Ngày thứ 8:
Cả một đêm khó ngủ, Rin suy nghĩ về lời nói của Minh Trí. Anh nói cô phải tin tưởng anh trong khi không hề một lời giải thích về việc cô người mẫu quyến rũ xinh đẹp kia, báo chí kia đưa tin họ đang hẹn hò anh lại không hề một lời phủ nhận điều này. Chìm trong những suy nghĩ và mệt mỏi, Rin chìm vào giấc ngủ trong vẻ ưu lo.
Đồng hồ chỉ 7h sáng, Rin đi ra khỏi biệt thự hoa hồng trắng, đón một chiếc taxi đi đến cao ốc RoYal. Ban đầu, cô dự định sẽ đi đến biệt thự của Minh Trí nhưng có vẻ như quá đường đột. Vả lại Tuấn Hà đang ở nơi đó, cô đến gặp Minh Trí lo sợ Tuấn Hà biết được những chuyện không hay mà ảnh hưởng đến việc học của em ấy nên cô quyết định sẽ đứng ở cao ốc RoYal đợi anh.
Chiếc taxi dừng trước cao ốc RoYal, buổi sáng sớm ở nơi này khá vắng vẻ. Chỉ có vài người bảo vệ ca đêm đang chuẩn bị giao ca, nhân viên vệ sinh đang lau dọn ở bên trong. Rin ngồi trên một bật thềm phía bên ngoài, nhìn trên chiếc đồng hồ đeo tay rồi ôm chiếc túi của mình mà mong đợi. Một bác bảo vệ do nhớ mặt cô trong vụ Minh Trí nói cô là phụ nữ của anh trước mặt mọi người nên đi tới phía cô.
- Cô là bạn gái của tổng giám đốc Minh Trí phải không? - Bác bảo vệ hỏi.
- Dạ, chào bác. Cháu…. - Rin ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào.
- Cô đến tìm tổng giám thì xin mời vào bên trong ngồi đợi tổng giám đến, bên ngoài đang rất lạnh mà. - Bác bảo vệ chen ngang không đợi cô trả lời.
- Không sao ạ, hiện tại nơi này chưa mở cửa. Cháu vào e không tiện. - Rin ái ngại đáp.
- Không sao cả, không sao cả. Chúng ta mau vào thôi. - Bác bảo vệ vỗ nhẹ nhẹ vào vai cô, ý muốn cô đứng lên mà đi vào.
Rin không nỡ cứ từ chối mãi nên quyết định đứng lên mà cùng bác bảo vệ đi vào bên trong. Sau đó, người này dẫn cô đến bàn ghế tiếp khách phía dưới mà ngồi đợi rồi đi làm nhiệm vụ của mình không quên căn dặn cô rằng không được ra ngoài rất lạnh.
Rin đang ngồi thì một người phụ nữ đứng tuổi đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị, hai cặp chân mày đen bóng nhíu lại nhìn cô như thể cô đã làm sai việc gì.
- Cô là nhân viên mới phải không, đến đây để ngồi nơi này ngắm cảnh à. Mau đứng lên quét dọn nơi này cho tôi. - Người phụ nữ hung hăng nói.
- Tôi… không… phải… - Rin nhìn thấy nét mặt của bà ta cũng căng thẳng nói lắp bắp.
- Còn ở đó mà giải thích, đến là phải làm việc hiểu chưa. - Sau đó bà ta để lại một cây lau nhà và đồ quét dọn rồi bỏ đi trong khi Rin đứng hình không nói nên lời.
Haiz, dù sao ngồi không cũng rãnh rỗi, cô nghĩ trước kia cũng nhận sự giúp đỡ từ Minh Trí quá nhiều. Hôm nay cô quét dọn công ty cho anh cũng không sao, coi như vận động tay chân mà trả bớt nợ ân tình từ anh. Rin cầm chổi và đồ lau sàn lên bắt đầu làm vệ sinh nơi cô đang đứng. Khi cô gần như hoàn thành xong công việc, RoYal cũng đã đông dần người người ra vào. Rin dùng khăn lau qua chiếc bàn phía trước nhanh chóng dọn dẹp, cô nhìn xung quanh tìm người phụ nữ khi nãy để trả bà ta những thứ bà ta đưa ình nhưng tìm mãi không ra, cô vừa khiêng một thùng nước bẩn và cây làu sàn vừa nhìn lanh quanh và cuối cùng đụng phải người phía trước. Nước đổ lênh láng sàn nhà, quan trọng là lên cả người bị cô đụng phải.
Một tiếng thét chói tai vang lên, cô người mẫu xanh mặt vì chiếc váy trắng ôm sát cơ thể trên người cô đã hoá thành màu cafe sữa vì nước lau sàn trong thùng nước kia đổ lên, Rin cảm thấy vô cùng có lỗi vội vàng nhìn lên nói xin lỗi nhưng chạm phải gương mặt này thì cô chỉ biết cúi đầu.
- Cô… cô có biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không? Loại nhân viên vệ sinh như cô làm cả đời cũng không thể mua nỗi. - Cô người mẫu tức giận hét lên.
- Xin lỗi. - Rin nói nho nhỏ trong miệng.
Lúc này ở bên trong RoYal đã đông người hơn, gặp chuyện lần này họ lại tụ tập xung quanh nhanh hơn.
- Mau gọi quản lý của cô ra đây, nhất định phải đuổi việc cô. - Cô người mẫu tím tái gương mặt vì xấu mặt khi diện một chiếc váy dính bẩn trước mặt đám đông.
- Cô ấy hình như không phải nhân viên RoYal, đây không phải là người yêu của tổng giám đốc hay sao? - Một giọng nói vang lên trong đám đông.
Rin chỉ biết cúi mặt không dám ngẩng lên. Cô ước gì mình có thể trốn được ra khỏi nơi này, mọi ánh mắt đều nhìn cô rồi nói điều gì đó với người kế bên. Là bạn gái của Minh Trí sao, bạn gái của tổng giám lại là nhân viên vệ sịnh chắc chắn sẽ làm trò cười cho bọn họ. Hoặc giả không phải là bạn gái, nay đứng trước bạn gái trên báo chí của anh không phải thừa nhận là chua mặt. Thật sự cô chỉ muốn chạy trốn, không biết phải làm thế nào.
- Cô là bạn gái của Minh Trí. - Cô người mẫu tỏ ra nét mặt khinh thường hỏi.
- Không phải, chỉ là có quen biết. - Rin đáp khẽ.
- Tất nhiên là không phải rồi, vì tôi đây mới chính là bạn gái của anh ấy. - Tuyên bố trước mặt tất cả nhân viên.
- Tôi thành thật xin lỗi về chiếc váy này, cô cho tôi biết nơi mua nó tôi sẽ tìm mua trả lại cho cô. - Rin muốn nhanh chóng thoát đi.
- Nếu cô nói là người quen của Minh Trí, tôi cũng không làm khó cô. Xem như hôm nay xui xẻo gặp phải loại người vụng về hậu đậu.
- Cảm ơn. - Nói rồi Rin cầm trên tay chiếc thùng và cây chổi lau nhà, nhìn thấy một người mặc bộ đồ nhân viên vệ sinh đang đứng coi theo đám đông mà đưa cho cô ta nói:" Nhờ cô đưa lại giúp cái người phụ nữ có cặp chân mày đen bóng giúp." - Nói xong liên cắm đầu đi như chạy.
Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, không biết bước chân nào ra trước mà lại xui xẻo như vậy. Cô chỉ muốn thoát khỏi đám đông cứ nhìn chằm chằm mình như thế nên không nhìn phía trước tông phải ai đó rồi bật ngửa ra như muốn ngã xuống, nào ngờ được một bàn tay đỡ lấy kéo cô ngược về phía người đó. Rin hoảng sợ đến mức nhắm ghiền đôi mắt lại, khi xác định mình an toàn cô mới hé đôi mắt ra thì lần này là thật sự hoảng hốt. Đúng là trời diệt đường sống của cô rồi mà.
- Minh… Trí… - Rin thản thốt kêu lên.
- Em đến tìm anh? - Minh Trí vẫn ôm Rin trong lòng mà hỏi.
- Không, em sẽ nói chuyện với anh sau. - Rin nhanh chóng giữ lại bình tĩnh, thoát ra khỏi vòng tay Minh Trí mà lùi ra xa.
Phía xa, cô người mẫu kia nụng nịu chạy tới khoát lấy tay Minh Trí.
- Tổng giám đốc, anh xem cô gái này đã làm chiếc váy của em ra thế này.
- Được rồi, anh sẽ mua cho em chiếc váy khác. Em nhanh chóng đi thay đổi trang phục để kịp cho buổi chụp hình, mặc chiếc váy như vậy không sợ mất hình tượng hay sao. - Minh Trí cưng chiều nhè nhẹ vỗ đầu cô người mẫu kia.
Cô người mẫu kia nghe như vậy, liền mỉm cười rồi nhanh chóng đi về hướng thang máy mà đi tới phòng chụp
Rin như chết lặng đứng nhìn Minh Trí, đối với phụ nữ trước giờ anh luôn lạnh lùng là vậy. Hiện tại lại rất cưng chiều cô gái kia, có lẽ tình cảm của họ thật thiết tha, đối với cô, Minh Trí chưa từng có một lần cưng chiều như vậy. Rin cúi mặt quay lưng bước
về phía cửa.
- Đã đến rồi, chùng ta lên phòng nói chuyện. - Minh Trí hướng về phía Rin mà nói.
Rin quay mặt lại, cố gắng hé một nụ cười:" Em nghĩ mình không nên ở lại." - Nói rồi cô tiếp tục bước đi.
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau. - Minh Trí không ngăn Rin lại, nói tiếp. - Tài xế của anh sẽ đưa em về.
- Không cần, rất phiền phức, em sẽ tự về được. - Nói rồi Rin nhanh chóng bước chân như muốn thoát khỏi địa ngục, thoát khỏi ánh mắt dị nghị từ mọi người xung quanh.
Rin rời bước khỏi RoYal, Minh Trí từ phía sau đứng nhìn hình ảnh cô khuất dần rồi cũng quay bước đi về phía thang máy đi thẳng lên phòng tổng giám đốc với vẻ mặt khó hiểu. Minh Trí rời đi hàng loạt nhân viên tại nơi này bắt đầu bàn tán:
- Các người xem, tổng giám vừa mới nhận chức đã bị nhiều cô gái đeo bám như vậy, tôi thật sự không mặt dày đến mức đến tận công ty mà đánh ghen như vậy nha. - Một phụ nữ đứng trong đám đông bàn tán.
- Không phải cô gái bỏ về kia chính là tổng giám nói là phụ nữ của mình, còn cô người mẫu hiện taị chỉ là tin đồn tổng giám còn chưa xác nhận. - Một cô gái khác lắc đầu khó hiểu.
- Cô xem, tổng giám không xác nhận cũng chẳng hề phủ nhận. Khi nãy cô người mẫu kia còn vênh mặt mà tuyên bố trước chúng ta, tôi xem điều này e là sự thật mất rồi. - Lại một giọng nói vang lên.
Rin ngồi trên chiếc taxi đi về lại biệt thự hoa hồng trắng, nước mắt không thể kìm lại được nữa mà khóc như một đứa trẻ. Có lẽ, cô nên học cách từ bỏ, Minh Trí hiện tại đã thay lòng rồi, hoặc anh ấy chính là dân kinh doanh luôn biết chọn những thứ có lời
những thứ tốt nhất.
********************
Trải qua một đêm ngọt ngào bên cạnh Trần Hậu, Thiên Kim tỉnh giấc phát hiện mình đang nằm trong vòng tay anh. Có đôi chút giật mình, nhưng khi nhìn vẻ mặt khi ngủ say của anh, Thiên Kim chợt nở một nụ cười. Bình thường cô nhìn Trần Hậu luôn mang một nét của kẻ giang hồ phong trần, hẳn là một tên giang hồ khá đẹp trai vì Trần
Hậu xét về mặt đẹp trai thì cũng không thua kém ai nha nhưng vẻ đẹp mang đến sự sợ hãi cho người khác, người khác nhìn thấy chỉ muốn tránh xa không hề có ý định yêu đương với tên giang hồ đẹp trai này.
Thiên Kim đưa một ngọn tay giơ hình một khẩu súng, chỉ về phía trán của Trần Hậu đang ngủ tinh ngịch tỏ ra bắn một phát giữa trán sau đó đưa lên miệng giả vờ thổi, cô khoái trá cười thầm mắng chửi:" Anh hà hiếp tôi này, anh ép bức tôi này."
- Em cần một khẩu súng thật? - Trần Hậu vẫn nhắm mắt mà nói, đã là một giang hồ thì một tiếng động nhỏ cũng khiến anh cảnh giác trong khi Thiên Kim liên tục bày trò trước mắt anh.
- Anh… tỉnh khi nào? - Thiên Kim xấu hổ ngồi dậy phía xa.
- Khi em bắt đầu nhìn tôi. - Trần Hậu hơi cười nhìn Thiên Kim.
- Này… tôi mà lại đi nhìn anh. - Nói rồi quá xấu hổ nói. "- Anh ở lại đó mà ảo tưởng, tôi về lại thành phố." - nói rồi đứng lên toan bỏ đi
- Nơi này khí hậu rất thoáng mát dễ chịu, vì sao không muốn ở lại. - Trần Hậu dựa đầu vào thành giường mà nói.
- Là tôi… không muốn cùng anh ở một chỗ. - Thiên Kim không quay lại nhìn Trần Hậu mà tiếp tục bước đi.
Trần Hậu ngồi bật dậy, tiến về phía Thiên Kim mà ngăn lại:" Không phải hôm qua đã đồng ý đeo chiếc nhẫn này, hôm nay cô lại muốn lật lọng?" - Trần Hậu tức giận cầm lấy bàn tay đang đeo chiếc nhẫn lấp lánh giơ lên.
- Không phải đây chỉ là một trò đùa hay sao? Nó không hề có ý nghĩa với tôi. - Thiên Kim dự định sẽ tháo ra, nhưng lại không tháo nữa, dằng khỏi tay Trần Hậu bỏ ra ngoài.
- Nhưng với tôi, nó có ý nghĩa rất quan trọng. Điều náy chứng minh em thuộc về tôi, Trịnh Thiên Kim. - Trần Hậu đứng yên hét lớn.
Thiên Kim khựng lại một chút, gương mặt cô hơi đỏ ửng lên, tim cô bỗng dưng đập loạn nhịp:" Anh ta chỉ là muốn bá đạo hà hiếp mình, không nhất thiết phải đập mạnh như thế chứ."- Thiên Kim đưa một tay lên ngực khẽ nói thầm.
- Anh là tên điên hay kẻ ngốc, rõ ràng anh biết tôi không còn sống được bao lâu sao lại cứ theo mà trêu chọc. Những ngày tháng này tôi muốn ở bên cạnh cha mẹ, tôi cảm ơn vì những thứ hiện tại anh đang làm nhưng thật sự không đáng, tôi không thể nhận được, một chút cũng không nhận được. - Thiên Kim quay mặt lại mà nói.
- Dù em chỉ còn tồn tại một khắc, tôi cũng muốn làm những điều tốt nhất cho em. Vì, tôi yêu em...- Trần Hậu đi tới phía Thiên Kim, ôm chầm lấy cô.
- Anh là kẻ ngốc, vì sao lại yêu tôi. - Thiên Kim như suy sụp tựa vào lòng Trần Hậu.
Trần Hậu ôm Thiên Kim vào trong lòng, anh khó khăn lắm mới có thể tìm được cô gái mà làm trái tim bang giá của anh tan chảy. Đôi mắt Trần Hậu ánh lên một tia đau thương, nhất định sẽ không rời xa, nhất định sẽ bảo vệ cô gái này.
Dù Trần Hậu thuyết phục như thế nào thì Thiên Kim cũng một mực muốn trở về lại thành phố vì cô không muốn xa cha mẹ, những giây phút cuối cùng này cô muốn bên cạnh cha mẹ mình mà đáp trả ơn nuôi dưỡng 22 năm.
Họ cùng nhau lên xe đi về thành phố, dù đã giải quyết những khuất mắt giữa cả hai. Nhưng dường như mỗi người một suy nghĩ, trên một đoạn đường dài đều im lặng. Đến khi Trần Hậu lên tiếng trước.
- Có mệt không?
- Không, vẫn ổn. - Thiên Kim không nhìn anh đáp.
- Nếu mệt, chúng ta sẽ ghé nơi nào nghĩ ngơi một chút. - Trần Hậu lo lắng cho Thiên Kim.
- Không cần, chúng ta nhanh chóng quay về thành phố.
Trần Hậu không nói gì cho xe chạy về thành phố, cả hai cùng nhau tiêp tục im lặng. Có lẽ cả hai đang mãi chạy theo những suy nghĩ của mình.
Sau khi đưa Thiên Kim về biệt thự hoa hồng trắng, Trần Hậu cho xe đi đến RoYal tìm gặp Minh Trí.
- Cậu đã giải quyết xong việc của mình. - Minh Trí nhìn Trần Hậu đứng phía trước nói.
- Thiếu gia, chuyện của thiếu gia và Lâm Hân tiểu thư là thật? - Trần Hậu vừa về nghe tin liền khó hiểu.
- Chuyện này tôi phải báo cho cậu biết sao? - Minh Trí đưa ánh mắt ngạc nhiên.
- Tôi không dám, nhưng còn Hà My tiểu thư….
- Yên tâm đi, cậu đi theo tôi bao nhiêu năm qua không lẽ lại nghĩ tôi như vậy. - Minh Trí đi tới tấm gương trợ lực phía sau nhìn xuống dòng xe đang chạy. - Chuyện này tôi sẽ tự lo liệu, cậu nhanh chóng thực hiện những chuyện tôi đã căn dặn.
- Thiếu gia, Hà My tiểu thư là người đa sầu đa cảm, mong thiếu già đừng làm cô ấy quá đau lòng. - Trần Hậu cùi chào ra ngoài.
TRần Hậu bước ra khỏi phòng Minh Trí liền khó hiểu, chuyện hiểu nhầm này chỉ cần thiếu gia nói một câu thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả. Cô gái người mẫu tên Lâm Hân kia chính là bạn thuở nhỏ của thiếu gia. Ngày bé thiếu gia là một đứa trẻ cô đơn, luôn bị nhốt trong nhà không được giao du với các bạn bè bên ngoài. Nhưng Lâm Hân là con gái của môt người hàng xóm thân tình nên thường xuyên qua chơi cùng cậu chủ. Nhưng không lâu sau đó thì gia đình Lâm Hân chuyển sang nước ngoài sinh sống, gần đây lại cô ta lại về nước và tìm tới Minh Trí, vì hiện đang là người mẫu nên được Minh Trí mời làm đại diện cho dòng trang sức mới nhất của RoYal. Hiện tại tin đồn về hai người ngập tràn các mặt báo, một tổng tài đẹp trai tài giỏi cùng một mỹ nhân sánh bước quả là trọn vẹn. Nhưng Trần Hậu đang lo lắng Rin sẽ thật sự sock vì chuyện này.
Cánh cửa thang máy đặc quyền của phòng tống giám mở ra, Lâm Hân tươi cười từ bên trong bước ra. Sau đó tự ý đi tới phòng tổng giám mà đi vào, cô đi tới phía trước mặt Minh Trí nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Minh Trí, em đến mời anh đi ăn trư đây.
- Đề dịp khác, hôm nay anh bận. - Minh Trí đưa mắt nhìn Lâm Hân một lượt rồi tiếp tục nhìn xuống xấp tài liệu.
- Người ta cất công đi tới tận đây mời anh, anh lại không nể mặt người đẹp như em sao? - Lâm Hân đi đến một bên Minh Trí, nũng nịu.
- Anh thật sự còn rất nhiều việc. - Minh Trí nhìn Lâm Hân mỉm cười.
- Không chịu đâu, không tốn nhiều thời gian mà.
- Được rồi, em vẫn không thể lớn nổi mà. - Minh Trí gấp xấp tài liệu lại đứng lên cùng cô ra ngoài.
Lâm Hân khoát tay Minh Trí đi từ bên trong RoYal ra ngoài xe mà Trần Hậu đang đợi, dưới ánh mắt của mọi người thì họ chính xác là một trai tài gái sắc.
Chiếc xe chạy đến một nhà hàng mang phóng các Pháp, vừa ăn lại vừa ôn lại kỉ niệm thuở bé cùng nhau.
***
Sau khi về nhà, Thiên Kim nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt Rin thì quan tâm đi tới.
- Chị đã về sao, chị về sớm vậy? - Rin nhìn thấy Thiên Kim liền hỏi.
- Ừ, em làm sao vậy, trông em rất mệt mỏi. - Thiên Kim ngồi kế bên Rin mà hỏi/
- Chị, Minh Trí đã quen người khác… - Rin tựa vào vai chị mình, một giọt lệ lại rơi ra.
Thiên Kim hơi bất ngờ, không nghĩ sau bao nhiêu chuyện mà Minh Trí lại bỏ rơi em gái mình:" Có lẽ có hiểu nhầm, em đã hỏi trực tiếp anh ta hay chưa?"
- Chính mắt em nhìn thấy, tai em nghe… Minh Trí hiện tại đã không phải là của em, mà trước đây cũng có khi nào thuộc về em. - Rin buồn bã nói.
- Rin, như vậy cũng tốt dù sao chúng ta…. Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác. - Thiên Kim không muốn Rin buồn bã mãi mà nói. - Chị em chúng ta chưa bao giờ đi dạo phố, mua sắm hay ăn uống cùng nhau phải không, những ngày còn lại chúng ta cùng nhau làm tất cả thôi. - Sau đó kéo tay Rin nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài.
Rin mỉm cười nhẹ, sau đó cùng Thiên Kim ra ngoài.
Bọn họ dành cà buổi sáng để đi mua sắm, nhưng chỉ là mua cho cha mẹ và Rose là chính yếu, cọn bộn họ tuy không ai nói gì với nhau nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hội sử dụng nữa. Thiên Kim dẫn Rin đi vào một nhà hàng sang trọng, sau khi ổn định chổ ngổi Rin nhìn xung quanh thì chết lặng, cô cúi đầu khẽ nói.
- Chị, chúng ta có thể đi nơi khác hay không?
- Sao vậy, đồ ăn Pháp rất là ngon nha. - Thiên Kim chỉ những món ăn mà nói.
- Không, em hơi mệt, em muốn về. - Rin vẫn cúi đầu mà nói.
- Em mệt sao, được rồi vậy chúng ta mau về nhà.
Thiên Kim đỡ Rin đứng lên thì Lâm Hân nhìn thấy cô liền mỉm cười đi tới, Minh Trí nghĩ rằng cô đi vệ sinh nên cũng không để ý.
- Thì ra nhân viên vệ sinh của RoYal cũng có thể đến nơi này dùng bữa sao? - Lâm Hân cười cợt.
Rin không trả lời chỉ biết cúi mặt xuống, Thiên Kim nghe giọng nói chanh chua thì khấy cười, trước đây Thiên Kim tiểu thư ta cũng không thua kém gì cô gái này.
- Em quen không? - Thiên Kim hỏi.
- Dạ, là bạn gái của Minh Trí. - Rin không dám nhìn lên.
- À, thì ra vị tiểu thư này chính là bạn gái của tổng tài tập đoàn RoYal đây sao. - Thiên Ki tỏ ra ngac nhiên
- Haha, thì ra là chị em song sinh sao. Cả hai cô chắc cũng làm nhân viên vệ sinh nhỉ.
- Lâm Hân khinh khi.
- Cô gái này cũng kém hiểu biết thật, muốn vào RoYal làm không phải là chuyện đơn giản nha. Xem ra bạn gái tổng tài quả là chỉ được gọi là cái danh từ gì nhỉ, để tôi nhớ xem, a a là chân dài não ngắn. - Thiên Kim cười khẩy.
- Cô… cô nói ai chân dài não ngắn. - Lâm Hân tức giận nói lớn.
Minh Trí thấy ồn ào liền quay lại nhì thấy cảnh tượng trên thì lắc đầu đi tới.
- Có chuyện gì vậy? - Minh Trí lên tiếng.
- Minh Trí, bọn họ nói em… nói em là chân dài não ngắn. - Lâm Hân uất ức nói.
- Không, chỉ có một mình tôi nói, Rin không liên quan đến. - Thiên Kim cười khinh về phía bọn họ.
- Chị, chúng ta về thôi. - Rin kéo Thiên Kim, mắt không nhìn Minh Trí.
- Đã đến, thì cùng ăn trưa. - Minh Trí nắm tay Rin kéo lại.
- Không, tôi không làm phiền hai người. - Rin giật tay mình khỏi tay Minh Trí.
- Rin,tổng giám đốc đã mời thì chúng ta không nên từ chối. Dù sao thì chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết từ trước. - Thiên Kim nhìn Lâm Hân mà nói.
Bọn họ cùng ngồi một bàn 4 người, Thiên Kim gọi thên hai phần nhưng chỉ một mình cô đụng nĩa. Rin ngồi im không nói cũng không ăn.
- Rin, em ăn đi. - Minh Trí nói.
- Cảm ơn, tôi không đói. - Rin đáp.
- Khi nãy bọn họ nói có quan hệ thân thiết, là quan hệ thế nào vậy Minh Trí? - Lâm Hân tò mò.
- À à là chuyện hôn sự của tôi và Minh Trí, nhưng xem ra chúng ta không có duyên. - Thiên Kim vừa ăn vừa nhanh miệng đáp.
- Hôn sự?
- Đúng vậy, nhưng sau này Rin và Minh Trí yêu nhau nên tôi quyết định tác thành cho họ.
- Yêu nhau? - Lâm Hân tròn mắt nhìn Rin.
- Hiện tại, tình cảm của chúng vẫn đang rất tốt đúng không em rễ. - Quay sang Rin. - Đúng không Rin.
Rin im lặng không đáp, mong đợi câu trả lời của Minh Trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...