Tuấn Khôi quay về liền đi đến căn chung cư mà Thiên Bảo đưa Rose về, anh nhấn chuông cửa mãi nhưng không hề thấy ai mở cửa. Tuấn Khôi rút điện thoại gọi cho Rose nhưng số cô đã không thể liên lạc được, đành phải gọi cho Thiên Bảo nhưng vừa bấm nút gọi thì thấy Thiên Bảo lầm lũi bước đến với nét mặt rầu rĩ mệt mỏi.
- Thiên Bảo, cô ấy đâu rồi.
- Chết tiệt, cậu làm cái quái gì mà giờ mới xuất hiện hả, cô ấy bỏ đi rồi. - Thiên Bảo mắng chửi.
- Bỏ đi? - Tuấn Khôi lo lắng. - Đi đâu chứ?
Thiên Bảo tức giận nắm áo Tuấn Khôi đẩy mạnh vào tường:” Chẳng phải vì tên khốn kiếp mày sao, mày đã không nhận ra cô ấy sớm hơn, mày biết Rose yêu mày mà lại đối với cô ấy tệ bạc như vậy.”
Tuấn Khôi dùng sức đẩy Thiên Bảo ra nói:” Ai nói với anh là tôi không nhìn ra cô ấy, tôi làm như vậy vì muốn bảo vệ cho Rose. Tôi đã cẩn thận giao Rose cho anh chăm sóc, nhưng cuối cùng anh làm được điều gì đây, ít nhất anh phải bên cạnh cô ấy, vì sao để Rose đi khi nào không biết.”
Thiên Bảo càng nghĩ đến Rose càng tức giận, giáng một cú đấm vào mặt Tuấn Khôi.
- Chính mày đã khiến Rose đau khổ, thằng khốn.
Tuấn Khôi cũng bật lại.
- Ngay cả một cô gái, anh cũng không thể bảo vệ. - Tuấn Khôi lau vết máu trên miệng, dùng chân đạp vào bụng Thiên Bảo.
Anh Thư mang album bài hát mới của mình đến tặng Thiên Bảo, không ng nghe hết mọi chuyện lại gặp cảnh tượng hai người bọn họ đang đánh nhau thì nhanh chóng chạy đến.
- Thiên Bảo, đừng đánh nữa. - Anh Thư can ra.
- Cô đến đây làm gì, mau đi đi. - Thiên Bảo hất tay Anh Thư ra, tiếp tục cuộc chiến.
Anh Thư nhìn thấy bọn họ như muốn lấy mạng nhau liền nói.
- Hai người thôi đi, không phải quan trọng bây giờ là đi tìm cô gái đó sao. Hai người ở đây đánh nhau, cô ấy cũng chẳng muốn quay về, quay về nhìn thấy các anh như thế lại càng muốn bỏ đi thật xa.
Tuấn Khôi và Thiên Bảo nghe Anh Thư nói vậy, cả hai cùng nhau dừng tay lại.
Tuấn Khôi không nói gì, nhìn qua Anh Thư rồi bỏ đi.
- Thiên Bảo, anh chảy máu kìa. - Anh Thư đưa tay lên gương mặt của Thiên Bảo.
- Đau. - Thiên Bảo nhăn mặt.
- Khi nãy biết đau sao anh còn đánh làm gì. - Anh Thư mỉm cười. - Cô gái kia thật có phúc, được sự quan tâm của hai người như vậy.
- Em đến đây tìm tôi sao?
- Em mang album mới của mình đến tặng anh. - Anh Thư đưa chiếc đĩa cho Thiên Bảo.
Thiên Bảo đưa tay nhận lấy, sau đó bỏ vào túi rồi đứng lên.
- Tôi phải đi tìm cô ấy rồi, em quay về đi.
- Thiên Bảo. - Anh Thư gọi to phía sau. - Anh có thể cho em đi cùng không?
Thiên Bảo quay lại nhìn Anh Thư đang mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
***************
Rose mê man, khi mở mắt ra thì nhìn thấy một người hệt như mẹ Pi. Rose nghĩ mình đã chết, gặp được mẹ Pi khiến cô vô cùng mững rỡ.
- Mẹ, cuối cùng con cũng được gặp mẹ. - Rose ngồi dậy ôm chầm lấy người đối diện.
- Nè, em gái, chị và em cũng không xa tuổi nhau lắm đâu nha. Nghĩ sao mặt chị thế này mà em gọi bằng mẹ chứ. - Tiểu Ái mang cô gái này về nhà nằm mê man mấy ngày rồi, không ngờ khi tỉnh lại điều đầu tiên lại gọi cô là mẹ mới khó hiểu.
Rose nghe cô gái trước mắt nói xong liền buông ra, nhìn cô ta và hình của mẹ Pi trên bàn thờ hệt như nhau.
- Đây… không phải là thiên đàng sao? - Rose khẽ nói. - Cô… không phải mẹ Pi sao, vì sao lại giống như vậy.
- Xin lỗi cô nương, đây là nhà tôi… và chúng ta vẫn sống ở cái xã hội đầy cám dỗ này. Thật tinh sao cô có thể nhảy xuống khi mà tôi từ phía sau đã hét lớn như thế chứ.
Rose nhớ lại, sau khi rời khỏi biệt thự Phạm gia, cô bước đi trên đường, cô chỉ muốn chết cho xong. Rose đi tới cây cầu vắng người qua lại, cô muốn gặp mẹ Pi, không để ý xung quanh không suy nghĩ điều gì mà gieo mình xuống làn nước.
- Tôi… không muốn sống nữa, vì sao cô không để tôi chết đi chứ. - Rose khẽ nói, cô nhìn cô gái này hệt như mẹ mình, cô chợt có cảm giác an toàn khi có cô gái kia bên cạnh.
- Được, vậy cô tự mình đi chết đi. Lần này tôi sẽ không để tâm nữa, tôi cứu cô cô còn chưa cảm ơn lại trách cứ sao, thật là hết nói nỗi như cô tiểu thư khuê các các người. Có lẽ các cô sống trong sung túc quá nên gặp chút khó khăn liền nghĩ đến cái chết sao. Tôi không biết cô buồn chuyện gì, nhưng hãy nghĩ đến những người yêu thương cô mà sống cho họ.
- Cảm ơn… tôi xin lỗi. - Rose hiểu ý nghĩa của từng câu nói kia, cô thật sự nghĩ quá nông cạn sao.
- Cô hiểu ra điều đó là tốt, tôi tên là Bảo Ái, nhưng mọi người đều gọi tôi là Tiểu Ái vì họ nói trong tôi nhỏ bé nhưng khá lẹ tay lẹ chân. - Tiểu Ái mỉm cười.
- Tôi tên là Tuyết Nhi. - Rose khẽ nói, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, không muốn quay về nữa.
- Cô có muốn về nhà không, có lẽ mọi người rất lo lắng cho cô đó. - Tiểu Ái nói.
- Tiểu Ái, cô.. có thể cho tôi tá túc nơi này một thời gian không?
Tiểu Ái ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó liền nói.
- Được thôi, nhưng mà nhà tôi khá nhỏ, lại có em nhỏ và ba mẹ nữa, chỉ sợ tiểu thư như cô không quen mà thôi.
- Vì sao cô cứ luôn cho tôi là tiểu thư, trong khi cô và tôi chưa hề quen nhau trước. - Rose thắc mắc.
- Cô xem quần áo trên người cô cũng biết loại đắc tiền, da cô trắng mịm như vậy, bàn tay mềm mại như vậy, từ bé đã không hề làm việc vất vả rồi.
- Không ngờ, cô lại biết nhìn người như vậy, Tiểu Ái, cô rất giống mẹ tôi, nhìn cô tôi cứ ngỡ như nhìn thấy mẹ mình.
Tiểu Ái nhúng vai:” Hèn gì lúc mở mắt ra cô lại gọi tôi là mẹ, tôi tò mò muốn gặp mẹ cô xem chúng tôi giống nhau thế nào?”
- Mẹ tôi đã mất từ khi sinh ra tôi, tôi chỉ nhìn thấy bà ấy qua những tấm hình. - Rose khẽ nói.
- Ấy chết, tôi xin lỗi.
- Không sao cả, tôi cảm ơn vì cô đã cho tôi tá túc lại nơi này. Tôi không cảm thấy bất tiện gì cả, tôi rất dễ thích nghi với môi trường sống mà. - Rose cười, nụ cười hiếm thấy từ những ngày qua.
Gia đình Tiểu Ái thuộc dạng gia đình nghèo khó, căn nhà nhỏ này cũng là nhà thuê để cả nhà có chổ che mưa che nắng. Rose hoà đồng nên được lòng ba mẹ Tiểu Ái, và cả những đứa em cũng ra vẻ rất quý người chị này.
Tối, Rose bước ra ngoài nhìn thấy Tiểu Ái đang cãi nhau với một người có lẽ lớn hơn cô ấy tầm vài tuổi. Sau đó, người đó ra vẻ tức giận bỏ đi, Tiểu Ái ngồi xuống ôm mặt khóc.
- Tiểu Ái, chị không sao chứ. - Rose ngồi bên cạnh.
- Tuyết Nhi, trước đây em đã từng yêu ai chưa. - Tiểu Ái ngước gương mặt đầm đìa nước mắt nói.
- Dạ, rồi. - Rose bổng nhớ đến Tuấn Khôi.
- Chị và anh ấy vừa chia tay… có lẽ vì gia đình chị quá nghèo… không thể làm nở mày nở mặt anh ta.
Rose dùng tay vuốt mái tóc dài của Tiểu Ái, xót xa nói.
- Đàn ông sinh ra là phải bảo vệ và chăm sóc cho người phụ nữ họ yêu thương. Anh ta quen chị chắc chắn đã hiểu hoàn cảnh của chị, đáng lý ra anh ta phải yêu thương và chăm lo cho chị nhiều hơn, đằng này lại tỏ ra khó chịu với gia cảnh này. Người đàn ông như vậy, thật không đáng Tiểu Ái à.
- Chị biết, nhưng chị không muốn mất anh ấy.
- Anh ta sẽ nhanh chóng có cô gái khác, và chị sẽ chẳng còn là gì nữa. Chúng ta là phụ nữ, đó là điểm yếu khiến chúng ta cứ sống đa sầu đa cảm.
- Hôm nay, Tuyết Nhi nói chuyện thật chứa nhiều tâm sự. Em có việc gì không vui sao?
- Nhìn chị khóc, em thật sự không vui đâu. Em muốn chị mãi mãi cười, vì em cứ ngỡ rằng mình nhìn thấy mẹ đang cười. - Rose dùng tay lau đi nước mắt trên mi Tiểu Ái, mỉm cười.
- Được rồi, chúng ta đi ăn mừng thôi. - Tiểu Ái mỉm cười lại.
- Ăn mừng? - Rose khó hiểu.
- Ăn mừng vì chị đã không còn quen một tên không đáng như vậy?
- Haha, nhất trí.
Hai chị em nắm tay nhau đi trên con đường hẻm vắng, Rose cảm thấy cuộc sống này thật bình an, cô có chị Tiểu Ái, người mà cô luôn coi như mẹ của mình.
Cả hai vào một quán ven đường,Tiểu Ái gọi một món cá nướng ra, mùi cá nướng thơm phức, Tiểu Ái trầm trồ khen ngợi. Còn Rose, cô cảm thấy ruột gan mình như đang đánh nhau bên trong, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn ói đến xanh mặt.
- Em làm sao vậy? - Tiểu Ái lo lắng nói.
- Em không biết, vừa ngửi thấy mùi cá này, em liền buồn nôn. - Rose xoa bụng đang khó chịu.
- Em bị thế này lâu chưa? - Tiểu Ái nhìn Rose nói.
- Dạo này em ăn gì cũng không thấy ngon miệng, hôm nay là lần đầu. - Rose thành thật nói.
Tiểu Ái đứng dậy tính tiền rồi đưa Rose ra khỏi quán.
- Mùi đồ ăn trong đấy sẽ khiến em khó chịu hơn đó, ra ngoài hít chút không khí trong lành. - Tiểu Ái cười nói. - Nếu chị đoán không sai, có lẽ em sắp thành mẹ rồi.
Rose mở to đôi mắt, cái gì… thành mẹ….
- Chỉ là chị đoán thôi, ngày mai chị đưa em đi bác sĩ. - Tiểu Ái nói.
Rose không trả lời,lần đó với Tuấn Khôi… cô đã mang thai con anh sao… điều này… là tin vui hay tin xấu đây.
Hôm sau, Tiểu Ái đưa Rose đi khám. Bác sĩ nói Rose vừa mới cấn thai, cần phải nghĩ ngơi nhiều, tránh hoạt động nặng. Cầm tờ giấy kết quả trên tay, Rose rung rung… cô phải làm gì đây???
- Chúc mừng em, sắp trở thành mẹ rồi. - Tiểu Ái cười nói.
- Chị Tiểu Ái, em phải làm sao đây… đứa trẻ này… cha của nó… - Rose không biết phải nói sao?
- Tuyết Nhi, em hãy nói cho cha đứa bé biết sự có mặt của nó. Dù anh ta là ai, anh ta đã làm gì nhưng anh ta cần phải biết điều đó, và đứa trẻ này cũng cần điều đó.
