Rin vội rời khỏi bàn tay Minh Trí mà nói: Tôi không muốn, cô ấy đang đợi tôi.
Minh Trí vụt tay ra khỏi cơ thể mềm mại của cô liền cảm thấy không vui, Minh Trí nhanh tay mở cánh cửa ra nhìn cô gái mà nói:
- Từ nay không được phép đến gần phòng tôi.
Cô gái trẻ sợ hãi liền cúi đầu xin lỗi mà quay mặt đi như chạy, Minh Trí liền quay mặt lại nhìn Rin mà nói: Bây giờ thì không còn ai đợi cô nữa rồi.
- Ở phía dưới mọi người đang làm gì vậy? - Rin lảng sang chuyện khác.
- Đang chuẩn bị một số việc quan trọng. - Minh Trí ôm lấy Rin mà đáp.
- Tôi muốn về biệt thự hoa hồng trắng. - Rin tránh né mà nói.
- Tôi đã quyết định giúp cô, đưa di ảnh của Pi đến nơi này và đón con của cô ấy về đây chăm sóc. - Minh Trí đi về phía tủ lấy ra một bộ quần áo phụ nữ. - Cô mặc tạm vào.
- Quần áo của ai, không phải của Tố Uyên. - Rin nhớ tới Tố Uyên trong lòng oán hận.
- Không phải, đây là quần áo của mẹ tôi. Tôi đã giữ rất lâu, cô là người đầu tiên được động vào. - Minh Trí vuốt chiếc má của Rin mà cười nhẹ.
- Tôi sẽ không ở lại nơi này, tôi không muốn sống chung với anh.
- Cô không có quyền quyết định.
Vừa dứt lời, phía ngoài đã có tiếng gõ cửa. Minh Trí đi về phía cửa mở ra thì Trần Hậu ở phía trước.
- Thiếu gia, di ảnh của Pi đã được đưa lên bàn thờ. Còn việc bé con thì hiện vẫn chưa thể đón về. - Trần Hậu nói.
- Tốt, hãy chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho con gái của Pi.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Rin nghe được mọi chuyện thì quên mất mình hiện chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi dài của Minh Trí mà đi ra ngoài bất ngờ nói.
- Các người nói gì, sao lại tự động sắp xếp mọi chuyện.
- Tôi đã nói sẽ quyết định giúp cô. - Minh Trí quay sang phía Rin mà nói.
- Pi không thích nơi này, Pi ghét anh, Pi sẽ không muốn ở nơi này. - Rin hét lên, khóe mắt cay khi nghĩ về cô bạn thân.
- Hà My tiểu thư, nơi nào có cô thì Pi sẽ muốn ở nơi ấy. Cô ấy sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho cô. - Trần Hậu thấy Rin mất bình tĩnh thì khẽ nói.
- Các người... các người đang ép tôi.
- Ở đây sẽ tốt hơn cho con gái của cô ấy. Tôi cũng chỉ nghĩ cho con bé phải sống với một cô gái như cô mà thôi. Không có viêc làm, không có kinh tế thì cô lấy gì nuôi một đứa trẻ như thế. Pi mất đi tôi cũng có một phần lỗi, tôi muốn bù đắp cho con gái cô ấy. - Minh Trí nắm lấy tay Rin mà nói.
- Anh... tôi... tôi sẽ chăm sóc bé con thật tốt. - Rin cúi mặt mà nói nhỏ.
- Mọi việc đã quyết định, cô sẽ ở đây để chăm sóc con gái của Pi.
- Hà My, hãy nghe theo ý thiếu gia, cậu ấy luôn muốn tốt cho cô và bé con
Rin im lặng suy nghĩ như vậy cũng tốt, bé con sẽ được sống trong môi trường tốt nhất. Rin không nói gì cúi mặt xuống thì phát hiện hiện tai cô đang mặc chỉ một chiếc áo sơ mi dài che đi chổ nhạy cảm nhưng vẫn rất khó coi.
Rin đỏ mặt liền núp phía sau Minh Trí rồi nhảy tuốt vào trong giường đắp kín chăn lại. Minh Trí nhìn thấy hành động của Rin thì liền cười to thành tiếng.
- Trần Hậu, nãy giờ anh có thấy gì không? - Minh Trí trêu đùa.
- Vâng, tôi không nhìn thấy gì cả. - Trần Hậu cũng mỉm cười nói.
- Tốt, nếu cậu dám nhìn tôi sẽ không để cậu sống yên. - Minh Trí đi vào trong mà nói.
- Vâng, tôi đi sắp xếp công việc.
Trần Hậu quay mặt đi, khi nghe tiếng đóng cửa phòng thì ngoái nhìn lại rồi buồn bã bước đi.
Cửa đóng lại, Rin vội chạy vào nhà vệ sinh mà thay bộ đầm Minh Trí đã đưa. Đó là một bộ đầm quý phái màu vàng sẫm, tuy không hợp với lứa tuổi của cô nhưng thật vừa vặn. Xem ra Trần phu nhân ngày xưa cũng khá ốm.
Rin bước chân ra khỏi phòng tắm thì nhận được ánh mắt của Minh Trí nhìn cô chăm chú.
- Anh nhìn gì? - Rin khẽ lảng tránh ánh mắt mà nói.
- Rin, em thật là đẹp, giống hệt mẹ anh. - Minh Trí si mê nói.
- À, vậy anh có thể xem tôi là mẹ anh. - Rin chọc tức anh.
- Haha, em đừng có chọc tức anh. Hậu quả khó lường. - Minh Trí mỉm cười nói.
- Phòng của tôi ở đâu? - Rin đi tới phía cửa mà hỏi.
- Ở đây. - Minh Trí lạnh lùng trả lời.
- Không, tôi với anh không là gì vì sao lại ở chung phòng. - Rin không muốn bị anh ta ức hiếp mãi.
- Em chẳng phải đã từng là tình nhân của tôi. - Minh Trí nằm trên giường lưng dựa vào gối mà nói
- Hiện giờ không phải và tôi cũng không muốn. - Rin không quay mặt lại đáp
- Vậy từ bây giờ em sẽ là tình nhân của tôi. - Minh Trí tuyên bố.
- Không, tôi không muốn làm tình nhân của anh. - Rin cúi mặt về hướng cửa.
Minh Trí bật dậy, tiến lại phía Rin đang quay mặt ngược hướng mình ôm phía sau cô đưa miệng vào đôi tai nhỏ nhắn khẽ nói: Em có quyền quyết định sao?
Rin vẫn im lặng cúi đầu, đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt. Vì sao anh vẫn mãi chỉ muốn xem cô là tình nhân mà không phải là một danh phận hẳn hoi. Có phải Minh Trí chỉ muốn chơi đùa cùng cô hay vì cô không xứng đáng.
Cô không trả lời, cũng không hề muốn danh phận lẫn cái gọi là tình nhân kia. Hai tay nắm lấy đôi tay anh đang vòng qua eo mà tháo tay Minh Trí ra rồi bước lên một bước.
- Anh đi tìm người khác mà làm nhân tình của anh. Tôi không phải loại người dễ dàng cho người khác điều khiển. - Rin mở cánh cửa bước ra ngoài. - Tôi sẽ ở phòng của Pi ngày xưa.
Minh Trí nắm tay Rin lại, kéo cô hướng về phía mình. Nhìn thấy giọt lệ trên mắt Rin mà hỏi: Vì sao em lại khóc?
- Tôi không khóc. - Rin lau giọt nước mắt trên bờ mi.
- Hãy ở lại đây, tôi sẽ không ức hiếp em nữa. - Minh Trí ôm Rin vào lòng mà nói.
- Khi thì anh nhẹ nhàng chiều chuộng, khi thì như thú dữ vồ vập. Tôi không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh. - Rin để mặc Minh Trí ôm mình, bàn tay thả long không đáp trả
- Em đã từng nói yêu tôi, vì sao bây giờ muốn tránh xa tôi? - Minh Trí nói to
- Minh Trí, tôi cũng từng nói là sẽ quên anh đi. - Rin nhẹ nhàng đáp.
- Em phải ở bên cạnh tôi mãi mãi, phải mãi mãi không được rời xa. - Minh Trí buông lỏng Rin ra, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
- Với tư cách một nhân tình sao. - Rin nuoc mat lan dai tren bo mi dap tra anh nhin cua Minh Tri.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...