Nhị Trọng Ảnh

Hiện tại, Tần Phong đối Thần Nguyệt Giáo thống hận không thôi, đối Thư Lộng Ảnh trong truyền thuyết càng hận đến thấu xương.

Đại Gia cũng là một ví dụ cho tình huống của Tần Phong, nếu bản thân đã sùng bái một người chính nhân tử thì đến khi người đó chợt biến thành kẻ tiểu nhân, hắn nhất định sẽ ghét bỏ hơn người bình thường gấp vài lần.

Hoặc có thể ví dụ, một người nhìn áo mũ chỉnh tề tốt bụng hiền từ lại làm một chuyện nhân thần cộng phẫn, người như vậy hẳn đều sẽ bị Đại Gia xem thường, bị mắng là ngụy quân tử……

Tần Phong ban đầu nghe thoại bản của Thư Lộng Ảnh có chút sùng bái vì một vài chi tiết anh hùng. Nhưng khi biết Thần Nguyệt Giáo làm ra loại sự tình lạm sát kẻ vô tội, hảo cảm đối với Thư Lộng Ảnh trực tiếp biến thành số âm, còn vô hạn giảm xuống.

Thần Nguyệt Giáo, trong mắt hắn cũng trở thành tà môn giáo phái.

Tuy không phải một là gậy đánh chết nhiều người, nhưng Thần Nguyệt Giáo đích xác đáng giận, dùng chiêu hạ độc dơ bẩn tính kế Cổ gia, không khác nào diệt môn Cổ gia.

Càng đáng giận chính là lạm sát kẻ vô tội, Cẩu Đản bọn họ chỉ là hài tử mới lớn vậy mà cũng không buông tha! Bởi vậy có thể thấy được, Thần Nguyệt Giáo phỏng chừng là giáo phái toàn là du côn đồi bại.

Mấy ngày này, võ sư dạy Tần Phong từng khen hắn căn cốt cực hảo, về sau nhất định trở thành người bất phàm trong chốn võ lâm.

Lúc ấy hắn liền quyết định, nếu thực sự có một ngày như vậy, nhất định phải giết hết người Thần Nguyệt Giáo, giết hết những kẻ xấu đó, đồng thời nhất định phải chính tay đâm chết Thư Lộng Ảnh!

Nhưng mà, không nghĩ tới hắn lại có thể đụng mặt người của Thần Nguyệt Giáo ở Cổ gia!

Tần Phong dưới ánh trăng cắn chặt răng, một quyền nện trên bàn đá.

Thư Lộng Ảnh đang an ổn điều tức đột nhiên cảm giác sau lưng phát lạnh, lập tức ngừng lại. Thư Lộng Ảnh nhìn bản thân đang nửa trần trụi, cuối cùng quyết định mặc quần áo vào.

Thực nhanh đem chính mình bọc thành một quả cầu bông, sau khi cảm thấy không lạnh nữa, mới lần nữa tĩnh tâm ngồi trên giường điều tức.

Nội lực là thứ tốt nhất, có thể đánh yêu ma, đuổi sắc lang, còn có thể giữ ấm. Từ khi Thư Lộng Ảnh mất đi nội lực tới nay, mới biết được thứ này thật là rất trân quý.

Mấy ngày nay, dựa theo trong trí nhớ y bắt đầu tu luyện tâm pháp "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh", y lại một lần nữa có được thứ tốt này.

Tuy không thể so được với nội lực thâm hậu lúc trước, nhưng Thư Lộng Ảnh đã rất thỏa mãn, trong đầu y còn rất nhiều chiêu thức võ học trân quý, hơn nữa với này đó nội lực cũng đủ để  tự bảo vệ mình.


Nội lực vận hành một vòng ở đan điền, đầy ấp ấm áp.

Thư Lộng Ảnh lần nữa mở mắt, chỉ thấy quanh thân y chậm rãi dâng lên sương mù, toàn bộ thân ảnh bắt đầu mơ hồ không rõ.

Sau khi Kỳ Nhiên tỉnh lại, cậu phát hiện thân thể cậu là một linh hồn bán trong suốt. Cậu lẳng lặng nhìn "Kỳ Nhiên" đang im ắng nằm trên giường bệnh cùng với điện tâm đồ...

Y đây là có ý muốn tiến vào ảo cảnh, khó khăn lắm mới xuất hiện một cánh cửa đi vào mộng huyễn, Thần Nguyệt Điện dần dần hiện ra trên đỉnh núi nguy nga rộng lớn.

Thư Lộng Ảnh chỉ mới vươn một cánh tay vào, cánh cửa ấy liền bắt đầu biến mất. Sương mù quanh thân thực nhanh tiêu tán. Sắc mặt nguyên bản hồng hào sau khi điều tức tức khắc tái nhợt như tờ giấy.

Tay ngừng ở không trung của y thu hồi lại, cười khổ, quả nhiên là công pháp tối thượng, chút nội lực này căn bản không đủ để "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" nhét kẽ răng.

Thân thể hiện tại của y cố tình lại không tốt, mỗi ngày luyện công không thể vượt quá hai canh giờ, bằng không nội lực sẽ hỗn loạn làm kinh mạch đau đớn.

Thư Lộng Ảnh nhục chí đi tới bên người bị y điểm huyệt, vươn ngón trắng nõn thon dài tay, nhanh nhẹn hướng khuôn mặt anh tuấn của Cổ Hằng đánh tới.

Nội lực của y ít đến đáng thương, không thể lãng phí để giải huyệt cho Cổ Hằng, chỉ có thể dùng cái tát tử thần đem người đánh thức.

Bốp!

Bốp bốp bốp!

Lúc Cổ Hằng thanh tỉnh, mặt đã bị đánh sưng đỏ không thôi.

Thấy rõ hiện trạng của bản thân, Cổ Hằng sắc mặt đại biến, nhưng vừa vặn vẹo cơ mặt, hắn liền đau đến lợi hại.

“Ngươi đã làm gì ta?” Cổ Hằng trong lòng vì trách mình nhất thời sơ sẩy, bị người chế trụ cảm thấy kinh hãi cùng tức giận.

Thư Lộng Ảnh lộ ra nét cười tà mị của  Thư Mặc “Hạ chút dược mà thôi.”


“Ngươi!” Cổ Hằng sắc mặt càng khó coi, “Ngươi dám hạ độc ta?”

“Có gì không dám, sau khi ta hạ xong, Cổ gia ngươi không phải liền ngoan ngoãn nghe lời ta sao?” Thư Lộng Ảnh cao giọng nói, trong lòng khoe khoang không thôi, ba năm dù thịt xương không mất nhưng trò đùa này cũng đủ cho Cổ Hằng ăn một vố đau.

“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết.” Thư Lộng Ảnh thấy sắc mặt Cổ Hằng đặc biệt không tốt, sợ gia hỏa này thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, hạ giọng nói cho Cổ Hằng nghe, “ Chuyện ta làm không liên quan tới tứ đại gia tộc và Thần Nguyệt Giáo. Ta chỉ là một người nhỏ bé ăn no chờ chết mà thôi. Chỉ cần ngươi đối đãi tốt với ta, để ta thỏa thích ăn uống chơi bời, ba năm sau, ta sẽ giải độc cho ngươi.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?” Cổ Hằng cười lạnh.

“Tùy ngươi.” Thư Lộng Ảnh cười lạnh, thành công làm nghẹn họng Cổ Hằng.

Thư Lộng Ảnh nhìn Cổ Hằng vốn dĩ kiêu ngạo lại trở nên chật vật như thế, không hiểu sao lại vui vẻ, tiếp tục xoa tới xoa lui trên mặt Cổ Hằng: “Cổ gia, ân nhân nhà các ngươi, Mặc nhi có ý với hắn a. Nghe nói ngươi cho hắn cùng luyện võ với con cháu Cổ gia, hay ngươi cũng cho ta vào cùng đi. Còn có, không cần mưu tính trả đũa ta, ta nếu dám hạ độc uy hiếp ngươi, tự nhiên bảo đảm được độc này ngươi sẽ không tự mình giải được, chính mình hảo hảo ngẫm lại đi.”

Một cái tát một cái xoa, rốt cuộc xoa đến mức làm Cổ Hằng sắp tạc mao.

Thư Lộng Ảnh đúng lúc thu tay, cười hì hì rời đi.

Chỉ còn lại một Cổ Hằng đang nghẹn uất, phản ứng được tình hình đang bị trói của mình, lập tức hướng Thư Lộng Ảnh hô to: “Này! Mở trói cho ta!”

“không phải Cổ gia nội lực thâm hậu sao, tự mình cởi đi……”

Thanh âm của Thư Lộng Ảnh từ xa vọng lại.

Cổ Hằng thử một chút, quả nhiên, không tốn chút sức dây trói đã buông lỏng.

Nhìn dây trói lỏng lẻo dễ dàng cởi ra, gân xanh trên trán Cổ Hằng giật giật vài cái, hắn còn tưởng mình bị trói chặt cứng khó mà mở được! Đây là bị chơi sao?

Cổ Hằng một lần nữa nổi lên cuồng phong bạo vũ.


Gia chủ Cổ gia Cổ Hằng thế nhưng đem nam sủng của mình đến học võ chung với con cháu Cổ gia. Chuyện này vì vậy mà kích khởi phong ba, hoàn toàn không thua kém chuyện Cổ Hằng thu mua Thư Mặc lúc trước.

Hôm nay vào lúc sáng sớm, ở trường luyện võ Cổ gia đã xuất hiện tốp năm tốp ba hài tử, Tần Phong cũng tới sớm để luyện đánh quyền.

“Uy, các ngươi đã nghe gì chưa? Hôm nay tên nam sủng kia sẽ tới đây luyện võ cùng chúng ta.”

Tay đánh quyền của Tần Phong thoáng lệch đi, nếu như không quan sát cẩn thận thì căn bản sẽ không phát hiện ra.

“Oa! Không phải vậy chứ? Người hạ tiện như vậy lại được xếp chung một chỗ với chúng ta?”

“Đầu năm nay a, một người hạ tiện lại thích so với một người thủ đoạn. Hết một người lại tới thêm một người, thật không hiểu nổi a.”

Dù biết bọn họ là đang ngấm ngầm nói tới mình nhưng Tần Phong vẫn như cũ bình tĩnh đánh quyền.

Mấy đứa trẻ kia còn đang ríu rít nói lời khó nghe thì đột nhiên có một hài tử non nớt tức giận nói: “Các ngươi đang nói cái gì!"

Thanh âm xì xào lập tức im bật, một hài tử trong đó cười lấy lòng: “A, Cổ Túc đệ đệ, sao hôm nay đến sớm vậy?”

Cổ Túc phồng mặt bánh bao, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ: “Hoá ra từ trước tới nay ta luôn tới muộn nên không nghe được công phu miệng của các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!"

Đám hài tử đó không phải là người có quan hệ huyết thống chặt chẽ như Cổ Túc nên họ căn bản không sống trong Cổ gia, họa diệt môn lần này cũng vì thế không ảnh hưởng gì tới bọn họ.

Người được Tần Phong chân chính cứu lúc trước luôn cực kỳ khách khí với Tần Phong. Cổ Túc đương nhiên cũng là một trong số đó, cậu từ nhỏ được giáo dưỡng thực tốt, biết tri ân báo đáp, vừa nhìn thấy Tần Phong đã kêu ca ca.

Cậu tương lai là người thừa kế của Cổ gia, nhưng chung quy vẫn còn là một hài tử, những người ghen ghét Tần Phong vì thế mà không dám ở trước mặt cậu nói xằng nói bậy.

Trừng mấy hài tử không biết giữ mồm giữ miệng, Cổ Túc thay gương mặt tươi cười, đi đến bên người Tần Phong: “Ca, bộ quyền pháp này ngươi đã thuộc toàn bộ rồi sao?”

Tần Phong thu tay, hướng Cổ Túc cười nói: “Không thể nói thế được, là ta nhìn võ sư luyện võ, ghi nhớ trong đầu mà khoa tay múa chân thôi.”

Cổ Túc long lanh đôi mắt: “Thật là lợi hại, bộ quyền pháp này mỗi người đại khái cần tốn gần một tháng mới có thể học được, ca ca ngươi lại chỉ học có mấy ngày a!”

Tần Phong căn cốt không tồi, rất có thiên phú học võ, đây chỉ mới là lộ đường kiếm mà thôi a.

“ không tới nỗi vậy đâu.” Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Cổ Túc, Tần Phong sờ sờ đầu.


“Ca, ngươi thật khiêm tốn!” Cổ Túc nói, “Bất quá thấy ngươi lợi hại như vậy ta cũng yên tâm, tên nam sủng của thúc thúc ta khi tới đây cũng sẽ không làm gì được ngươi a. Ta đã thấy y vài lần, rõ ràng là yếu đến mức một trận gió cũng thổi bay a.”

Tần Phong trầm mặc, kéo kéo tay Cổ Túc, hai người cùng nhau luyện quyền.

Thực nhanh, người ở trường luyện võ tăng lên nhiều lần. Hơn nữa rõ ràng chia làm hai nhóm, một nhóm là dòng chính Cổ gia cùng Tần Phong đứng chung một chỗ, một nhóm là dòng thứ Cổ gia.

Tuy nói dòng chính thân phận tương đối cao, nhưng ở trong võ lâm giang hồ mạnh thắng yếu thua thì bọn họ chỉ là người ở điểm bắt đầu có đãi ngộ tốt mà thôi.

Nếu đến cuối cùng, con cháu dòng thứ có võ công tốt hơn dòng chính thì địa vị trong gia tộc của dòng chính sau này có lẽ là sẽ không tốt nhất được nữa.

Hơn nữa con cháu dòng chính phần lớn đều đã bị giết chết nên số lượng ở trường luyện võ rõ ràng thấp hơn dòng thứ rất nhiều lần.

Lúc này, chi thứ Cổ Triển ôm ngực mang theo một đám tiểu đồng bọn không có ý tốt hướng Tần Phong đi đến.

“Nha, tiểu tử ngươi nhanh như vậy liền khôi phục, thân thể đúng là không tồi, cùng chúng ta so quyền không?” Cổ Triển năm nay đã mười chín tuổi, thân cao hơn Tần Phong một cái đầu.

Bởi vì là dòng thứ nên muốn được đến trường luyện võ này gã đã mất hết bao nhiêu công phu mới tới được, cho nên thấy Tần Phong dễ như trở bàn tay đến được đây, gã rất là không cam lòng, sớm đã khó chịu với Tần Phong.

Thư Lộng Ảnh ngày đó mang một đám con cháu dòng thứ đi giáo huấn Tần Phong, gã cũng có mặt trong nhóm đó.

Tần Phong nghiêng đầu liếc gã một cái, sau đó không để ý tới nữa, ngăn cản Cổ Túc muốn đang muốn tiến lên: “Đừng để ý gã, chúng ta luyện quyền của chúng ta.”

Cổ Triển bị làm lơ, sắc mặt có điểm khó coi: “Nha! Lúc đó bị còn chúng ta đánh đến lăn lộn trên mặt đất, hiện tại là đang giả bộ anh hùng sao?”

Cổ Túc nhịn không được nói: “Ai cũng đều biết khi đó là các ngươi quần ẩu*, có bản lĩnh gì chứ!”

(*Quần ẩu aka quánh hội đồng)

Cổ Triển bị nói đến sắc mặt đỏ lên, chính xác, Thư Lộng Ảnh chính là kêu mười mấy người cùng nhau lên một lượt: “Nếu không phục vậy thì một đấu một đi!”

Cổ Túc cười lạnh: “Ngươi học võ đã bao lâu? Tần Phong ca ca học võ đã bao lâu? Vả lại ngươi lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi? Ngươi còn không biết xấu hổ nói một đấu một!”

Cổ Triển đầu tiên là mang theo tức giận, sau đó lại chuyển thành cười lạnh: “Ta chính có hảo ý tới hỏi hắn muốn hay không so đấu, một tháng một lần Cổ gia sẽ có một trận so tài, mặc kệ ngươi học bao lâu, tuổi bao lớn. Cổ Túc, ngươi là người gia chủ chỉ định kế thừa, sẽ không nhanh như vậy đã quên mất?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui