Sau một hồi lửa lớn đốt sạch, đến cuối cùng chẳng ai biết Cốt Ngọc đã rơi vào tay ai.
Minh Giáo Vô Diện lang quân diện mạo mỹ lệ lại chết trong biển lửa, bị thiêu đến mức không thể nhận ra, nhưng kỳ lạ là trêи người hắn không có bất cứ vết thương nghiêm trọng nào, người của Minh Giáo cũng không thể tìm thấy manh mối của Cốt Ngọc, nỗi phẫn hận đến ngứa răng lại không biết làm thế nào để phát tiết.
Mục Hàm Xuân treo trêи mặt vài phần ý cười, Cổ Hằng vẫn còn nằm ở trêи giường nên đối với sự tình ngày ấy hôm ấy hắn không đề cập tới.
Từ Trình cũng đã lùi bước quay về Phồn Hoa Thành, khi đặt chân về nơi chất chứa bao nhiêu hình dáng của ai đó thì hắn mới có thể ngẫu nhiên lộ ra chút cô đơn.
Mặt khác, Hải gia và Lôi gia cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi, Ô Hàn Thành trở về cái tĩnh lặng vốn có của nó, chỉ có một nơi nào đó lại phát sinh sự tình.
Thư Lộng Ảnh và Tần Phong sớm đã mang theo áo bông cùng lương thực đi đến Thiên Sơn.
……
Sau hai ngày Thư Lộng Ảnh và Tần Phong cùng lên đường đến Thiên Sơn thì nền tuyết dưới chân đã phủ tới mắt cá, Thiên Sơn cũng bắt đầu đổ xuống vài trận tuyết nhỏ, đi thêm nửa ngày tuyết đã rơi không thấy bóng, càng ngày càng lớn.
“Nhìn sắc trời này thì chỉ sợ là sắp có một trận đại tuyết, chúng ta trước tiên tìm sơn động, chờ trận tuyết này qua thì lại lên đường.” Thư Lộng Ảnh đã ba ngày không ngủ, y cảm thấy mình sắp lâm vào hôn mê rồi a. Nếu là ngày thường thì sẽ không có việc gì, nhưng trận đại tuyết lại xảy ra trong núi, đúng là không an toàn. May mắn trêи người y mang theo đầy đủ lương thực, chỉ cần tìm một sơn động tránh bão tuyết thì tốt rồi.
Bất quá, còn có một phiền toái a. Chờ sau khi y hôn mê thì lỡ như lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Mà y cũng không thể cưỡng chế tỉnh lại giải quyết… Không phải rất phiền phức sao? Vì vậy nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải mau mau liên lạc với Khổng Nhiễm.
Khổng Nhiễm sinh ra ở Thiên Sơn, cho hắn dẫn đường mới là ổn thỏa và đáng tin cậy nhất, đây cũng là nguyên nhân mà Thư Lộng Ảnh một hai phải kéo theo Khổng Nhiễm lên đường a.
“Ân, vừa rồi ta có nhìn thấy dấu chân của sói, hẳn là gần đây có sơn động.” Tần Phong đi phía trước Thư Lộng Ảnh, hắn nói đi liền đi, đem Thư Lộng Ảnh ném ở phía sau.
Thư Lộng Ảnh nhìn bóng lưng Tần Phong, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài. Y cũng hiểu nguyên nhân là gì, mấy ngày trước Tần Phong tiến nhập ảo cảnh, hắn đã chính mắt nhìn thấy y ở bên cạnh nam nhân khác (thật oan ức!), mà hắn lại chỉ là một hài tử mới lớn, sao có thể tiếp thu được cái hình ảnh đó? Tần Phong phỏng chừng là đã hiểu lầm y cái gì rồi, hơn nữa trước kia hắn cùng y thân cận như vậy, ôm y ngủ thì cũng đã ôm qua rồi, mà mấy hôm trước hắn nhìn thấy cảnh này, phỏng chừng là đã biệt nữu rồi đi……
Thư Lộng Ảnh đối với vấn đề xấu hổ này cũng không nghĩ nhiều, y cũng không giải thích rằng y đang sử dụng “Nguyệt Hoa Hương” để đối phó Vô Diện……
Được rồi, một đại nam nhân mà sử dụng mị công thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Lúc chạng vạng, hai người rốt cuộc tìm được một sơn động nhỏ, bên trong chỉ có mấy con sói nhỏ chưa mở mắt ngao ngao kêu đói, sói mẹ đại khái là đã đi ra ngoài tìm thức ăn chưa có trở về.
Có lẽ là ngửi được hương vị người sống nên bọn chúng đồng loạt run rẩy nhe răng.
Đợi sói mẹ trở về, bọn họ nhất định phải giết nó, sói mẹ chết rồi thì bọn sói con cũng không thể sống nổi.
Nhưng bọn họ vẫn là không phản ứng nhìn đám gia hỏa nhe răng tỏ vẻ hung tợn đe dọa hai người, Thư Lộng Ảnh yên lặng đốt lửa trước cửa động, khói đen bay lên mịt mù hòa vào cơn tuyết trắng, nếu Khổng Nhiễm nhìn thấy thì hắn sẽ tới đây thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...