Cách đây gần hai tháng, Ngự Phi Vũ mang theo Thanh Đằng núp trong cứ điểm ở Ô Hàn Thành chờ mãi chờ mãi, đợi vài ngày rốt cuộc gặp được giáo chủ nhà mình.
Từ trước đến nay y vốn có dung mạo như thiên tiên, ngay lúc này lại có khuôn mặt bình thường, trong tay còn cầm một giỏ bánh nguyệt quế, nhìn thấy bọn họ liền nhíu mày: “Ta chỉ nói muốn một chút nhân thủ, sao các ngươi cũng xuất hiện ở đây?”
Trong lúc nói chuyện thì xung quanh y hiện ra một tầng sương mù, chốc lát khuôn mặt thật cũng từ từ hiển hiện.
Thanh Đằng nhanh nhẹn hoạt bát, không muốn chủ động đối mặt với Thư Lộng Ảnh nên lập tức trốn sau lưng Ngự Phi Vũ. Ngự Phi Vũ bắt đầu lẩm bẩm: “Thuộc hạ đã lâu không nhìn thấy giáo chủ, hơn nữa giáo chủ bệnh nặng mới khỏi mà không trở về giáo hảo hảo tĩnh dưỡng, ngược lại bôn ba mấy tháng dài như vậy, một ít tặc tử đang âm thầm không có ý tốt với giáo chủ, thuộc hạ thật sự không yên lòng, nếu không chính mắt nhìn thấy giáo chủ bình an vô sự thì chỉ sợ buổi tối sẽ…”
Ngự Phi Vũ nhìn Thư Lộng Ảnh lớn lên, nói là hữu hộ pháp hoặc cánh tay đắc lực của y, còn không bằng nói là trưởng bối của y, Thư Lộng Ảnh đối bọn họ cũng không ra dáng giáo chủ gì, vì thế, toàn bộ người trong giáo và cả Dung Canh đều không kiêng dè ra dáng “gà mẹ” của y.
Thư Lộng Ảnh vội vàng đình chỉ lời nói của hữu hộ pháp: “Được rồi, hữu hộ pháp, bản tôn đã biết, nếu đã tới rồi cũng tốt, giao cho hữu hộ pháp làm việc bản tôn tự nhiên càng thêm yên tâm, hiện tại vừa lúc có chuyện giao cho ngươi.”
“Vâng, giáo chủ.” Ngự Phi Vũ không chút do dự đáp.
Lúc trước, khi Thư Lộng Ảnh quyết định lưu lại Trương gia một đoạn thời gian, y đã âm thầm ra lệnh, gọi một vài nhân thủ trong giáo đến đây. Chỉ là lúc trước y nghĩ, đã có y ở đây rồi thì y nhất định sẽ bảo vệ Tần Phong chu toàn, không cần ai bảo hộ hắn nữa.
Mà hiện tại sau khi trải qua đêm ám sát đó, Tần Phong được âm thâm bảo vệ không dưới mười người, y tuyệt đối sẽ không để sự tình lần đó lại phát sinh.
Ba người lần lượt ngồi xuống, Ngự Phi Vũ gọi Lý Thường tới, hắn là người phụ trách cứ điểm ở Ô Hàn Thành, vị trí cũng không thấp, cũng thường xuyên trở về tổng đà nên tự nhiên có thể tin tưởng.
Sau khi Thư Lộng Ảnh ngồi xuống, y quay đầu hỏi người phụ trách: “Ở Ô Hàn Thành có mấy cứ điểm của chúng ta?”
Lý Thường tuy thường xuyên trở về tổng đà Thần Nguyệt Giáo, nhưng số lần nhìn thấy giáo chủ chỉ đếm được trêи đầu ngón tay, thấy Thư Lộng Ảnh trẻ tuổi như vậy nhưng hắn cũng không tỏ vẻ vô lễ, cung kính đáp: “Hồi bẩm giáo chủ, tổng cộng có ba cứ điểm, phân biệt là tiệm vải Vinh Hoa, tửu lầu Hòa Phong và hiệu cầm đồ Lý thị.”
“Ba người phụ trách của ba cứ điểm này có biết sự tồn tại của nhau không?” Thư Lộng Ảnh nhớ rõ, tiệm vải Vinh Hoa kia phụ trách may y phục cưỡi ngựa cho Trương gia, nghe nói phục sức lớn lớn bé bé trong Trương gia đều là do tiệm vải Vinh Hoa chế tạo, mà bánh nguyệt quế y ăn lại được mua từ tửu lầu Hòa Phong.
“Đều không biết.” Lý Thường đúng sự thật đáp.
“Vậy tiệm vải Vinh Hoa và Trương gia có quan hệ, ngươi có biết chuyện này không?”
“Đây……” Lý Thường không đáp được, trêи trán lập tức nhăn lại, “Không biết giáo chủ đang nói đến quan hệ gì?
Vinh Hoa ở Ô Hàn Thành là một tiệm vải lớn có tiếng, quan hệ làm ăn buôn bán đương nhiên không ít, giống như Trương gia giao chuyện may mặc quần áo phục sức cho Vinh Hoa phụ trách, những gia đình giàu có khác cũng làm như vậy, không phải chỉ một mình Trương gia.”
Thư Lộng Ảnh gật gật đầu: “Vậy không có việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Lý Thường cung kính lui xuống.
Thanh Đằng tính tình tò mò hiếu động, chờ Lý Thường vừa đi liền hỏi: “Giáo chủ, chẳng lẽ người ở Trương gia phát hiện chuyện gì? Hơn nữa còn có quan hệ với tiệm vải Vinh Hoa?”
Thư Lộng Ảnh nhìn lướt qua ánh mắt như đang gào to của Thanh Đằng: “Vừa rồi không có hỏi ngươi, không phải ta bảo người hảo hảo đợi ở Cổ gia sao, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám làm lơ lời nói của bản tôn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...