Nhị Trọng Ảnh

Tần Phong bị gãy hai cái xương sườn, nội tạng cũng trọng thương. Lúc hồ ly tìm được y, Thư Lộng Ảnh đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Phỏng chừng ngay cả chính y cũng không nhận ra sắc mặt hiện tại của mình, Thư Lộng Ảnh đặt Tần Phong trước mặt hồ ly, tay có chút phát run.

Hồ ly rất có bản lĩnh, chỉ có nó mới có khả năng giúp Tần Phong chuyển nguy thành an.

Hồ ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, cực kỳ mất nhân tính mà hóa ra một động tác hung hãn: “Aizz, nam chủ thật khó làm a, ngươi đã che chở hắn như vậy mà hắn cũng không thể trốn được mệnh số.”

Thư Lộng Ảnh im lặng không nói, từ trong ngực lấy ra mảnh Cốt Ngọc đã bị Tần Phong vứt đi, y muốn đeo lại giúp Tần Phong nhưng ngón trỏ lại vô lực không động, Cốt Ngọc phát ra quang mang rồi rơi xuống đất, mảnh ngọc tựa như bị rơi xuống nước, phát ra ‘gợn sóng’ sát khí nồng đậm, thật sự bất phàm.

Thư Lộng Ảnh cau mày, y thật sự đã quá mức chủ quan. Cốt Ngọc là vật bất phàm, trước khi đúc thành kiếm, y vẫn là nên thay Tần Phong bảo quản a.


Bất đồng với sự chú ý của Thư Lộng Ảnh, thứ hồ ly thấy là ngón trỏ bị thương của y, nó hít hà một hơi: “Ký chủ, ngươi bị thương rồi?!!”

“Ân, vừa rồi khinh địch, hình như gãy xương.” Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong không có việc gì, lúc này mới chú ý tới ngón trỏ đã xanh tới phát tím của mình, thậm chí có chút biến hình, nếu là người bình thường, chỉ sợ là đã đau đến ngất đi, nhưng Thư Lộng Ảnh cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, tựa như ngón tay này căn bản không phải của y!!

“Ngươi!” Hồ ly bị giọng nói bình thản của Thư Lộng Ảnh làm cho choáng váng, chỗ nào giống vết thương nhỏ a?!! Nếu nó không tồn tại thì Thư Lộng Ảnh nhất định sẽ bị phế đi cái ngón tay này!!

“Gãy xương?!!” Âm điệu Hồ ly kéo cao, sau đó cuồng loạn mắng, “Đây mà là gãy xương?!! Ngươi có biết xương ngón tay của ngươi đã bị vỡ nát thành cái dạng gì rồi không!!? Năng lực a, có phải ngươi cho rằng ngươi bất tử? Chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng rồi tìm ta thì sẽ không sao, nên ngươi mới không sợ hãi?!!!”

Thư Lộng Ảnh trước nay chưa từng thấy hồ ly giận dữ rống chửi mình như vậy, y bị rống tới mức sửng sốt một phen, nước bọt văng lên mặt y cũng quên lau đi.

Hồ ly cuối cùng cũng ngậm miệng giận dữ trừng Thư Lộng Ảnh một cái, sau đó thở phì phò giúp y chữa trị vết thương.

Thư Lộng Ảnh trong lòng mềm nhũn, đem hồ ly đang thở phì phì ôm vào trong ngực, vuốt vuốt lông nó ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, ta sai rồi……”

Thư Lộng Ảnh không nói nhiều đã thành công thuận mao hồ ly, đôi mắt tức giận của nó hóa thành bất đắc dĩ, ký chủ bị thương vô số lần, chỉ có tăng chứ không giảm, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu thôi……

……


Lúc Tần Phong tỉnh thì trời đã sáng, hắn nghiêng đầu nhìn sang một bên, lập tức nhìn thấy Thư Lộng Ảnh đang yên lặng thưởng thức khối ngọc màu đen.

“Ngươi tỉnh rồi.” Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt nhìn Tần Phong một cái.

Tần Phong chậm rãi đứng dậy, phát hiện trêи người hắn không hề đau đớn, phảng phất như hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Hắn giật mình kiểm tra thân thể một chút, phát hiện thật sự là không hề có bất kỳ vết thương nào, mắt phượng đen nhánh hiện lên vài phần phức tạp, Tần Phong đương nhiên nhớ rõ y đã nhìn thấy Nguyệt Ảnh trước khi hắn hôn mê, hắn cũng nhớ rõ bản thân rõ ràng bị trọng thương.

Nhưng hắn hiện tại lông tóc vô thương, đây tất nhiên là do Nguyệt Ảnh làm.

Hắn hơi hơi hé miệng, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.

Nam nhân này, phảng phất như một áng mây trêи bầu trời, nhìn qua bình phàm nhưng lại xa vời không thể chạm tay tới.


Hiện tại, áng mây này lại dừng bên cạnh hắn, vì hắn mà che lấp ánh nắng gắt gao, dù cho hắn không cần, cũng không thể cự tuyệt.

Tần Phong để chân trần xuống giường, đi đến bên người Thư Lộng Ảnh, thẳng tắp quỳ xuống.

“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy!” Tần Phong vì chưa phát ɖu͙ƈ nên thanh âm còn mang theo chút thanh thúy, đánh vỡ buổi sáng yên tĩnh trầm mặc.

Gà gáy một tiếng cắt qua chân trời, không sai, hết thảy chỉ là mới bắt đầu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui