Nhị Tiểu Thư Sắc Sảo
Thoáng một chốc, Ngọc Nhi đã về tới nhà. Nói nhà cũng chưa hẳn, đây đúng hơn là một biệt thự, một khu nghỉ dưỡng 5 sao. Căn biệt thự chủ yếu là tông đen- trắng hiện đại. Một khu vườn rộng lớn xanh mát với hàng trăm loài hoa quý hiếm được những người hầu cắt tỉa và chăm sóc thường xuyên bao quanh. Ở sau là một khu bể bơi lớn với làn nước xanh mát rượi cùng những chiếc ghế ngả nằm phơi nắng.
Người hầu chạy ra đón, xuýt xoa cầm hành lí hộ cô. Ngọc Nhi ung dung bước vào. Phòng khách theo phong cách Châu Âu vừa sang trọng vừa lịch lãm, mang đậm nét cổ điển. Một chiếc đèn chùm ở trên tỏa ánh sáng dịu chứ không quá chói mắt, chiếu xuống bộ bàn ghế sofa và ti vi màn hình lớn. Bên cạnh là một bể cá với những chú cá đủ màu sắc quẫy đuôi trông thật vui mắt. Một bác quản gia đã đợi sẵn ở đó, cung cẩn kính chào:
- Chào mừng tiểu thư trở về.
- Bác Hạ không cần khách sáo như thế.
Ngọc Nhi đỡ tay ông, nở nụ cười rạng rỡ.
Người quản gia này được Ngọc Nhi rất coi trọng. Ngay từ khi cô còn bé, ông cũng hay bế cô, giúp đỡ bài tập, mua đồ chơi đẹp. Cô đối với ông cũng như tình cảm của đứa con gái với cha.
- Bác cháu ta chẳng lẽ một năm không gặp nhau đã xa lạ rồi sao? Ngọc Nhi cười.
- Vậy để ta dẫn Ni Ni lên phòng ngủ. Quản gia bèn thay đổi cách xưng hô, nói chuyện gần gũi và thân mật hơn.
Ni Ni là biệt danh bố mẹ đặt cho cô. Chỉ những người thật sự thân thiết mới được gọi từ đó. Đương nhiên bác quản gia không phải ngoại lệ.
Vừa đi, quản gia vừa nói:
- Chủ tịch và thiếu gia ở công ty làm việc. Còn phu nhân đang ở trên lầu. Ni Ni có lên thăm phu nhân không?
- Tất nhiên ạ. Nhưng lần sau bác đừng gọi hắn ta trước mặt cháu.
Ông im lặng một lúc lâu. Cậu thiếu gia đó là anh cùng cha khác mẹ với Ni Ni. Ban đầu vì cậu ta đến nên Ni Ni mới tức giận bỏ đi, nên tất nhiên ông rất ghét hắn, hay tỏ thái độ lạnh nhạt thờ ơ. Mỗi khi hắn hỏi thì hầu như trả lời không biết hoặc trốn tránh. Tiếp xúc nhiều, mới hiểu được tính cách của Nhật Minh. Nhưng dù sao cũng không nên nhắc tên thiếu gia trước mặt Ngọc Nhi tiểu thư, kẻo cô lại nổi giận.
- Tiểu thư, đến phòng phu nhân rồi ạ.
Tay cô nhẹ nhàng mở cửa. Trước mắt nó là một người phụ nữ tầm trung niên, đang ngồi trên giường đọc sách. Ni Ni thốt lên:
- Mẹ!
- Con gái về rồi à?
Người phụ nữ đó chính là mẹ của Ngọc Nhi. Năm nay, bà khoảng 45 tuổi nhưng vẫn giữ nét trẻ trung, xinh đẹp của thời xưa. Người ngoài nhìn vào tưởng bà có mới 30 tuổi. Phu nhân của chủ tịch Marble- Niên Ngọc Lan, từng là niềm mơ ước của bao nhiêu thanh niên thời đó. Cô sinh viên Niên Ngọc Lan của trường Đại học Sài Gòn, gương mặt thanh tú, dáng vẻ yêu kiều, tuy không đẹp dịu dàng như đóa hoa lan tỏa hương thơm ngát, nhưng lại mang một cá tính mạnh mẽ. Năm đó, được bao nhiêu công tử theo đuổi, bà chỉ chôn giấu trái tim với người mình hết sức ngưỡng mộ- Nguyễn Hoàng Vũ. Hai người lấy nhau và được mệnh danh là cặp đôi tiên đồng- ngọc nữ thời đó. Sau 1 năm kết hôn, Ngọc Nhi đã được sinh ra trong niềm hân hoan vui sướng của cha mẹ.
Cô nhìn mẹ, gương mặt đầy vẻ rạng rỡ.
- Lâu rồi không gặp, mà mẹ vẫn sang trọng như vậy, thậm chí còn trẻ hơn nữa.
- Ai da, con bé ra nước ngoài lâu rồi, giờ học được cách nịnh nọt người ta hả. Bà mắng yêu
- Người ta là ai thì con không biết. Nhưng với mẹ chỉ con chỉ nói chân thành thôi!
- Ôi, tôi thật xúc động quá... Có cô con gái chỉ nói sự thật với mình này. Bà kéo cô vào lòng, tay nắm lấy tay Ngọc Nhi.
- Vâng ạ. Ngọc Nhi bẽn lẽn.
Hai mẹ con cứ thế hàn huyên một lúc lâu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...