Sơn ca thôn sáo ngay bên tai, tục mà không dung*.
(*Tục mà không dung: Lập đi lập lại nhưng không phiền chán)
Tiểu hài tử mặc yếm đang chăn trâu trêи triền núi, nông dân dưới ruộng bận rộn cày cấy, lúa mạch xanh non ngượng ngùng đón xuân phong.
Trong không khí tràn ngập hơi thở của mùa xuân, lẫn trong đó là hương vị của phân trâu đặc trưng của nông thôn.
Vừa thật lại vừa ảo.
Tần Phong đờ đẫn đứng trêи bờ ruộng nhìn xuống.Đây là thế nào a? Quen thuộc như vậy…
“Phong oa nhi, lại tới chơi sao a?”
“Phong oa nhi, lần này đừng có làm một thân bùn đất, bằng không cha mẹ ngươi lại đến giáo huấn a!”
Nông dân bên bờ ruộng bỗng nhiên ngẩng đầu, đối Tần Phong giản dị tươi cười, không ít nông dân còn há mồm trêu đùa. Tần Phong còn chưa phản ứng thì đã bị kéo xuống ruộng nước đầy bùn.
Đại bá vớt mấy con cá chạch lên cho hắn chơi, lại nhìn hắn cười, tuy Tần Phong cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng tính tình mê chơi của hắn làm hắn không để tâm nữa, chơi vui vẻ vô cùng.
“Phong oa nhi nha! Ngươi lại tự làm mình một thân bùn đất, đợi chút nữa mẫu thân ngươi lại đến đây mắng ta!”
Vài tiếng oán giận kêu lên nhưng lại mang theo một chút sủng nịch. Tần Phong vui tươi hớn hở, khom lưng ở bờ ruộng vớt nước, vớt ra thật nhiều cá chạch.
“Phong oa nhi giỏi quá a! Đêm nay có cá chạch ăn rồi a…”
“Phong oa nhi thật lợi hại a…”
“Phong oa nhi…”
Tiếng khích lệ liên tục vang lên, Tần Phong cũng không để ý tới, chỉ nghĩ đến làm sao bắt thật nhiều cá chạch.
Bỗng nhiên, thanh âm bên tai lại trở nên mờ ảo. Tần Phong di một tiếng, phát hiện mọi người đều đã không thấy. Ruộng nước xanh mượt vắng lặng, chỉ còn lại một mình hắn.
Hai tay buông lỏng, cá chạch trơn trượt vô tư bơi về bờ ruộng.
Tần Phong ngơ ngẩn đi vài bước trêи đồng ruộng, sau đó lớn giọng hô to: “Bá bá ———đại thúc ——— các ngươi đi đâu rồi?”
“Đi đâu rồi…”
“Đâu rồi…”
Tiếng vang vang vọng tứ phía, duy chỉ không có ai trả lời.
Đi rồi sao?
Tần Phong ngơ ngẩn bò lên bờ ruộng, không biết phải làm sao.Vì sao đi rồi cũng không nói cho hắn biết?
“Phong nhi, phong nhi…” Tiếng gọi ôn nhu từ phương xa truyền đến.
Tần Phong đột nhiên xoay người liền thấy bóng râm nơi xa có phụ nhân ôn nhu đang nhìn hắn. Đây là hình ảnh mơ hồ chôn sâu trong ký ức hắn, hắn không thấy được cũng không biết phụ nhân này là ai, là mẫu thân sao?
“Mẫu thân?” Tần Phong có chút nghi hoặc mở miệng.
Người đó vẫy tay với Tần Phong: “Phong nhi, mau tới đây, đến chỗ mẫu thân này…”
Không sai, là mẫu thân a…
Tần Phong cất bước chạy đến bên mẫu thân hắn. Phía sau là trời quang thoáng đãng, ruộng nước xanh mượt như thủy triều tan hết.
Phụ nhân mặc bố y mộc mạc, trong tay xách một cái giỏ tre, bên trong tản ra mùi thơm của cơm mới nấu.
Tần Phong chạy đến trước mặt phụ nhân, phụ nhân từ ái xoa đầu Tần Phong: “Đi, Phong nhi, chúng ta đi đưa cơm cho phụ thân.”
Tần Phong ngoan ngoãn gật đầu, đi theo phụ nhân, vòng qua một cái đường nhỏ ở nông thôn, rất nhanh liền nhìn thấy một nam nhân đang chăm chỉ cày cấy ruộng nương.
Nam nhân lau mồ hôi trêи mặt, khi nhìn thấy Tần Phong và phụ nhân, nam nhân liền hiện ra nụ cười hạnh phúc.
Tần Phong cũng muốn cười, nhưng không biết làm sao hắn có cảm giác cái này quá mức hư ảo.
Vợ chồng hai người từ ái nhìn Tần Phong, thanh âm nhẹ nhàng hỏi hắn vừa nãy đã đi đâu, làm chuyện gì.
Tần Phong nghĩ không ra, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn hai người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này. Đây là phụ thân cùng mẫu thân sao?
Trời đột nhiên tối sầm, mưa bắt đầu tí tách tí rơi..Cảnh tượng xung quanh chợt biến thành tường đất nhà ngói, nam nhân ngồi ở ngạch cửa nhìn mưa rơi tí tách tí tách, nói cho hắn nghe chuyện ở bên ngoài.
“Sinh hoạt bên ngoài không giống với chúng ta ở đây, người bên ngoài cũng không giống a. Sinh hoạt ngoài kia nếu không có địa vị đều không được sống tốt, nếu muốn sống tốt đầu tiên phải tàn nhẫn.”
Tần Phong tò mò hỏi, vì cái gì lại nói cho hắn biết chuyện bên ngoài, hắn không phải sẽ sống cùng cha mẹ ở đây mãi mãi sao?
Nam nhân sang sảng cười to, bàn tay chai sần đặt lên trán hắn: “Phong nhi, ngươi không giống, ngươi sẽ đi ra ngoài, hơn nữa còn đứng ở nơi rất cao rất cao!”
Tần Phong cái hiểu cái không.
Nữ nhân một bên dệt vải, kẽo kẹt kẽo kẹt liên miên không dứt, tiếng mưa bên ngoài cũng tí tách không dừng.
Nam nhân không nói chuyện nữa, bắt đầu sầu muộn nhìn về phía không trung. Nữ nhân nhẹ nhàng an ủi nam nhân.
Tần Phong thấy lương thực cất ở trong nhà bắt đầu mốc meo, trong không khí tản ra mùi hương khó chịu.
Nước đã chậm rãi chạm đến mắt cá chân họ, thật nhiều phân động vật trộn lẫn ở bên trong, tanh tưởi khó ngửi.
Đám trẻ mặc yếm ở đằng xa thích thú chơi đùa trong nước, mấy phụ nhân lại ở một bên hỗn độn mà gánh nước ra khỏi nhà.
Không thể như vậy, sẽ sinh bệnh… Tần Phong trong lòng hô nhỏ, nhưng hắn lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào!
Nam nhân trong nhà bắt đầu sinh bệnh, không ngừng ho khan. Vì vậy, khắp nhà lại lan tràn vị thuốc tanh nồng. Trong thôn có rất nhiều người đã sinh bệnh, ho khan, phát sốt, một người lại một người.
Nam nhân tự nhốt mình trong phòng không chịu ra khỏi cửa, nữ nhân ở ngoài nước mắt rưng rưng đi nấu thuốc thang.
Thanh âm ho khan nặng nề làm ngôi nhà vốn dĩ hạnh phúc đồng loạt bị phá tan. Tần Phong đột nhiên cảm thấy, trận mưa này, sợ là sẽ không ngừng.
Trong thôn bắt đầu có người chết vì trận mưa kéo theo ôn dịch này!
Ôn dịch.
Chỉ với hai chữ đã làm toàn bộ người đều biến sắc! Người bên ngoài tới, nói trong thôn đã xảy ra ôn dịch, người bị ôn dịch, toàn bộ đều bị bắt đi thiêu hủy!
Gương mặt nguyên bản hiền từ nháy mắt hóa thành lệ quỷ, vọt vào nhà hắn. Tần Phong bị nữ nhân nhét ở trêи giường.
Hắn thấy những thúc thúc bá bá ngày xưa vẫn luôn ôm hắn như hóa thành một người khác, ai nấy đều mang bộ mặt dữ tợn trong tay cầm theo một cây cuốc, chày gỗ xông vào.
“Thiêu chết hắn, thiêu chết hắn!!”
Nam nhân vàng vọt xanh xao nằm trêи giường bị mọi người hung hăng kéo xuống, không thể phản kháng. Cặp mắt đã mất đi thần thái ôn nhuận ngày thường quay lại nhìn về phía Tần Phong, không tiếng động nói ra một câu: Chạy mau……
Khung cửi bị đập nát, những mảnh vải còn chưa được dệt xong bị xé thành mảnh nhỏ, phiêu phiêu đãng đãng lả lơi trước mắt hắn.
Lửa lớn đầy trời cắn nuốt căn phòng tựa lạ tựa thân. Nữ nhân mặt đầy máu và lệ đưa hắn chạy ra ngoài, thanh âm thê lương không ngừng vang vọng theo hắn: “Chạy mau! Vĩnh viễn cũng không cần trở về…”
Toàn bộ thôn quê đều nhiễm đầy ánh đỏ, nam nhân cùng nữ nhân vừa xa lạ lại quen thuộc chậm rãi tan biến trong ánh lửa hừng hực không ngừng đốt cháy tim gan hắn.
Cha, mẹ, các ngươi phải đi sao?
Không cần Phong nhi nữa sao?
Hắn bắt đầu xuyên qua một nơi không biết là đâu, cuộn tròn trong góc đường. Còn có rất nhiều hài tử cùng hắn giống nhau, hai con mắt mê mang nhìn người qua kẻ lại bên đường, biết bao ánh mắt đồng tình, coi thường hoặc là khinh bỉ vô tâm đổ xuống. Tần Phong cũng không có tâm tư đi phân tích rõ lòng người nữa, hắn chỉ biết hắn đang rất đói, đói đến mức bụng lại quặn đau.
Lúc hắn đang sắp ngất xỉu thì một bà lão đi qua, đưa cho hắn một cái màn thầu thơm phức.
Thật thơm…
Mềm mại ấm áp, màn thầu nóng hổi thơm lừng còn mang theo một cổ ngọt bùi làm hắn lưu luyến không thôi.
Ăn, sẽ không đói bụng nữa…
Tần Phong cơ hồ nuốt trộng, muốn đem màn thầu mau mau nhét vào bụng. Chính là miệng hắn quá nhỏ, hơn phân nửa cái màn thầu đều không thể nhét vào.
Đột nhiên, một đám khất cái đáy mắt phiếm hồng vây quanh hắn, Tần Phong biết thứ bọn họ đang nhìn là màn thầu của hắn.
Tần Phong nhanh chóng cuộn tròn thành một đoàn liều mạng nhét màn thầu nhét vào trong miệng..Ăn đi, ăn đi a! Ăn rồi mới không chết đói, màn thầu cũng sẽ không bị cướp…
Nắm tay đột nhiên nện lên người hắn, Tần Phong tận mắt nhìn thấy màn thầu đã đến miệng bị đám người đó cướp đi, một chút cũng không kiêng kỵ thứ đó đã dính đầy nước dãi của hắn, toàn bộ chia ra ăn, sau đó cũng lập tức giải tán.
“Sinh hoạt bên ngoài không giống với chúng ta ở đây, người bên ngoài cũng không giống a. Sinh hoạt ngoài kia nếu không có địa vị đều không được sống tốt, nếu muốn sống tốt đầu tiên phải tàn nhẫn.”
Lời nói của nam nhân đã chết kia đột nhiên vang vọng trong lòng hắn, muốn tồn tại, trừ bỏ đầu óc, đó là phải biết tàn nhẫn.
Sau ngày đó Tần Phong liền cảm thấy hắn bắt đầu thay đổi.
Hắn học được cách gạt người, học được giả lợn ăn thịt hổ*, học được cách tàn nhẫn, ngươi đánh ta một quyền, ta trả lại ngươi một nhát dao, cứ thể mà giãy giụa ở một góc hồng trần.
(*Giả lợn ăn thịt hổ: giả thành con mồi để dụ con mồi khác, khi con mồi mắc bẫy thì phút chốc biến trở thành thợ săn)
Nhưng hắn cảm thấy nhân sinh của mình không thể cứ như vậy được. Vì cái gì hắn lại có cái ý nghĩ này? Là câu nói của nam nhân kia sao?
“Phong nhi, ngươi không giống, ngươi sẽ đi ra ngoài, hơn nữa còn đứng ở nơi rất cao rất cao!”
Tần Phong bắt đầu không cam lòng làm một khất cái bình thường nữa, hắn dùng đầu óc của mình leo lên làm lão đại của đám hài tử kia. Đoạt địa bàn, đoạt đồ ăn!
Nhưng hắn cũng không ít lần bị nhiều thương tích, thậm chí có những lúc sắp chết ở một góc không người. Nhưng cuối cùng vẫn đã qua rồi.
“Lão đại! Ngươi thật lợi hại!”
“Lão đại của chúng ta là nhất!”
“Tần Phong ca ca, ta biết ngươi lợi hại nhất!”
Cẩu Đản, A Thiết, Tiểu Lê, còn có Đại Gia… Ai cũng mang theo ánh mắt tin nhiệm và sùng bái mà nhìn hắn. Tần Phong cảm thấy, tồn tại như vậy mới là đáng giá.
Ở miếu hoang, Đại Gia nghịch ngợm chọc phá mọi người, nghĩ đến sau này khi tích góp càng ngày càng nhiều tiền, bọn họ sẽ cùng nhau hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trời đêm đen nhánh, Đại Gia đốt lên lửa trại, tay mọi người nắm chặt lấy nhau xoay vần đống lửa.
Không có đồ ăn, không có rượu ngon. Múa không có nhạc, hát không có đàn. Tiếng vười vui vẻ lại không hề ngừng nghỉ, tựa như không có ai vứt bỏ bọn họ, cũng không ai có thể làm khó bọn họ.
Tần Phong cũng vây chặt trong khúc hát mơ hồ, Đại Gia không có quy luật đưa đẩy bước chân, nó tựa như chỉ dựa theo bản năng mà nhảy múa.
Tần Phong một khắc quên đi ánh lửa hừng hực lúc trước, quên mất ánh mắt vô thần của nam nhân, quên mất tiếng nữ nhân cuồng loạn không ngừng vang vọng, hắn cười, cười vui vẻ như vậy.
Hắn không phải chỉ có một mình, có nhiều người cùng hắn nổ lực sống như vậy mà…
Tiểu Lê đột nhiên buông tay hắn ra, đỏ mặt hỏi: “Tần Phong ca ca, ngươi thích ta không?”
Tần Phong sửng sốt, Tiểu Lê hỏi hắn có thích nàng không?
Tần Phong co quắp không biết phải mở miệng thế nào, hắn chưa từng nghĩ tới việc này a, hắn chỉ nghĩ làm thế nào để hảo hảo tồn tại, nỗ lực sống tốt hơn so với những người khác mà thôi a…
“Ô ô……” Tiểu Lê bỗng nhiên khóc, Tần Phong không biết phải an ủi thế nào.
“Bốp!” Gương mặt chợt nóng rát, Tần Phong có chút ngây ra.
“Ngươi sao lại không bảo vệ tốt bọn Cẩu Đản, còn có A Thiết và Nhị Quải Tử! Ngươi không xứng làm lão đại của chúng ta, ta nhìn lầm ngươi rồi!” Tiểu Lê cuồng loạn hét lên với hắn, đáy mắt Tần Phong tràn ngập sợ hãi cùng thất vọng.
Cái gì…Bọn Cẩu Đản đã chết?
Tần Phong không thể tin được, bọn họ không phải đang ở đây nhảy múa sao?
Ngơ ngác quay đầu lại, miếu hoang đã bao phủ một mảnh hắc ám, anh trăng thê lương chiếu lên thi thể của nhóm người Cẩu Đản, máu tươi hóa thành màu đen, tựa như là muốn cắn nuốt linh quang trong đáy mắt hắn.
Đúng vậy…Bọn họ đã chết, bọn người Cẩu Đản sớm đã chết rồi!
Tiểu Lê cùng Bạch gia gia rời đi, thế giới này lại chỉ còn có một mình hắn…
Tần Phong ôm đầu ngồi xổm run bần bật trong bóng đêm.
Đều tại hắn, hắn không có năng lực bảo vệ tốt bọn họ, cũng không cứu được phụ mẫu bị vây trong biển lửa, không cứu được bọn Cẩu Đản bị một đao giết chết.
Những người quan trọng với hắn đều đã chết, đều đã chết……
Thế giới này chỉ còn lại một mình hắn mà thôi, những người yêu thương hắn đều đã rời đi, không cần hắn nữa…
“Ha ha, bất quá chỉ là một tiểu khất cái mà thôi, gặp vận cứt chó mà tới được Cổ gia chúng ta liền cho rằng mình là đại thiếu gia sao!”
“Tư chất là cái thứ gì, nếu không ai dạy hắn, hắn còn không phải chỉ là một phế vật sao!”
“Các ngươi nghĩ gia chủ vì sao lại lưu hắn, bất quá chỉ là muốn nuôi chó mà thôi, kêu gào cái gì a?”
Những gương mặt quen thuộc đó, những lời nói lôi kéo đầy ý châm chọc chỉ trỏ đó…
Tần Phong vùi trong bóng tối, hai tay nắm chặt.
Không phải, hắn không phải phế vật, hắn phải báo thù cho mọi người, hắn sẽ nỗ lực luyện tập võ công để sau này báo đáp Cổ gia.
Nhưng mà hắn không phải cẩu, hắn là người! Là một người có tự tôn!
“Bịch!”
Xương cốt dường như bị đứt gãy đau đớn, Tần Phong bị đánh té ngã trêи mặt đất, phun ra một búng máu.
Thiếu niên mỹ lệ đứng dưới ánh nắng từ trêи nhìn xuống hắn: “Ta thấy ngươi liền khó chịu, ngươi có thể đi chết được không?”
Không… Hắn không thể chết được, hắn muốn sống…
Rõ ràng, khổ đau thế nào hắn đều đã nếm thử…
Vì cái gì lại muốn hắn chết?
Thư Mặc tàn khốc cười cười, không ngừng hạ chưởng phong lên người hắn, xương cốt tựa như bị y hủy đi làm hắn thần trí mơ hồ.
Không được chết, hắn sao có thể chết trong tay người này, người này vốn dĩ không biết hắn nổ lực tồn tại ra sao?!
Chịu đựng đau đớn từ tận xương tủy, Tần Phong bắt lấy tay Thư Mặc dùng toàn bộ sức lực tung một đấm về phía y!
Nhưng lại không hề đánh trúng ngực Thư Mặc mà là bị một đạo ôn nhu nhẹ nhàng ngăn trở đấm tay của hắn.
Hương nguyệt quế bắt đầu thấm vào ruột gan hắn.
Tần Phong dừng lại, người trước mắt dung mạo mơ hồ, bạch y hoa lệ đứng dưới ánh trăng, phiêu nhiên tựa như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
“Tiên nhân……” Tần Phong nói chuyện có chút không thông thuận, “Là, là ngươi sao? Ngươi lại tới cứu ta, phải không?”
Tiên nhân không nói lời nào, tuy ngũ quan y không rõ lắm nhưng hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt ôn nhu như nước của y. Tần Phong không tự giác mà dùng tay sờ vào gương mặt một mảnh mơ hồ đó.
Còn chưa chạm tới được, thân hình tiên nhân chậm rãi trong suốt, y từ từ hóa thành hàng vạn con bướm nhỏ trong vắt nhè nhẹ tỏa ra hương hoa, đẹp như một bức hoạ thiên kim khó cầu.
Mỗi một con bướm bay đi, tiên nhân sẽ lại biến tan một ít!
“Tiên nhân! Ngươi làm sao vậy?” Tần Phong ôm lấy tiên nhân ngăn y hóa thành bướm mà tan biến.
Nhưng vừa mới chạm tới hắn liền nhận ra tiên nhân thật gầy, nhiệt độ cũng thật lạnh.
Con bướm trong suốt xuyên qua cánh tay đang liều mạng ôm lấy hắn, một con lại một con, làm thế nào cũng ngăn không được.
Cuối cùng tiên nhân cũng biến mất, không thấy nữa. Phía chân trời tựa hồ truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ….
“Không cần!” Tần Phong thất thanh hô to, đột nhiên ngồi dậy.
Trước mắt lại một mảnh đen nhánh!
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Ta vốn dĩ muốn viết ra một vị phân trâu mới mẻ…. Nhưng ta lại có cảm giác nó đã phá hư cái không khí này rồi.
T T Kết quả vẫn không thể hoàn thành trước mười hai giờ a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...