Nhị Trọng Ảnh

Trêи ghế lô hội xa hoa, vài tên thiếu gia trẻ tuổi chừng hai mươi đang đánh bài cờ bạc.

“Tần thiếu, mấy em gái hôm nay đều rất chính thực nha, có muốn chơi không? Cho Tần thiếu ngài chọn trước đấy!” Một tên thiếu gia ăn chơi trác táng đứng một bên vừa đề nghị vừa ném ra một lá bài: “Ha ha! 50 nghìn, tôi!” Bàn tay hắn vung lên thu tiền về.

Người được gọi là Tần thiếu ngồi đối diện, trán hắn hẳn là đang bị thương nên được quấn một tầng băng vải trắng.

Hắn sờ soạng lá bài trong tay, đôi mắt vốn không kiên nhẫn nháy mắt đanh lại, dứt khoát ném năm lá bài trong tay xuống bàn: “Không chơi!!”

Nói xong, hắn xoa xoa đầu tóc đến hỗn độn không ra làm sao. Các thiếu gia khác nhìn năm lá bài mà hắn vừa ném xuống, tức khắc vui vẻ.

Hắc hắc! Hảo gia hỏa!

Ba con ba pích và một đôi bốn rô, trong suốt buổi tối hôm nay thì bài của Tần thiếu luôn nhỏ nhất nha! Đúng là vận khí đen tới quỷ dị!

……

Khi Tần Phong từ quán bar đi ra, biểu tình trêи mặt như nói ‘chớ đến gần tôi’ làm những người muốn tiến lên chào hỏi đều đồng loạt lặng thinh.


Tính tình của người kế thừa tập đoàn Tần thị Tần Phong kia, chính là không ai không biết không ai không hiểu kém tới mức nào, chỉ một chút chuyện cũng có thể làm phật lòng hắn! Cố tình là địa vị của hắn rất cao nên ai cũng không thể đắc tội. Vì vậy, nhỡ gặp hắn lúc tâm tình hắn không vui khi thì mọi người đều sẽ tự giác tránh xa, họ sợ mình không may sẽ thành chỗ trút giận của vị thiếu gia quyền lực này tới cuối cùng khổ đến mức vô pháp cứu chữa!

Tần Phong từ quán đi đến xe không hề gặp ai để hắn trút giận cả, lửa giận trong lòng ngày một lớn hơn. Hắn đột nhiên giẫm mạnh chân ga, chiếc xe vèo một cái phóng ra ngoài, mọi người đằng sau âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tần thiếu đi rồi thì tốt, Tần thiếu đi rồi, vạn tuế a!

……

Gần đây Tần Phong rất xui xẻo!

Uống nước cũng nghẹn, ra đường giẫm phải cứt chó, ngày hôm qua hắn bị một bác gái hiểu lầm là biến thái mà bị đập cho bể trán, hôm nay đánh bài vận mai cũng cực kỳ kém!

Tần Phong thở phì phì chuẩn bị về nhà, kết quả đi được nửa đường thì xe đột nhiên tắt máy a! Gọi điện kêu người tới giúp, kết quả di động đã hết pin từ lúc nào!!

Tần Phong ấn nút khởi động nhiều lần, di động vẫn như cũ tỏ vẻ mình là một mỹ nhân an tĩnh.

Bịch! Tần Phong bực tức ném điện thoại sang một bên, mở cửa bước xuống đánh giá xung quanh một lượt. Sau khi nhìn xong, hắn nhịn không được chửi mẹ nó: “Con mẹ nó! Đây là chỗ nào?!”

Trêи đường về nhà vì bị kẹt xe nên hắn quyết định đi theo hướng dẫn để về bằng đường vòng, nên nơi mà hắn đang đứng thật sự là không quen không biết a!

Địa điểm tắt máy thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, trước không có thôn sau không có tiệm, phụ cận chỉ có cái biệt thự nhỏ, những nơi khác đều là cây với cây, đèn đường cũng không biết là của niên đại nào, một mảnh đen nhánh, sáng cũng sáng không tới!!

“A a a a!!!” Tần Phong buồn bực vò đầu, sớm biết như vậy thì dứt khoát ở quán bar tìm mấy em gái cho rồi!

Khó có lúc trở nên đứng đắn, kết quả chính là một đêm ngủ trêи xe ở cái nơi thê thảm này sao?! Đệt, hôm nay hắn chạy xe mui trần đó!!! Một chút gió cũng không thể đỡ được đâu!

Người xưa có nói họa vô đơn chí, Tần Phong đang lúc ai oán vì cái cảnh màn trời chiếu đất thì ông trời đột nhiên ra một tuyệt chiêu rất đặc biệt.

Mưa to, nói rơi liền rơi!


Tần Phong sửng sốt một chút, sau đó đến mắng cũng không kịp mắng, ôm đầu chạy đến biệt thự nhỏ nằm trong cánh rừng um tùm kia.

‘Ting ting! Ting ting!!’

“Có người không?! Có người không?!” Tần Phong mạnh mẽ ấn chuông cửa, đầu hắn còn đang bị thương đó, bị mưa xối như vậy, ngày mai hắn nhất định sẽ nằm viện luôn!

Trong căn biệt thự nhỏ, trừ âm thanh của chuông cửa thì những thứ khác đều im ắng một mảnh.

Tần Phong ấn rất lâu, hỏa khí trong lòng rốt cuộc không nhịn được nữa mà bộc phát. Một chân đá mạnh cửa lớn!

Cánh cửa vốn đang đóng chặt, ai ngờ vì một đá của hắn mà dễ dàng mở ra, Tần Phong không lường trước được tình huống này nên ‘bịch’ một tiếng ngã trêи mặt đất……

Tần Phong chống eo, nhe răng trợn mắt đỡ sô pha bên cạnh đứng lên.

Hắn quả thực tức điên rồi, hô lớn: “Bị bệnh tâm thần sao?! Tới cửa cũng không đóng chặt!”

Căn biệt thự tối đen như mực nháy mắt vang vọng một câu nói: “Bị bệnh tâm thần sao —— tới cửa cũng không đóng chặt ————”

……

Tuy làm như vậy rất mạo phạm, nhưng khi Tần Phong nhìn ra chiếc xe bên cạnh gốc cây lớn đang bị nước mưa xối cho ước nhẹp, hắn vẫn như cũ lựa chọn ngốc trong cái biệt thự này.


Hắn cũng không lo lắng chủ nhân của căn biệt thự khi trở lại sẽ bực bội, chỉ cần hắn nói ra thân phận của mình thì hắn tin trong cái thành phố này, không ai sẽ đuổi hắn đi.

Tần Phong tìm được chốt mở, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ biệt thự bên cạnh rừng núi hoang vắng này có bộ dáng gì.

Trống rỗng, một đài TV, một cái sô pha, một cái bàn, những thứ khác đều không có.

Bên ngoài mưa to đầm đìa, biệt thự trống rỗng cực kỳ quỷ dị.

Tần Phong ngược lại không hề sợ hãi, hắn gãi gãi đầu.

Nơi này, sao giống như đã từng tới qua?

Tần Phong suy tư chốc lát, rốt cuộc nghĩ đến.

Ngọa tào! Đây không phải là biệt thự của con riêng cha hắn sao?!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui