Kim Mai đi vào bên trong cao ốc RoYal, một mạch thẳng tiến lên phòng tổng giám đốc. Vì cô gái này có mối quan hệ với tổng giám nên bọn họ cũng không dám cản lại, chuyện tình cảm của những người giàu có thật rất phức tạp, nhân viên bình thường lại không muốn liên luy.
Cửa tháng máy tại phòng tổng giám mở ra, Kim Mai tiến đến văn phòng của Minh Trí bước vào. Thiên Kim đang ở bên trong chờ Minh Trí xét duyệt hợp đồng cũng giật mình nhìn ra ngoài, ai lại có thể lên phòng tổng giám mà chưa báo trước với thư kí như cô. Minh Trí cũng nhìn về phía Kim Mai, sau đó như không có gì xảy ra mà tiếp tục xem văn bản trên tay.
- Kim Mai tiểu thư, vì sao lại xông vào phòng tổng giám như vậy. - Thiên Kim không vui nói.
- Tôi đến tìm Minh Trí, cô có quyền lên tiếng. - Kim Mai thấy Minh Trí không để ý, một thư kí như Thiên Kim lại dạy bảo cô liền tức giận. Kim Mai nhìn gương mặt Thiên Kim rất quen mắt nhưng không nhớ ra đã gặp khi nào.
- Xem ra lời đồn thổi về cô quả là không đúng, tiểu thư uyên thâm học thức, con nhà gia giáo gì đó đều bịa đặt. - Thiên Kim liền nói, cũng không nhìn Kim Mai nữa mà quay sang Minh Trí. - Trần tổng, có cần gọi bảo vệ.
Minh Trí lại một lần nữa nhìn về phía Kim Mai. Lần trước gặp mặt đưa ra điều kiện để anh cứu lấy Kim gia, có lẽ hôm nay đến để trả lời.
- Không cần, cô ra ngoài làm việc, mang nước cho Kim tiểu thư. - Minh Trí đưa bút kí vào văn bản phía dưới đưa về phía Thiên Kim.
- Vâng, thưa tổng giám đốc. - Thiên Kim cầm xấp hồ sơ ra ngoài, đi ngang qua Kim Mai không quên nhìn cô một cái khó chịu.
Minh Trí đứng lên, đi vê phía ghế tiếp khác của văn phòng sau đó thoải mái ngồi xuống.
- Kim tiểu thư, mời ngồi. - Minh Trí nhìn về phía Kim Mai đang đứng mà nói.
- Minh Trí, xin lỗi vì đã xông vào nơi này như vậy. - Kim Mai nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh mà nói.
- Không sao, cô đến đây chắc hẳn là vì chuyện hôm trước tôi đề cập. - Minh Trí gương mặt không biểu lộ cảm xúc mà nói.
- Không vội, trước khi tôi trả lời điều kiện của anh. Tôi có vài thắc mắc cần hỏi anh. - Kim Mai khẽ cười chua chát.
- Được, Kim tiểu thư cứ hỏi. - Minh Trí đáp.
- Anh vì một sợi dây kia có thể bỏ ra một số tiền lớn cứu lấy Kim gia chúng tôi có thể nói sợi dây đó rất quan trọng với anh sao?
- Không quan trọng.
- Vậy vì sao anh lại muốn có nó? - Kim Mai nhíu mày, trong tay cầm sợi dây chuyền Tình Yêu Trọn Vẹn.
Minh Trí chưa trả lời, Thiên Kim từ bên ngoài mang nước đi vào. Đặt ly nước trên bàn, nhìn thấy Kim Mai cầm trên tay sợi dây chuyền giống của cô đang đeo liền bất ngờ. Trần Hậu nói trên đời này chỉ có hai sợi một là cô đang giữ, hai là Rin đang giữ, vì sao cô gái kia lại có. Minh Trí nhìn thấy ánh mắt của Thiên Kim nhìn chăm chăm vào sợi dây liền nói.
- Sợi dây này thuộc quyền sỡ hữu của người khác, tôi chỉ là muốn mang nó về cho chính chủ nhân của nó.
- Đây là món quà bạn tôi tặng tôi, tôi không phải chủ nhân của nó thì là ai. - Kim Mai không hiểu điều Minh Trí nói.
- Nó thuộc về bạn gái tôi. - Minh Trí đáp. Thiên Kim khẽ cười đi ra ngoài, thì ra lần trước Minh Trí hẹn Kim Mai là muốn lấy lại sợi dây chuyền mà anh ta tặng cho Rin.
- Vậy à, có thể cho tôi biết cô gái may mắn đó là ai hay không. Có phải cô gái nghèo nàn lần trước lên báo cùng anh sao? - Kim Mai cười mỉa.
- Đúng vậy. - Minh Trí trả lời xác nhận.
- Anh… - Kim Mai tức giận.
- Chính tự bản thân cô làm ình tức giận. Nếu như cô chịu giao lại cho tôi sợi dây này, tôi đảm bảo Kim gia nhà cô sẽ trải qua được giai đoạn khó khăn này. - Minh Trí không còn kiên nhẫn.
- Được, nó cũng không có nhiều ý nghĩa với tôi, Trần tổng lại xem như báu vật thì tôi xin tặng lại anh. - Kim Mai đưa sợi dây về phía Minh Trí, cô không muốn chịu thua anh nhưng vì cha cô bắt ép cô đành nhượng bộ.
- Cảm ơn cô, Kim Mai tiểu thư. - Minh Trí cầm sợi dây trên tay, đi về phía bàn làm việc bấm điện thoại ra ngoài. - Thiên Kim, tiễn khách.
Kim Mai nghe Minh Trí đạt được mục đích liền đuổi mình đi thì vô cùng tức giận, cô đi đến nơi nào cũng được hoan nghênh như công chúa bà hoàng, vậy mà tại nơi này lại bị anh ta làm nhục như vậy, trong lòng Kim Mai nuôi một nỗi hận lớn. Xem như sĩ diện của tiểu thư nhà họ Kim đã bị Minh Trí làm tan tành. Cô tức giận bỏ ra ngoài đóng mạnh cửa vang to.
Minh Trí ngồi vào bàn làm việc của mình, nhìn sợi dây một lúc thì đặt nó làm trong ngăn bàn và tiếp tục làm việc.
********************
Cả một tuần trôi qua, ngày nào Tuấn Khôi đi học ra về đều vui vẻ lạ thường lại ôm hôn Rin mỗi ngày một nơi, khi thì má, khi thì trán, khi thì mũi. Điều Rin đáng ngờ nhất là không nghe Tuấn Kiệt đòi gặp cha nữa, thái độ lại vui vẻ bất thường.
Vì bận chuyện làm bánh và bán bánh nên thường thì Thiên Kim sẽ chở Thiên Bảo sang đón Tuấn Khôi cùng đi học. Mọi ngày Rin đều chuẩn bị mọi thứ cho Tuấn Khôi rồi đưa lên xe Thiên Kim đưa đi còn cô thì sẽ trờ vào nhà tiếp tục làm việc. Nhưng vì sự bất thường của con trai, hôm nay Rin vẫn như bình thườn chuẩn bị quần áo cho Tuấn Khôi đến trường mẫu giáo. Sau khi Tuấn Khôi tạm biệt mẹ lên xe của Thiên Kim, Rin cũng bắt một chiếc taxi đi phía sau.
Xe Thiên Kim đi ra khỏi đoạn đường vào khu biệt thự hoa hồng trắng thì bỗng nhiên dừng lại, Rin cũng bảo bác tài xế dừng lại mà quan sát. Thiên Kim từ trện xe bước xuống, sau đó đi về phía cửa xong mở ra bế Tuấn Khôi ra khỏi xe. Một người đàn ông mặc một bộ vest đen đi tới phía hai người họ đón nhận Tuấn Khôi trong vòng tay rồi mang thằng bé về chiếc xe màu đen sáng bóng. Rin tức giận bước xuống taxi chạy nhanh đến phía Minh Trí đang bế Tuấn Khôi mà nói.
- Anh… các người đang làm gì vậy hả? - Rin tức giận nói lớn.
- Rin, vì sao em lại ra đây, không phải kh nãy em đã vào bên trong rồi sao? - Thiên Kim giật mình vì sự có mặt của Rin, xem ra lần này to chuyện.
Minh Trí đặt Tuấn Khôi xuống, đi về phía Rin, gương mặt anh không có một chút biểu cảm nào:" Anh chỉ muốn đón con đi học và đưa thằng bé về, em cũng không nên tỏ thái độ quá khích như vậy?"
- Nếu như vậy vì sao lại làm sau lưng tôi chứ, các người cùng nhau lừa gạt tôi. - Rin tức giận, không nghĩ chị gái mình lại hơp tác với Minh Trí mà qua mặt cô.
- Chuyện này là do anh ép Thiên Kim phải làm, không liên quan gì đến cô ấy. Nếu như anh nói anh muốn đưa đón Tuấn Khôi đến trường liệu em có đồng ý hay không, anh chỉ còn cách sau lưng em mà bù đắp cho con. - Minh Trí liền đáp.
- Mẹ, mẹ đừng giận mà. Chú ấy là người rất tốt, chú ấy biết con rất thương nhớ cha mình nên nói rằng trước khi cha con về đưa đón con đi học thì chú ấy sẽ thay cha đưa đón con. Mẹ biết không, các bạn trong lớp cứ nghĩ chú ấy là cha của con nên con không còn bị ai ức hiếp hay chọc ghẹo cả. Mẹ, mẹ đừng giận chú nữa. - Tuấn Khôi buồn bã đi lại về phía Rin nắm tay cô mà nói.
Rin nhìn con trai mình, có lẽ cô đã quá sống cho bản thân mà không nghĩ đến con trai lại thèm khát tình thương của cha như vậy. Rin ôm con trai vào trong lòng khóc lớn, cô ước gì cô có thể thay thế làm cả cha lẫn mẹ của Tuấn Khôi nhưng điều đó là vô vọng.
- Mẹ biết không, chú ấy nói có lẽ nơi xa nào đó cha cũng rất thương nhớ mẹ nên bảo con một ngày hãy hôn mẹ môt lần để thay cha hôn mẹ. Nụ hôn thường ngày con hôn mẹ chính là nụ hôn của cha ẹ. - Tuấn Khôi thấy mẹ khóc thương tâm, nghĩ rằng mình nhắc tới cha thì mẹ lại thương nhớ cha.
- Con trai, rất ngoan. Mẹ rất yêu thương con. - Rin ôm Tuấn Khôi mà khóc.
- Rin, em hãy để anh mỗi ngày được đưa Tuấn Khôi đến trường. - Minh Trí dùng tay lau nước mắt trên khoé mi Rin mà nói.
- Mẹ, mẹ đồng ý nha. Con hứa chỉ đi với chú ấy đến khi cha về thôi, khi cha con về thì cha sẽ đưa con đến trường. - Tuấn Khôi lay mẹ nói.
- Rin, em hãy nghĩ cho Tuấn Khôi mà để Minh Trí đưa thằng bé đến trường. - Thiên Kim thương cảm nói.
Thiên Bảo nhìn thấy chuyện này thật phức tạp, vì sao em ấy cứ đòi chú Minh Trí đưa đi như vậy, đi cùng mẹ cậu có phải tiện hơn không. Sau đó, Thiên Bảo đi về phía mẹ mình mà nói:" Mẹ, con thích mẹ đưa con đi, không thích cha đưa đi."
- Thiên Bảo, sao lại nói như vậy. Cha con nghe sẽ không hài lòng. - Thiên Kim lắc đầu mỉm cười nói với con trai.
- Cha lúc nào cũng nghiêm nghị, trước khi còn vào lớp cũng không hôn con. - Thiên Bảo trề môi.
Thiên Kim mỉm cười hạnh phúc ôm lấy con trai, xem ra Trần Hậu tính tình không đổi. Khi nào cũng ít nói khó gần, ngay cả với con trẻ.
Rin bình tĩnh hơn, nhìn thấy gia đình chị thật hạnh phúc. Thiện Bảo có cả cha lẫn mẹ luôn yêu thương, Tuấn Khôi dù được cô yêu thương hơn cả bản thân nhưng đứa trẻ này cần có cha, Rin nhìn Tuấn Khôi nói.
- Được rồi, từ nay chú ấy sẽ đưa đón con đi học. Nhưng con hứa với mẹ rằng, không được hôn mẹ thay cha nữa. Nếu con muốn hôn mẹ, thì đó phải là nụ hôn từ mong muốn của con. - Rin khẽ nói.
Minh Trí nghe cô nói vậy liền khó chịu, ngay cả khi anh muốn hôn cô nhưng không được, nhờ con trai gửi nụ hôn dành tặng cô cũng bị cấm. Xem ra Rin nhà ta nhanh chóng trở thành bà già khó tính.
- Mẹ, mẹ không yêu cha con sao? - Tuân Khôi ngây thơ hỏi.
Minh Trí liền bật cười trước câu hỏi của Tuấn Khôi, trong lòng hào hứng nghe câu trả lời.
Rin khó xữ trước mặt con trai, nói không yêu cha Tuấn Khôi cũng không được, nhưng có Minh Trí nơi này làm sao cô có thể trả lời là có. Rin nghĩ một lúc rồi khẽ nói:" Con nít, không được hỏi chuyện người lớn."
Tuấn Khôi không chấp nhận câu trả lời này liền nói:" Chắc chắn là có rồi, chỉ là mẹ xấu hổ mà thôi." - Nói xong cười lớn chạy ra phía sau Minh Trí.
- Thằng nhóc này, dám trêu chọc mẹ sao? - Rin đỏ mặt nói.
- Được rồi, hôm nay em cùng anh đưa con đi học được không? - Minh Trí mỉm cười nói.
- Thích quá, được cha mẹ đưa đi cùng. - Tuấn Khôi vui sướng.
- Ai bảo con gọi chú ấy là cha? - Rin nhíu máy không vui.
- Chú ấy nói sẽ thay cha con, vì vậy con sẽ gọi chú ấy là cha đến khi nào cha con về. Chú ấy cũng đã đồng ý rồi, chuyện này là chuyện giữa hai nam tử hán đã quyết, mẹ không thể xen vào được. Nam tử hán, nói là làm. - Tuấn Khôi nhìn Minh Trí cười lớn, chính anh đã bảo thằng bé nếu mẹ phát hiện thì hãy nói như vậy.
Rin nghe con trai nói như vậy, xem ra hai người nay chưa nhận ruột thịt nhưng đã bắt tay ức hiếp cô rồi. Nhưng thấy con trai vui vẻ như vậy thì trong lòng Rin bổng hạnh phúc dâng tràn. Sau đó, cô lên xe Minh Trí đưa con trai đến trường.
Ngày hôm sau, tất cả các báo đều in hình ảnh Rin và Minh Trí đứng trước trường học của Tuấn Khôi. Có cả hình ảnh Minh Trí bế Tuấn Khôi hôn vào má thằng bé, rồi Rin cũng hôn tạm biệt khi Tuấn Khôi đi vào bên trong. Lần này phóng viên lại chụp rõ ràng gương mặt của Rin và Tuấn Khôi, Trần tổng đã có vợ con bên ngoài là tin tức hót nhất trong ngày hôm đó. Điện thoại từ các đối tác, phóng viên các báo đổ về RoYal yêu cầu xac nhận liên tục. Minh Trí từ chối tất cả các cuộc gọi, xem ra điều này sẽ khiến Rin không vui. Anh lo sợ, cô chịu không nỗi áp lực.
Kim Mai cầm trên tay tờ báo kia, nhìn thấy hình ảnh cô gái trong báo rất là quen mặt. Đây không phải là Ngọc Nhi, người vợ lần trước mà Tuấn Kiệt cãi lại gia đình mà muốn kết hôn sao, nhưng cuối cùng cô ta biết khó sống mà đã bỏ đi. Cuối cùng thì ra là đến với Minh Trí sao, Kim Mai nhìn kĩ gương mặt Rin thì chợt nhớ đến Thiên Kim thư kí của Minh Trí cũng mang khuôn mặt này. Chỉ là Ngọc Nhi không trang điểm còn Thiên Kim thì trang điểm khá kĩ càng. Kim Mai tức giận đập tờ báo kia xuống bàn chửi mắng trong lòng:" Thì ra là câu được cá lớn nên mới bỏ anh họ của cô mà đi, nếu như lần đó không đưa Minh Trí về nhà anh họ thì bọn họ không có cơ hội gặp mặt mà tư tình như vậy. Đúng là cáo già hồ ly, có anh họ tốt với cô ta như vậy lại muốn Minh Trí của cô."
Kim Mai nghĩ một lúc liền gọi điện cho Tuấn Kiêt.
- Alo, anh nghe đây em gái. - Tuấn Kiệt bất ngờ vì cuộc gọi của Kim Mai.
- Anh trai đã đọc báo chưa? - Kim Mai nói.
- Anh đang rất là bận, kế hoạch mới vừa được tiền hành nên không còn thời gian quan tâm đến chuyện bên ngoài. - Tuấn Kiệt khó hiểu đáp.
- Anh nên mua một tờ báo hôm nay mà xem đi, sẽ rất là bất ngờ nha. - Kim Mai cười nham hiểm.
- Có chuyện gì lớn xảy ra sao? - Tuấn Kiệt hỏi.
- Em không nói, để anh trực tiếp xem mới thú vị. - Kim Mai nói xong thì cúp máy, miệng cong lên với mưu tính.
Tuấn Kiệt nghe Kim Mai nó vậy cũng tò mò, anh gọi thư kí mang báo sáng nay vào bên trong phòng giám đốc. Khi thư kí của Tuấn Kiệt đặt tờ báo trên bàn, hình ảnh của Rin hiện rõ trước mặt, điều này khiến Tuấn Kiệt náo loạn trong lòng. Thấy Rin đang cùng một đứa trẻ vui vẻ bên Minh Trí, trong thâm tâm Tuấn Kiệt tự cười bản thân mình, ba năm qua tìm kiếm chờ đợi một ngày Rin quay lại, hôm nay khi biết được tin tức từ cô thì cô đã chọn cách quay lại với người cũ, người đàn ông hơn anh về mọi mặt. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đôi chân Tuấn Kiệt không yên. Anh nhanh chóng lái xe tiến về thành phố, tìm kiếm người con gái đi vào trong lòng anh.
Theo điều tra từ Hải Phong, Tuấn Kiệt đứng trước căn biệt thự hoa hồng trắng. Bên ngoài là một tiệm bánh nhỏ xinh mà Rin đang đứng bán hàng cho rất là đông khách đến mua. Nhìn cô gái đơn giản, cặm cụi làm việc mà trong lòng Tuấn Kiệt cảm thấy an lòng, nhưng năm tháng qua anh không một ngày nào không nghĩ đến Rin, mỗi khi nghĩ đến lại lo lắng không nguôi. Cô gái ấy đã mất đi kí ức, lang thang cùng một đứa trẻ không biết trôi dạt về phương nào. Nay khi thấy cô vẫn khoẻ mạnh trước mắt, Tuấn Kiệt không khỏi vui mừng.
Tuấn Kiệt không xuống xe, cứ ngồi trên xe mà ngắm nhìn Rin vui vẻ bán hàng, cười với khách hàng đến mua bánh. Nụ cười của Rin hiên tại và của ba năm trước không hề thay đổi, nụ cười đó đã đi sâu vào tim của anh. Chính nụ cười ấy đã khiến anh phải hằng đêm mong nhớ, đến lúc này cô hiện trước mắt anh nhưng anh không biết có nên gặp mặt hay không. Nhìn thấy Rin đang ngồi trong quầy hàng, khách đã không còn ai, Tuấn Kiệt bước xuống xe tiến đến phía Rin.
- Ngọc Nhi, em khoẻ không? - Tuấn Kiệt nhìn Rin mà hỏi.
Rin nghe cái tên Ngọc Nhi, bất ngờ ngước mắt lên nhìn thấy Tuấn Kiệt thì trong lòng đôi chút bất ngờ và lo lắng.
- Tuấn Kiệt, vì sao anh biết mà đến đây. - Rin nhìn Tuấn Kiệt mà hỏi.
- Anh nhớ em. - Tuấn Kiệt ôm lấy Rin trong vòng tay.
Rin bất ngờ không kịp đẩy Tuấn Kiệt ra ngoài thì Tuấn Khôi từ bên trong nhà chạy ra nhìn thấy một người đàn ông ôm mẹ của mình, mẹ lai không có phản ứng gì, lại nghe người đó nói nhớ mẹ. Không phải đây là cha của cậu sao, Tuấn Khôi nhanh chóng chạy đến bên Tuấn Kiệt mà ôm lấy.
- Ba, có phải là ba không? - Tuấn Khôi ôm Tuấn Kiệt mà khóc.
- Ngọc Nhi, là Tuấn Khôi phải không, con trai của anh ngày đó còn bé như vậy, hôm nay đã lớn thế này. - Tuấn Kiệt ôm lấy Tuấn Khôi, từ ngày mới sinh ra anh đã xem Tuấn Khôi như con ruột, xa cách bao lâu anh vẫn luôn nhớ đến tiếng khóc của thằng bé.
- Tuấn Kiệt, là Tuấn Khôi. - Rin khẽ nói, dù sao Tuấn Kiệt chính là người cứu mạng sống của đứa trẻ này, lại từ bé chăm sóc Tuấn Khôi, cô không có quyền ngăn anh cưng nựng thằng bé.
- Ba, con rất nhớ ba. - Tuấn Khôi ngấn nước mắt nhìn Tuấn Kiệt nói.
- Tuấn Khôi, con vào nhà chơi với ông bà. - Rin nắm tay Tuấn Khôi nói, chuyện này cô không tiên giải thích trước mặt Tuấn Kiệt, dù sao trước kia anh và Tuấn Khôi chính là cha con, Rin nghĩ tối nay sẽ giải thích với con trai.
Tuấn Khôi nghe mẹ nói vậy, nghĩ mẹ và cha lâu ngày không gặp chắc chắn sẽ có nhiều chuyện cần nói với nhau. Cậu nhanh chóng nhìn Tuấn Kiệt mà nói:" Ba, ba nói chuyện với mẹ xong thì nhất định phải tìm con đó, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba." - Tuấn Kiệt nói xong, vui vẻ chạy vào trong nhà.
- Không phải em và Minh Trí sống cùng nhau sao, vì sao Tuấn Khôi còn chưa biết cha mình là ai? - Tuấn Kiệt bất ngờ hỏi.
- Hiện em đang sống cùng cha mẹ ruột. - Rin khẽ đáp, không biết phải nói gì với Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt khẽ đưa tay nắm lấy đôi bàn tay Rin mà hỏi:" Ngọc Nhi, em có hạnh phúc không?"
Tuấn Khôi đi vào trong nhà tâm trạng rất là vui vẻ, cậu nhanh chóng dùng điện thoại bàn nhấn số của Minh Trí đã đưa cho phòng trường hợp đặc biệt sẽ gọi cho anh.
Minh Trí nhìn thấy số từ biệt thự hoa hồng trắng gọi đến liền nhanh chóng bắt máy.
- Alo? - Minh Trí nói.
- Chú ạ, là cháu. - Tuấn Khôi vui vẻ nói.
- Không phải đã thống nhất gọi là cha sao? - Minh Trí hỏi.
- Cháu cũng muốn gọi chú là cha nhưng hiện tại cha cháu về với mẹ con cháu rồi nên đành phải gọi chú là chú thôi. - Tuấn Khôi chia sẻ niềm vui với Minh Trí ( t.g: cười lăn =)))))))))))))))))
Minh Trí nhíu cặp lông mày rậm lại, cha của Tuấn Khôi không phải là mình sao, vậy người cha nào của thằng bé trở về. Minh Trí dằn tức giận trong lòng mà nói.
- Cha cháu về khi nào?
- Cha cháu vừa mới về, hiện đang nói chuyện với mẹ cháu, khi nãy cháu còn thấy họ ôm nhau cơ. - Tuấn Khôi cười khanh khách nói.
Minh Trí nóng bừng tức giận, người như phát lửa.
- Vậy cha cháu tên gì?
- Cháu chưa hỏi, nhưng mẹ cháu gọi là Tuấn Kiệt ạ. - Tuấn Khôi nói tiếp.
Minh Trí khẽ nhíu cặp mắt lại, trong lòng bừng bừng lửa.
- Ngày mai có lẽ cháu sẽ được cha chở đi học nên chú không phải qua đón cháu nữa. Thật ra cháu rất thích đi với chú nhưng mà cha cháu đã về rồi cháu không muốn cha buồn. - Tuấn Khôi ngây thơ nói. - Chú không giận cháu chứ.
- Không đâu, chú sao có thể giận đứa trẻ lanh lợi như cháu. - Minh Trí đáp.
- Vậy cháu yên tâm rồi, thôi cháu ra ngoài với ba mẹ đây, tạm biệt chú. - Tuấn Khôi cười nói.
- Tạm biệt. - Minh Trí nghe tiếng tắt máy bên kia, chiếc điện thoại cũng bay vào vách tường vỡ nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...