Nhị Trọng Ảnh

Lão bản của tiệm vải Vinh Hoa đích thân tới đo kϊƈɦ cỡ cho Thư Lộng Ảnh, nghe nói trêи dưới tiệm vải, mọi người đều tập trung vào làm hỉ phục cho y.

……

Ngày mai chính là ngày đại hỉ, mọi người ai ai cũng đều cực kỳ bận rộn, nhưng chỉ có Thư Lộng Ảnh thì đơn giản chính là ăn rồi uống, uống rồi ngủ và chờ ngày xem kịch.

Trong một biệt viện ở Trương gia, Trương lão gia nhìn Trương Miễn Nhi lười biếng nằm trêи giường, do dự hỏi: “Chúng ta đã điều tra lâu như vậy nhưng vẫn không thể tra ra thân thế trống rỗng của Lộc Nhân Dĩ, không biết đối phương sâu cạn thế nào, nếu cứ tùy tiện hành sự như vậy, có thể hay không……”

Trương Miễn Nhi nguyên bản mỹ diễm giờ phút này lại vô cùng u ám, mắt to ngập nước lạnh lẽo nói: “Không ổn cũng không kịp nữa rồi, không nghĩ tới tin tức lại bại lộ nhanh như vậy, nhân mã đến đây cơ hồ đã đông đủ, nếu chúng ta liều mạng cướp Cốt Ngọc thì khẳng định sẽ trở thành mục tiêu để mọi người nhắm vào, đến lúc đó, chiếm không được mà còn tự gây bất lợi cho mình. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, ưu thế duy nhất mà chúng ta có được là bọn họ không biết mục đích của chúng ta, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta đã chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, ngày đại hôn cũng làm loạn nhân tâm không ít người.” Nghĩ đến tin tức tiết từ Thần Nguyệt Giáo lộ ra, Trương Miễn Nhi cắn một miếng điểm tâm, nàng hao tổn tâm cơ ẩn núp ở đây lâu như vậy, nguyên bản còn tưởng có thể hành động trước mọi người một bước, lại không nghĩ tới bị Thần Nguyệt Giáo phát hiện tung tích, sau đó tin tức lập tức lan truyền khắp nơi, nàng muốn ngăn cũng ngăn không được, “Còn cái tên Lộc Nhân Dĩ kia, tuy thân phận của y vẫn mơ hồ không rõ nhưng ta chắc chắn y là người của Thần Nguyệt Giáo.”

Trương lão gia vừa nghe đến tên Thần Nguyệt Giáo, sắc mặt liền có chút trắng bệch: “Ngươi sao lại biết?”

Trương Miễn Nhi cười lạnh một tiếng, trêи tay vận công, một bức hoạ được cuộn tròn bay đến tay nàng, nàng mở bức họa ra, đó không phải là bức nguyệt quế mỹ nhân đồ mà Thư Lộng Ảnh đã vẽ sao: “Loại nguyệt quế này, màu sắc kim quang, hoa như vân cẩm, kéo dài không dứt, không giống nguyệt quế bình thường ở nhân gian. Chỉ có nguyệt quế trêи Thần Nguyệt Giáo mới có thể có hình dáng như vậy, hơn nữa, hương vị của bánh nguyệt quế rất độc đáo, không thể sao chép. Bánh mà Lộc Nhân Dĩ ăn chính là bánh độc quyền của Thần Nguyệt Giáo, tiệm vải Vinh Hoa lén đưa cho ta thử, ta đã lén thăm dò y một phen, thế nhưng lại thành công. Ngươi nói xem, nếu không phải người của Thần Nguyệt Giáo, sao lại họa ra nguyệt quế như vậy? Dù cho y đã cố ý che giấu thân phận nhưng chung quy vẫn lộ ra dấu vết.”

Rõ ràng biết thứ mình lo lắng nhất là thân phận người kia, Trương lão gia sắc mặt trắng bệch đứng dậy: “Nói như thế, vậy một nửa Cốt Ngọc không phải đang trong tay Thần Nguyệt Giáo sao? chúng ta làm sao có cơ hội cướp về?”

“Buồn cười! Song quyền nan địch tứ thủ*, vì cái gì chúng ta lại không thể đoạt được Cốt Ngọc? Trừ phi Lộc Nhân Dĩ này là người mà Minh Chủ kiêng kị nhất, giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh, bằng không Cốt Ngọc nhất định sẽ thuộc về tay Minh Giáo chúng ta!”


(*Song quyền nan địch tứ thủ: hai tay không đánh lại bốn tay. Ý nói một người không thể đánh lại đám đông)

……

Trong một sương phòng phía xa, Thư Lộng Ảnh đang được hồ ly kiểm tra thân thể thì đột nhiên đánh cái hắt xì, y có chút ghét bỏ nhìn hồ ly: “Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngươi hình như đã không tắm rất nhiều năm.”

Hồ ly tạc mao: “Ta không phải hồ ly! Ta là một dãy số liệu, ngươi bảo ta tắm thế nào!!”

Thư Lộng Ảnh ha hả cười, y xoa xoa đầu hồ ly nói: “Không đùa ngươi nữa, kết quả kiểm tra thế nào, thời gian ngắn lại sao, không có vấn đề gì đi?”

Hồ ly ngồi đối diện Thư Lộng Ảnh nói: “Ngoài việc mỗi ngày ngươi đều lâm vào hôn mê, những cái khác tạm thời không có vấn đề gì. Nhưng không nên không kiêng nể gì mà phá hư thân thể, tốt nhất ngươi không nên bị thương nữa, không được để mệt mỏi, đúng hạn ăn cơm, đúng hạn ngủ……”

Thư Lộng Ảnh vươn hai ngón tay nắm miệng hồ ly: “Ta biết ta biết, chuyện này để sau, ta sẽ mỗi ngày đúng hạn ăn cơm, đúng hạn ngủ, dưỡng béo bản thân, đem thân thể dưỡng đến mập ụt ịt, được không.”

Hồ ly dùng móng vuốt đẩy tay y ra, rốt cuộc không bị nắm lấy nữa, khẩu khí nó không tốt nói: “Lời này của ngươi là có ý gì, cái gì gọi là chuyện này để sau, ngươi nghĩ chuyện của ngươi là chuyện gì?”


Thư Lộng Ảnh có chút xấu hổ xoa xoa cánh mũi: “Ngươi cũng biết mà, hiện tại không biết có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm nhìn ta và Tần Phong, muốn đến Thiên Sơn, sợ là không dễ dàng gì. Ngươi xem xem, ngươi có thể hay không dùng phương pháp mà lúc trước ngươi đã nói với ta, tạm thời ức chế việc ta mỗi ngày đều hôn mê, hậu quả gì đó cũng không sao, chỉ cần…… A……”

Hồ ly không chút do dự cho Thư Lộng Ảnh một vết vào, làm Thư Lộng Ảnh đau đến mức kêu lên một tiếng, hồ ly cứng như sắt cự tuyệt: “Không có khả năng!” Sau đó xoay người lại, tặng cho Thư Lộng Ảnh một cái ʍôиɠ.

Thư Lộng Ảnh xoa xoa mặt, sau đó tựa như đang lấy lòng chọc chọc ʍôиɠ hồ ly: “Năm ngày, dựa theo di chứng mà ngươi nói, ta nhiều lắm là hôn mê ba ngày thôi……”

Từ khi biết mình mỗi ngày đều sẽ không đoán trước được mà hôn mê, Thư Lộng Ảnh liền hỏi hồ ly có phương pháp gì ức chế hay không.

Nhưng với tình huống của Thư Lộng Ảnh, thân thể của y đã sớm tàn tạ trống rỗng như một cái động, vô pháp trị tận gốc, nếu như mạnh mẽ duy trì trạng thái tốt đẹp thì sẽ giống như mặt đất vậy, tới một ngày nào đó nhất định sẽ vỡ tan ra.

Hồ ly có biện pháp ngăn Thư Lộng Ảnh hôn mê mỗi ngày, nhưng đại giới chính là, một ngày thanh tỉnh, nửa ngày hôn mê, hơn nữa sau mỗi lần hôn mê thân thể y sẽ càng thêm suy yếu, nên nó không đồng ý để y làm như vậy. Nhưng nó cũng minh bạch, thời điểm này rất nguy hiểm, bất ngờ hôn mê tựa như một trái bom hẹn giờ, nếu y bất thình lình ngất đi trong tình huống nguy cấp thì đúng là đòi mạng.

Nhưng nó vẫn không vui, nhìn Thư Lộng Ảnh vân đạm phong khinh cười nhạt, hồ ly có chút mê mang, nhịn không được muốn hỏi vì sao Thư Lộng Ảnh đối mặt với tình trạng như vậy mà còn có thể cười được: “Đều nói con người sợ nhất là chết, nhưng trêи người ngươi ta lại nhìn không ra điểm đó?”

Tay Thư Lộng Ảnh dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Ta cũng không biết vì sao a, có lẽ là đối với ta, so với cô độc thì cái chết chẳng là gì cả.”


Hồ ly mếu máo, tuy thoạt nhìn qua sẽ không phát hiện nó đang mếu máo, hồ ly không tình nguyện đồng ý: “Năm ngày không được, chỉ có thể ba ngày.”

Thư Lộng Ảnh đang muốn nói chuyện thì cửa đột nhiên bị người gõ.

Lỗ tai hồ ly động động, nó lập tức biến thành ngọc bội Tàn Nguyệt.

“Sư phụ, ta có thể vào không?”

Ngày mai, chính là ngày đại hỉ của Thư Lộng Ảnh và Trương Miễn Nhi.

Tuy đã biết đây chỉ là âm mưu, nhưng Tần Phong vẫn có chút khó chịu, hắn cảm thấy dường như sư phụ đang bị người ta cướp đi.

Trong lòng hắn cực kỳ bực bội nên quyết định đi dạo một lát, đi tới đi lui liền không biết vì sao lại tới trước sương phòng của Thư Lộng Ảnh.

“Vào đi.” Đợi hồ ly biến về thành một khối ngọc bội, Thư Lộng Ảnh thu lại.

Tần Phong mở cửa, đập vào mắt hắn là thước quần áo đỏ tươi, vì y đang ngồi nên vạt áo tùy ý đổ xuống hai bên, dung nhan vì hỉ phục đỏ tươi mà càng ánh lên nét tái nhợt, trong nháy mắt, Tần Phong liền nghĩ đến nam quan yêu diễm ở Cổ gia, Thư Mặc!

Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong nhìn quần áo của y chằm chằm, lúc này y mới nhớ ra lúc nãy y có thử hỉ phục, nhưng lại quên mất phải thay ra, Thư Lộng Ảnh trêu chọc nói: “Hỉ phục đỏ thẫm sẽ tạo cảm giác vui mừng hoan hỉ, rất hợp với ta a, hay về sau ta nên may vài bộ y phục đỏ để ngày ngày thay đổi?”


“Không cần!!” Tần Phong đột nhiên quát lên làm Thư Lộng Ảnh đang nói giỡn có chút sửng sốt.

Đáy mắt Tần Phong hiện lên tia chán ghét với bộ quần áo đỏ tươi này, tựa như thấy vật gì đó rất ghê tởm.

Thư Lộng Ảnh bỗng nhiên không nói nên lời.

Tần Phong bước nhanh đến bắt lấy y phục của Thư Lộng Ảnh, bắt đầu giúp y cởi bỏ một thân hỉ phục.

Thư Lộng Ảnh không động đậy, lẳng lặng nhìn Tần Phong đang nghiêm túc giúp y cởi hỉ phục: “Phong nhi?”

Tần Phong cởi bỏ lớp hỉ phục cuối cùng, thước lụa đỏ tươi toàn bộ đều đã rơi xuống đất, sau đó hắn mới ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn Thư Lộng Ảnh nói: “Sư phụ, ngươi có thể đáp ứng ta một việc hay không?”

Thư Lộng Ảnh không biết ý hắn đang muốn là gì nhưng vẫn gật đầu.

“Sau này, vĩnh viễn không được mặc y phục màu đỏ trước mặt Phong nhi, được không?” Mắt phượng Tần Phong đen nhánh như mực, phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm, “Thứ đó…sẽ làm bẩn sư phụ.”

Thư Lộng Ảnh cảm thấy cả người có chút lạnh, y nhuận nhuận yết hầu, phun ra thanh âm có chút khàn khàn “Được……”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui