Nhị Trọng Ảnh

Cổ Hằng gần đây có chút bực bội nhưng lại không biết vì sao lại thế.

Cổ gia đã chậm rãi được chấn hưng sau lần gặp đại họa đó, lần diệt gian này cũng là đệ tử Cổ gia nổi bật nhất nhưng lại mất đi một thiếu niên có tư chất cự phẩm làm hắn tiếc hận không thôi. Nhưng đây cũng không phải nguyên do làm hắn thấy bực bội.

Cổ Hằng đem quyển sổ trong tay để qua một bên: “Nhân Thành thúc, hôm nay trước tiên cứ như vậy đi.”

Cổ Nhân Thành cầm quyển sổ nói: “Vậy được, nhưng tâm trạng của gia chủ dường như không tốt, hay là đi nghe một khúc để thả lỏng tâm tình đi.”

Cổ Hằng ừ một tiếng: “Nhân Thành thúc biết nơi nào không?”

Cổ Nhân Thành cười cười: “Nghe nói vị tiểu quan Thư Mặc kia cầm nghệ không tồi, sao gia chủ không ngại mà nghe y đàn một khúc?”

“Nga, Thư Mặc a.” Cổ Hằng nhăn mày lại, hắn đã lâu không qua chỗ của Thư Mặc, từ sau khi hắn đông ý thỏa hiệp với đối phương thì các loại tâm tình quái dị chua xót liền biến mất hầu như không còn, hứng thú mà hắn dành cho y cũng đã ít đi không ít.

Bất quá hôm nay đột nhiên nhắc tới làm hắn chợt nhận ra Thư Mặc còn có cái tài đánh đàn cao siêu kia a. Hơn nữa đối với cầm kỹ của y hắn cũng thật sự bội phục, tựa hồ là sau khi bắt Thư Mặc về Cổ gia thì y cũng không đàn cho hắn nghe khúc nào nữa.

Nói đi liền đi, Cổ Hằng cùng Cổ Nhân Thành tạm biệt nhau, sau đó hắn nhanh chân hướng đình viện của Thư Mặc.

Lúc đứng dưới đại môn Cổ Hằng liền nhìn thấy một thiếu niên vận một thân quần áo đỏ tươi đứng dưới gốc cây.

Ngàn trọng hồng sa, phát như vẩy mực, tư thái quyến rũ..

“Thư Mặc.” Cổ Hằng mở miệng gọi.

Người dưới tàng cây hơi ngẩn ra, không thể tin được nhìn qua đây, dung nhan tuyệt mỹ tràn ngập kinh hỉ: “Gia chủ, ngươi đến rồi?”

Loại ánh mắt lấy lòng này làm Cổ Hằng cảm thấy không được vui vẻ. Lúc trước không phải rất quật cường sao? Hiện giờ đã bị hắn chinh phục triệt triệt để để rồi. Nam nhân cùng nữ nhân, không có gì bất đồng.

Cứ như vậy trong lòng hắn bắt đầu khinh thường đối phương, nhưng gương mặt tuyệt mỹ vẫn không thể làm hắn thoát khỏi trầm luân a, Gương mặt này đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, Cổ Hằng nhìn nhiều năm như vậy nhưng một chút cũng không thấy chán.

Cổ Hằng đi qua đem người ôm trọn lấy: “Ân, đã lâu rồi ta chưa được nghe ngươi đàn, hôm nay ngươi tấu một khúc cho ta nghe được không?”

Ý cười bên khóe miệng của Thư Mặc cứng đờ nhưng thực mau khôi phục: “Được…”

==============================

Lớp vải cuối cùng cũng được xốc lên, Tần Phong không nghĩ nhiều trực tiếp nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, muốn nhìn người mà hắn tâm tâm niệm niệm mấy năm nay rốt cuộc là có bộ dáng gì? Tần Phong từng vô số lần đoán qua bộ dạng của đối phương nhưng hắn có cảm giác giống như là gãi không đúng chỗ ngứa, có trời mới biết hắn đã chờ cái thời khắc này bao lâu!


Đối phương là đẹp? Hay xấu? Hay là bình phàm đến mức không đáng chú ý?

Hắn không phải là quá để ý dung mạo của đối phương, chỉ là muốn biết hết thảy về y mà thôi!

Ánh nến chớp động ánh lên mặt nạ da người mà Thư Lộng Ảnh đang mang, ngũ quan bình phàm không có gì kỳ lạ, chỉ là cặp mắt kia, nó tựa như hồ nước tinh quang mờ ảo trong mơ, huyền bí mà sâu lắng.

Không đúng, không phải như thế!

Gương mặt này vô cùng bình phàm nhưng lại làm hắn có cảm giác không chân thực tựa như lúc thấy tiên nhân trong mộng vậy, sương mù quanh quẩn, thấy không rõ lắm… Tim Tần Phong thắt lại, không thể nói đây rốt cuộc là cái cảm giác gì, nó tựa như là sắp bắt được đồ vật của mình, kết quả là khi bắt được thì vẫn là trăng trong nước! Vô luận hắn nỗ lực thế nào thì hắn đều có cảm giác đây là công dã tràng.

Không phải như thế!

Đồng tử trong suốt của Thư Lộng Ảnh phản chiếu bộ dáng thất thần của Tần Phong: “Làm sao vậy?”

Tần Phong không nói gì, duỗi tay nắm lấy khuôn mặt của Thư Lộng Ảnh!

“Ngươi làm gì?!”

Thư Lộng Ảnh bị động tác của Tần Phong dọa sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, may mắn thứ y dùng là mặt nạ da người đặc biệt của Thần Nguyệt Giáo, cần phải dùng nước thuốc mới có thể tẩy đi, bằng không y tùy thời sẽ bị Tần Phong xé một tầng da a.

Tần Phong không trả lời Thư Lộng Ảnh, đổi đến nơi khác trêи gương mặt y mà sờ sờ, đem Thư Lộng Ảnh sờ đến nóng rát đau đớn vẫn không chịu dừng tay, cuối cùng không có thu hoạch gì mới chịu tha cho y. Tần Phong nhíu mày, đây có phải là ảo giác hay không? Đây là bộ dáng của Nguyệt Ảnh sao? Hay là do hắn vẫn luôn không biết bộ dáng của đối phương nên khi gặp mới có cảm giác không chân thật sao?

Hơn nữa, hắn đang làm cái gì! Hắn làm vậy không phải sẽ khiến y hiểu lầm là hắn đang chán ghét y sao!

Tần Phong thu tay lại.

Thư Lộng Ảnh hơi hơi chột dạ, ra vẻ tức giận nói: “Như thế nào? Ghét bỏ ta có bộ dáng khó coi?”

“Không, không phải!” Tần Phong lắc đầu phủ nhận, mắt phượng nhìn chằm chằm gương mặt Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh bị nhìn chằm chằm lại có chút chột dạ.

“Mặc kệ ngươi có bộ dáng gì, chỉ cần là ngươi thì tất cả đều tốt.” Tần Phong tiến đến ôm lấy eo Thư Lộng Ảnh, “Hơn nữa ngươi cũng không khó coi, ta rất thích đôi mắt của ngươi, nó thật xinh đẹp.”

Hồ ly đang hiu hiu nằm ngủ bên cây đàn nghe thấy câu nói đó của hắn thì mở bừng mắt, ở trong đầu trò chuyện với Thư Lộng Ảnh: “Tần Phong thực biết nhìn hàng!” Sao lại nói vậy? Bởi vì chỉ có cặp mắt đó mới là của Thư Lộng Ảnh thật a.


Thư Lộng Ảnh: “…”

Bên ngoài thổi tới một trận gió, Tần Phong đang ôm chặt lấy y đột nhiên cứng đờ, sau đó chỉ trong nháy mắt hắn đã nắm lấy bội kiếm cảnh giác nhìn ra ngoài.

Thư Lộng Ảnh thong thả ung dung đứng lên, hồ ly dùng cái đuôi xù lông quét quét lên mặt bàn, sau đó lại ɭϊếʍ ɭϊếʍ móng vuốt nhỏ, thầm nói: “Ký chủ, có người đến đây, muốn đánh nhau sao?”

Thư Lộng Ảnh ngoài miệng cười nhẹ, khuôn mặt bình thường không có gì bắt mắt nhưng ánh mắt lại trong suốt xinh đẹp đến kỳ lạ: “Sao lại là đánh nhau? Rõ ràng là thiếu đánh.”

Nhà của thành chủ Phồn Hoa Thành, điêu lan họa đống* từng cái từng cái khác nhau, tuy không lớn nhưng lại tinh xảo đến cực điểm. Đại đường đặt đầy đồ vật trang trí xa hoa, một nam nhân vận trường bào hoa văn khổng tước bắt mắt đang thưởng thức đóa hoa mẫu đơn được chạm khắc trêи bình sứ. Người này chính là người mà Tần Phong, Mục Sương và Mục Dung từng bái phỏng qua, Phồn Hoa Thành thành chủ, Khổng Nhiễm.

(*Điêu lan họa đống: cột nhà có khắc họa tiết hình hoa)

Dưới đại đường quỳ một loạt người, nếu Thư Lộng Ảnh có ở đây thì tuyệt đối sẽ nhận ra những người này thực quen mắt, bởi vì bọn họ là người đã xuất hiện ở vùng phụ cận khách điếm nơi mà Tần Phong và Thư Lộng Ảnh đang ngụ tạm.

Sau khi Khổng Nhiễm thưởng thức xong hoa văn trêи bình sứ, không biết từ khi nào trêи tay đã xuất hiện một cái khăn nhỏ, nhẹ nhàng chà lau đóa hoa mẫu đơn đã được chạm trổ cẩn thận: “Đã qua lâu như vậy, sao người còn chưa trở về? Hai người kia thật sự là tay trói gà không chặt như lời các ngươi đã nói sao?”

Một người trong đám người lên tiếng: “Thành chủ, đương nhiên là thật! Họ bất quá chỉ có hai người mà thôi, lớn nhất đại khái cũng chỉ mới có hai mươi tuổi đầu, thân thể gầy đến mức một ngọn gió cũng có thể thổi bay. Còn tiểu tử kia là đệ tử khác họ trong tứ đại gia tộc, tuy là tư chất đứng đầu trong đám đệ tử nhưng cũng chỉ mới có mười mấy tuổi. Người phó thành chủ phái đi đều là nhất đẳng cao thủ của Phồn Hoa Thành chúng ta, sao có thể không bắt được bọn họ.”

Khổng Nhiễm cười cười vươn tay nâng cằm người nọ lên: “Hai người bình thường lại có thể từ Vạn Khô Nhai bò lên, ngươi biết Vạn Khô Nhai cao bao nhiêu không?”

“Thành chủ đây là không tin Từ Trình ta?” Một đại hán cường tráng đi đến, “Xem như bọn họ lợi hại nhưng họ bất quá cũng chỉ có hai người! Có được Cốt Ngọc, Phồn Hoa Thành chúng ta nhất định sẽ có thể vượt qua tứ đại gia tộc và Thần Nguyệt Giáo, ngươi cũng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất thành chủ, ngươi còn không vui sao?”

“Nga?” Khổng Nhiễm cười nhạo một tiếng, “Ta còn được xem là thành chủ sao? Thiên hạ đệ nhất thành chủ này vẫn là ngươi một mình làm đi!” Khổng Nhiễm khinh thường xua tay, tay áo to rộng rơi xuống lộ ra còng tay kim sắc, mà trêи đó còn đính đinh xuyên qua cổ tay hắn.

Từ Trình mặt tối sầm lại, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn đám người đang quỳ trêи mặt đất, mọi người thấy ánh mắt đó liền lập tức lui xuống, thức thời đóng cửa lại.

Từ Trình bước qua, tránh đi vài tia phản kháng của Khổng Nhiễm trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn kéo mạnh một cái, cả người Khổng Nhiễm liền ngã vào lồng ngực Từ Trình: “Khổng Nhiễm, ngươi đừng tưởng rằng ngươi còn có thể như trước đây, ngươi là người sáng suốt nên phải biết hậu quả của việc chọc ta sinh khí là gì?”

“Với ta mà nói trước kia cùng hiện tại không có gì khác nhau, ngươi bất quá chỉ là đồ vậy mà ta dưỡng ra, chính là mắt ta bị mù nên mới dưỡng ra một tên bạch nhãn lang như ngươi, xem như là bị cắn ngược lại một cái đi!” Khổng Nhiễm giãy giụa, trong giọng nói mang theo khinh thường cùng phẫn hận không thôi.

Từ Trình cười lạnh: “Khổng Nhiễm, ngươi quả thực là chưa nhận ra tình trạng hiện giờ của mình!”

Từ Trình đem Khổng Nhiễm ném ngã trêи mặt đất, tay hắn vung lên đem trường bào khổng tước mà Khổng Nhiễm đang mặc xé tan thành từng mảnh.

Nếu có người ở đây thì khẳng định sẽ lớn tiếng kinh hô khi nhìn thấy thân mình của Khổng Nhiễm, tứ chi của hắn đều bị còng tay kim sắc mạnh mẽ trói buộc, dây xích thon dài vàng óng từ cổ tay kéo dài ra phía sau lưng, mạnh mẽ tàn nhẫn xuyên qua xương tỳ bà.


Trước mắt Khổng Nhiễm bị thân hình của Từ Trình che khuất nên có chút tối sầm, trong lòng Khổng Nhiễm căng thẳng, mở to hai mắt nhìn: “Từ Trình! Ngươi dám!”

“Có lần đầu tiên thì sợ gì không có lần thứ hai?” Từ Trình nhướng thân mình đè lên người Khổng Nhiễm đang có ý tránh né.

Chẳng được bao lâu, trong nội đường liền phát ra âm thanh nam nhân nhẹ giọng thở dốc.

Từ Trình vịn chặt eo của nam nhân dưới thân, thân mình không ngừng thẳng tiến: “Khổng Nhiễm, ngươi hiện tại đã biết thân phận của ngươi là gì chưa?”

Tay Khổng Nhiễm túm chặt tấm thảm trêи mặt đất, môi gắt gao cắn mạnh, kiên quyết không cho mình phát ra bất cứ âm thanh gì.

Từ Trình thấy Khổng Nhiễm như vậy thì cười lạnh một tiếng, tốc độ dưới thân càng nhanh hơn, xiềng xích trêи người Khổng Nhiễm không ngừng va chạm phát ra những âm thanh lạnh lẽo chói tai.

Đang lúc cảm thấy hứng thú thì cố tình lại có người không có mắt đến quấy rầy, ngoài đại đường có người nôn nóng gõ cửa: “Phó thành chủ, không tốt, hai người kia chạy rồi!”

Động tác tiến công của Từ Trình nháy mắt dừng lại, Khổng Nhiễm cũng có cơ hội thở dốc mà nhanh chóng ngồi dậy, nhấc chân đem đối phương đá văng đi.

Từ Trình thân mình thoáng động né tránh công kϊƈɦ của Khổng Nhiễm sau đó đứng dậy đem Khổng Nhiễm kiềm chế trong lồng ngực.

“Thiên hạ đệ nhất thành chủ của ngươi chạy rồi, sao còn không đuổi theo?!”Trêи mặt Khổng Nhiễm có hơi phiếm hồng vì tức giận.

Từ Trình cũng không để ý tới Khổng Nhiễm cố tình chọc giận, nhanh gọi người mang quần áo tới, sau đó giúp Khổng Nhiễm mặc vào.

“Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây cho ta, chờ ta bắt hai tên tiểu tử đó về thì lại đến tìm ngươi.” Từ Trình giúp Khổng Nhiễm thắt chặt đai lưng, sau đó xoay người rời đi cùng tên hạ nhân vừa đến thông tri.

Khổng Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đang cất bước muốn rời khỏi thì lại bị người ngăn cản: “Thành chủ, thỉnh trở về phòng nghỉ ngơi.”

Khổng Nhiễm trừng mắt nhìn bọn họ, hừ hừ vài tiếng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp trở về phòng của mình, chỉ nháy mắt xoay người thì trong mắt Khổng Nhiễm lại hiện lên một tia ánh sáng khác thường.

Trong khách điếm im ắng, mỗi một gian phòng cho khách cửa sổ đều gắt gao đóng chặt. Đường phố lúc ban ngày vẫn luôn phồn hoa bây giờ lại không một bóng người, chỉ có cơn gió hiu quạnh thổi bay vào chiếc lá nhỏ tùy ý bay lượn trêи đường vắng.

Tần Phong đặt kiếm bên hông, thu thập ổn thỏa hành lý.

Thư Lộng Ảnh duỗi tay mở cửa sổ ra, tiếng kẽo kẹt đột ngột xuất hiện trong không gian yên tĩnh phá lệ to lớn quỷ dị.

“Trời tối gió to, các vị cứ trêи nóc nhà sợ là sẽ cảm lạnh mất, không bằng vào phòng tại hạ uống một ly trà đi!”

Ầm!

Lời vừa dứt, nóc nhà liền chấn động một cái, bụi mù hỗn loạn bay khắp nơi.

Tần Phong lập tức vác bao hành lý lên vai, tay kia rút ra bội kiếm đặt ở bên hông, thanh âm rồng ngâm cắt qua đem tối yên tĩnh!


Đồng thời, trong phòng Thiên của khách điếm xuất hiện mấy chục người đứng vây kín bốn phương tám hướng! Toàn bộ quần áo sạch sẽ trắng sáng, căn bản không có nửa điểm muốn che giấu.

Tần Phong vung trường kiếm lên, từ trêи nóc nhà rơi xuống một người.

Người nọ thân mình nhẹ nhàng chạm đất, đám người trong phòng tự giác tránh ra nhường đường cho người nọ, nhưng ở đây quá đông nên Tần Phong không thấy rõ người đến là ai. Tần Phong vung kiếm xuất ra một đạo ánh sáng hình trăng khuyết bức lui đám người đang bao vây bọn họ, người vừa mới xuất hiện cũng vì vậy mà hoàn toàn bại lộ trong gian phòng chặt ních người, hắn chỉ thấy trêи thái dương người nọ có vài sợi tóc bạc, hơn nữa còn rất quen mắt.

“Đây không phải là thị vệ bên người Khổng thành chủ sao?!” Tần Phong thấy rõ người tới, gã là một nam tử trung niên nhìn qua vô cùng chất phác, mấy ngày trước, Tần Phong đã từng gặp qua gã lúc ở Phồn Hoa Thành, “Người muốn đoạt Cốt Ngọc là Khổng thành chủ?”

Nam tử chất phác kia không nói gì, tay phải vẽ ra một vòng tròn, sau đó xuất ra một chưởng đánh về phía Tần Phong.

Mấy người kia cũng không thất thần nữa, bọn họ toàn bộ rút ra trường kiếm đồng loạt đánh về phía Thư Lộng Ảnh đang đạm nhiên xem kịch.

Bọn họ đều là nhất đẳng cao thủ trong thành, chỉ vừa mới đến đây mai phục mà đã bị người này phát hiện, nam tử có khuôn mặt bình thường này xem ra cũng không vô hại như trong tưởng tượng của bọn họ, hẳn cũng là người có thực lực đi! Bất quá, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, bởi bọn họ tin rằng họ có thể bắ được nam tử bình thường này chỉ trong chốc lát!

Tần Phong đã cùng người kia đánh nhau, nam tử chất phác kia bất ngờ khi thấy Tần Phong chỉ mới có mười mấy tuổi mà đã có thể cùng gã đối hơn mười chiêu như vậy, hơn nữa mặt của Tần Phong cũng không đổi sắc, ánh sáng trong ánh mắt gã nhiều thêm vài phần dao động.

Nguyên nhân Thư Lộng Ảnh không ra tay giúp đỡ Tần Phong là vì y muốn nhìn võ nghệ Tần Phong thế nào, xem hắn có thể cùng người có kinh nghiệm đối nhau vài chiêu không, Thư Lộng Ảnh có chút kinh diễm, nhìn xem, Tần Phong không hề sợ hãi, hắn còn có thể bình tĩnh phân tích phải ra chiêu thế nào a. Tần Phong không có hệ thống bổ trợ nên mỗi chiêu thức đều là hắn tự mình luyện ra!

Tuy y biết Tần Phong tương lai sẽ vô cùng cường đại, nhưng trong mắt y thì Tần Phong hiện giờ vẫn vô cùng yếu ớt, cho tới bây giờ thì y mới nhận ra rằng, Tần Phong trong lúc y không để ý đã trưởng thành hơn rồi a!

Dư lại mười mấy người, trong nháy mắt đã vây chặt Thư Lộng Ảnh, mấy chục đạo kiếm quang tỏa ra hàn khí từ bốn phương tám hướng đánh lại phía y.

Tần Phong bên cạnh cũng dần dần rơi vào thế hạ phong, đối phương dù gì cũng là người có kinh nghiệm, Tần Phong có thể cùng gã đánh nhau nhiều chiêu như vậy đã là cực hạn rồi.

Đôi mắt của nam tử chất phác giờ phút này đã không còn ánh sáng, ánh mắt tựa như nhìn người chết mà liếc nhẹ Tần Phong, một chưởng đánh bay bội kiếm, lại thêm một chưởng khác đánh về phía ngực hắn!

Lúc này, Thư Lộng Ảnh đang bị vây bởi mấy chục hắc y nhân khẽ mở môi mỏng: “Hồ ly.”

Giây tiếp theo, một đạo ánh sáng hiện lên trước mắt Tần Phong, chưởng phong của nam tử chất phác kia đột nhiên lệch đi, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng xẹt qua tia kinh ngạc, đây là cái gì!!

Tần Phong nằm trêи mặt đất thấy thế thừa cơ nghiêng thân tránh đi, trêи mặt đất thình lình xuất hiện một dấu bàn tay. Tần Phong hơi hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đạo bạch quang kia đã dừng trước mắt hắn, một con hồ ly toàn thân tuyết trắng ngạo kiều đứng trước mặt hắn, giống như đang nói, nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi kìa!

Là con hồ ly đã từng cắn hắn!

Tuy hắn là người được cứu, nhưng giờ phút này Tần Phong lại mạc danh kỳ diệu cắn răng!

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Ta muốn chăm chỉ viết văn!!!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui