàn tay của nàng ta chạm phải hắn, đôi mắt màu tím kia lại tỏa ra tia sáng tím cường đại, thoáng cái đã xuyên qua thân thể nàng ta.
Nàng ta hoảng hốt lui về phía sau vài bước, tay ôm lấy ngực, ánh mắt không tưởng nhìn hắn, hỏi: “Tại sao? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
“Ngươi không phải là nàng!” Hàn Chỉ cảm thấy đau đớn trên người đã đạt tới cực hạn, một loại cực hạn chắc chắn sẽ phải tự bạo.
“Tại sao? Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Nàng ta lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn hắn một cách thâm tình, hỏi tiếp: “Ngươi không cảm nhận được ta sao?”
Một câu Hàn Chỉ cũng không nói nên lời, chỉ nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh như băng.
“Hãy để cho ta giúp ngươi, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi giảm nhẹ đau đớn. Ngươi đã quên rồi sao? Lúc nãy ngươi ôm lấy ta, không phải ngươi không còn cảm thấy đau đớn sao?” Nàng ta đi từng bước về phía trước, có ý định muốn tiếp cận hắn.
“A…!” Hàn Chỉ rốt cuộc nhịn không được hô to ra tiếng, đồng thời thân thể của hắn cũng vỡ vụn trong tiếng thét.
Nàng ta trợn to đôi mắt thể tin nhìn tình cảnh trước mắt. Hắn thà rằng tự bạo cũng không muốn để nàng ta giúp đỡ sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
“Ngươi nhìn rõ rồi chứ? Cho dù có biến thành bộ dáng gì đi nữa, ngươi cũng không thể nào thay đổi được bóng dáng nữ nhân kia trong lòng hắn” Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, giữa làn gió tuyết xuất hiện một bà lão với mái tóc dài trắng xóa, khăn che mặt, cánh tay gầy như que củi.
“Hắn chết rồi sao? Rốt cuộc là tại sao?” Nàng ta biến lại thành một người với quần áo trắng, dung mạo không còn giống như lúc nãy. Nàng ta chính là Tuyết Linh Nữ mà Hàn Chỉ từng gặp trên núi tuyết.
“Linh Nhi, ta đã từng nói với ngươi rồi, đừng nên xem thường năng lực của người này, hắn không phải là một người bình thường!” Thanh âm của bà lão mang theo sự bất đắc dĩ: “Ngươi canh giữ núi tuyết Tử Vong Sơn Mạch, mà ta lại trông chừng vùng Biển Băng này. Chúng ta xem như cũng là bạn bè cùng nhau trấn giữ hai trong những vị trí quan trọng nhất của đại lục Tranh Vanh, vì thế ta mới giúp ngươi. Thế nhưng bây giờ ngươi đã thấy được, cho dù ngươi có biến thành nữ nhân trong lòng hắn thì hắn cũng sẽ không quan tâm đến ngươi”
“Bà bà, lúc trước nếu không nhờ ngươi giúp ta thì bây giờ ta vẫn còn đang ngủ say. Ta chỉ là không rõ vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Ngươi nói thân thể của hắn rất đặc biệt, khắp thiên hạ này cũng chỉ có nữ nhân chuyển thế từ Hỏa Phượng Hoàng mới có thể hòa tan băng tuyết của hắn. Thế nhưng không phải lúc nãy ngươi đã tạm thời truyền cho ta năng lực này sao? Tại sao hắn lại nhận ra?” Tuyết Linh Nữ không rõ, bà bà này tuy là người trông nom Băng Biển, nhưng cửa vào đại lục Thần Chi lại chính là Thất Tinh trận. Nàng vốn dĩ đã có năng lượng cường đại, bà bà lại truyền năng lượng của Hỏa Phượng Hoàng cho nàng. Thế nhưng tại sao nàng vẫn không thể khống chế được Hàn Chỉ? Tại sao hắn lại không mắc mưu?
“Nhiệm vụ của ta là trợ giúp những người muốn đi vào đại lục Thần Chi đối mặt với tâm ma của mình, chỉ có người chiến thắng được tâm ma mới có tư cách tiến vào đại lục Thần Chi. Nếu thắng thì là do họ may mắn, không thể thắng thì họ sẽ chết ở đây. Ta đã dùng lòng riêng để giúp ngươi rồi, không ngờ rằng hắn lại không mắc mưu. Mỗi người để có số mệnh của mình, tự hắn lựa chọn cái chết, ta cũng bất lực. Ngươi nên đi đi, đáp án ngươi muốn đã có rồi, sau này tốt nhất là ngươi nên an phận ở Tử Vong Sơn Mạch tu luyện đi!” Bà lão thở dài một tiếng. Muốn vào đại lục Thần Chi không chỉ phải cần có thực lực, mà còn còn có tâm trí. Người tiến vào được đại lục Thần Chi không nhất định phải đạt tới Thần cấp, nhưng tất yếu phải có tâm trí kiên cường. Cho nên trước khi đi vào Thất Tinh trận, bà luôn tạo cơ hội cho bọn họ đối mặt với tâm ma của mình, chỉ có có thể chiến thắng chính bản thân mình thì mới có thể thông qua cửa ải này. Nói như vậy, chỉ cần có thắng được tâm ma thì thực lực sẽ thật sự bay vọt.
Hôm nay, bà cũng là vì lòng riêng mới ra tay giúp Tuyết Linh Nữ một lần, lại không ngờ sẽ biến không thành vụng. Có lẽ đây là ý trời, hắn đã lựa chọn cái chết thì bà cũng bất lực, bà không thể nắm giữ sống chết của loài người.
“Bà bà, hắn thật sự đã chết rồi sao?” Tuyết Linh Nữ cảm thấy thật khó để tin, tại sao hắn lại quyết tâm như vậy?
“Ta không biết! Trên thế giới này, chết rồi mà hồi sinh có lẽ chỉ có Hỏa Phượng Hoàng. Mà ta, nhìn không thấu bản thể của hắn là gì, chỉ có thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải là thân thể phàm thai. Vài thập niên trước có một nữ tử rời khỏi đại lục Thần Chi, người này có lẽ có quan hệ với hắn. Hắn đã có nguồn gốc từ đại lục Thần Chi thì chắc chắn trên người hắn ẩn chứa một loại năng lượng gì đó, điều này cũng không có gì kỳ lạ” Bà lão lắc lắc đầu, nếu hắn được sinh ra ở đại lục Tranh Vanh, có lẽ bà còn có thể nhìn thấu vận mệnh của hắn, nhưng hắn lại là một người đặc biệt đến từ đại lục Thần Chi. Ở đại lục kia, bất cứ chuyện gì có thể xảy ra đều không kỳ lạ, cho nên hắn có chết thật hay không thì bà cũng không dám khẳng định.
“Nói như vậy chính là hắn có thể vẫn chưa chết đúng không?” Tuyết Linh Nữ mở to hai mắt nhìn bà lão.
“Ta không biết!” Bà lão không cho Tuyết Linh Nữ đáp án.
“Ta muốn ở đây chờ, ta không cam tâm!” Tuyết Linh Nữ nhìn bà lão, nói một cách kiên định.
“Tùy ngươi, nếu hắn chết vì lòng riêng của ta, ta sẽ không xen vào chuyện này nữa. Hắn sống hay chết, ta cũng sẽ không tiếp tục gây trở ngại cho hắn, ngươi muốn gì thì là chuyện của riêng ngươi” Bà lão nói xong cũng liền biến mất. Nam nhân này có thể dưới tình huống mất lý trí mà vẫn giữ vững được lòng mình, vậy thì bà có thử thách hắn cũng không còn ý nghĩa gì.
Tuyết Linh Nữ ngồi dưới đất, bất kể như thế nào thì nàng cũng đều muốn thử một lần, nếu thật không được thì nàng sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Bà bà đã chữa lành thương thế, lại cho nàng một cơ hội gặp hắn, nàng nhất định phải tìm hiểu tại sao hắn lại không thích nàng.
Một khắc cuối cùng đó, Hàn Chỉ nhớ lại lúc mình ở trong sơn động, cùng Vân Liệt Diễm bái đường (1) trước mặt mẫu thân, rồi được mẫu thân ký kết khế ước bình đẳng cho hai người. Hắn đã từng nói cuộc đời này, hắn vĩnh viễn không phản bội nàng, bất kể là dưới tình huống nào cũng sẽ không phản bội nàng, cho dù có liên quan đến sống chết của chính mình.
(1) Bái đường: Nghi thức thành hôn của nam nữ thời xưa, cả hai đứng trước bàn thờ tổ tiên bái lạy trời đất, cha mẹ và lẫn nhau.
Cho nên một khắc này, hắn không chút do dự tự niệm tâm pháp tự bạo. Tâm pháp này là do hắn vô tình biết đến, về phần như thế nào thì chính hắn cũng không nhớ rõ. Tâm pháp kia có thể khiến cho hắn tự làm nổ thân xác của mình, không hề giống nhau với bản thân tự bạo lúc chiến đấu với đối thủ.
Thế nhưng, kết quả cũng giống nhau cả, đều là phải chết.
Thời gian quá ngắn, hắn vốn dĩ không kịp nghĩ nhiều, trong lòng chỉ có một ý niệm là không thể phản bội nàng.
Tuy nhiên sau khi tự bạo, Hàn Chỉ lại có cảm giác nhẹ nhõm chưa bao giờ xuất hiện, cùng với rất nhiều thứ đột nhiên rất rõ ràng trong đầu, thậm chí đau đớn trước đó cũng đã biến mất.
Không biết đã qua bao lâu, Hàn Chỉ đột nhiên mở mắt ra, sau đó hắn nhìn thấy Tuyết Linh Nữ vẫn ngồi ở đó.
“Quả nhiên ngươi không chết” Tuyết Linh Nữ nhìn thấy Hàn Chỉ, thốt lên một cách vui vẻ.
“Người vừa rồi là ngươi?” Hàn Chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Linh Nữ, cũng nhớ lại chuyện xảy ra ở Tử Vong Sơn Mạch. Thì ra chính là nàng.
“Ta không hiểu, tại sao ngươi lại không bị lừa, tại sao ngươi biết ta không phải nàng?” Đây mới là nghi vấn lớn nhất trong lòng Tuyết Linh Nữ, nàng phí hết vốn liếng cũng không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Nàng không biết, nàng đã lộ sơ hở ở chỗ nào!
“Cảm giác không đúng” Hàn Chỉ nhíu mày, hoàn toàn chính xác, trong khoảnh khắc đó hắn quả thật đã nhận nhầm nàng chính là Vân Liệt Diễm. Mẫu thân từng nói, khắp thiên hạ này cũng chỉ có nữ nhân như Vân Liệt Diễm mới thích hợp với hắn, cho nên khi chạm vào ấm áp trên người nàng ta, hắn đã nghĩ rằng nàng ta chính là Vân Liệt Diễm. Thế nhưng khi nàng ta đến gần hơn, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù vô cùng giống nhau đến gần như không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây không phải là Vân Liệt Diễm.
Hắn đẩy nàng ta ra, hắn cũng không biết tại sao lúc đó mình lại tin tưởng vào cảm giác như vậy. Cảm giác không phải, cũng không nhất định là không phải!
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đôi mắt Hàn Chỉ dần dần chuyển lạnh. Dám ở trước mặt hắn giở trò, đến nay vẫn chưa còn người nào sống sót.
Hàn Chỉ rút Hàn Tinh cung rất ít khi sử dụng ra, khẽ động dây cung, từng tia sáng tím nhanh chóng bay về phía Tuyết Linh Nữ.
Tuyết Linh Nữ thấy Hàn Chỉ ra tay thật sự liền vội vàng trốn tránh, hóa phép biến bông tuyết thành những thân ảnh giống với mình bao vây lấy Hàn Chỉ. Hàn Chỉ chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, vô số tia sáng tím từ thanh cung bay ra, xuyên qua tất cả những thân ảnh của Tuyết Linh Nữ. Chúng ngay lập tức vỡ vụn.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?” Tuyết Linh Nữ bị bức đến phải nóng nảy. Nàng vốn dĩ không phải là đối thủ của Hàn Chỉ, mỗi một thân ảnh đều chứa một chút năng lượng của chính mình. Nếu như nàng tập trung tất cả bọn chúng lại thì sức mạnh sẽ rất đáng kể, nhưng Hàn Chỉ lại không đặt vào mắt, mỗi mũi tên màu tím bắn ra đều chuẩn xác phá hủy tất cả thân ảnh của nàng.
“Chết!” Thanh âm của Hàn Chỉ không có một chút thương cảm cùng đồng tình.
“Ta là Tinh Linh Tuyết trông nom Tử Vong Sơn Mạch, ngươi không thể giết ta!” Tuyết Linh Nữ có thế nào cũng không ngờ rằng Hàn Chỉ sẽ thật sự muốn giết chết mình. Nam nhân này thật khó hiểu, được nữ nhân yêu thương không phải là một chuyện rất vui vẻ hay sao? Hắn nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng, tại sao phải nhẫn tâm muốn giết nàng?
“Ngươi đáng chết!” Hàn Chỉ có điên mới đi nói lý lẽ với nàng ta. Lúc ở Tử Vong Sơn Mạch, hắn không có năng lực giết nàng ta, bây giờ hoàn toàn không có khả năng lại buông tha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...