- Em phải làm vậy sao? Em không muốn gặp lại anh ấy. - Rose lắc đầu.
- Đó là vì đứa trẻ, con của em, em có thương nó không?
- Tất nhiên là em rất thương nó. - Rose xoa bụng mình, nơi này chứa đứa con giữa cô và Tuấn Khôi sao?
- Đi đi. - Tiểu Ái nói.
Rose gật đầu, cô xem Tiểu Ái như mẹ, lời mẹ nói chắc chắn cô phải nghe.
Tiều Ái cầm tờ báo đăng tin tìm Rose trên báo mỉm cười, xem ra người đàn ông của Tuyết Nhi rất yêu cô ấy, bỏ một đóng tiền để cho ai đưa cô ấy đến. Thay vì cho người khác số tiền đó, hãy để nó mà chăm lo cho đứa trẻ chưa ra đời kia thì tốt hơn. Tiểu Ái cảm thấy mình làm một việc tốt, đôi môi cười tươi bước đi.
*********************
Tin tức của Rose mù tịt, không ai có thể tim ra cô. Lần đó Ken đuổi theo nhưng lại đi ngược hướng cô nên trong lòng vô cùng ân hận, Ken như tỉnh ra, đuổi người đàn bà kia đi, đưa bàn thờ cùa Pi về vị trị cũ và tự tay mình chăm sóc hằng ngày.
Tuấn Khôi đứng ở vị trí cao nhất nhưng luôn cô đơn, bên anh không có một ai dám lại gần. Anh như tự đóng băng mình, ít nói ít cười, toàn tâm toàn ý lao vào công việc. Việc anh chú tâm nhất chính là tìm Rose. Baba Ken nói trước khi cô đi, cô đã nói như trăn trói như vậy, dù vậy Tuấn Khôi vẫn một mực tin tưởng rằng Rose vẫn còn sống, vẫn cùng thở với anh cùng một bầu không khí.
Tại phòng họp,
Điện thoại Tuấn Khôi có một tin nhắn.
“ Hẹn gặp tại cafe xxx, ngay bây giờ. Tuyết Nhi.”
Tuấn Khôi đứng bật dậy, Tuyết Nhi chẳng phải tên khi mà Rose mất trí nhớ đã sử dụng sao. Tuấn Khôi bỏ hết mọi cuộc họp quan trọng, nhanh chóng rời khỏi chạy ngay đến địa chỉ kia.
Trong không gian yên ắng, một cô gái ngồi đó ánh mắt uư tư suy nghĩ.
- Rose. - Tuấn Khôi nhìn bóng lưng của cô liền nhận ra nhanh chóng đi tới.
- Gọi tôi là Tuyết Nhi. - Rose nói.
- Rose, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Cô gái giả mạo kia đã bị lật tẩy, mọi người tìm kiếm em rất nhiều.
- Với tôi hiện tại, Tuyết Nhi hay Rose, đều không quan trọng nữa.
- Rose, anh xin lỗi mà, mọi người làm như vậy đều muốn tốt cho em, em đã ở đâu trong thời gian qua. Anh rất lo lắng và tìm kiếm em khắp nơi.
- Baba Ken thì có người đàn bà khác mà quên mất mẹ Pi, Trần gia thì cấm không cho tôi vào nữa, còn Thiên Bảo, tôi phải đi để anh ấy nhận ra được tình cảm thật sự của mình. Và cả anh nữa, anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Tuấn Khôi thấy vẻ mặt đau buồn của Rose, cô như rung lên sợ hãi những ngày tháng kia. Tuấn Khôi ôm chầm lấy Rose khẽ nói:” Qua rồi Rose, em quay về mọi người ai cũng thương nhớ em.”
- Baba Ken đã đuổi người phụ nữa kia đi rồi, hằng ngày đều mong nhớ em. Mẹ Rin thì ngày nào cũng ân hận vì không sớm nhận ra em, cả anh cũng thật sự rất nhớ em, anh nhớ em đến phát điên lên. Rose, quay về đi.
- Tôi hẹn anh đến nơi này, vì muốn nói với anh một việc. - Rose cúi đầu nói.
- Có việc gì sao?
- Tôi… đã có thai. - Rose nói nhỏ.
Tuấn Khôi ngỡ ngàng, sau đó ôm chầm lấy Rose cười nói.
- Rose, dù em không muốn về, anh nhất định cưỡng ép em về Trần gia. - Tuấn Khôi cười nói, ôm cô vào lòng.
***********************
Tiểu Ái đứng cách đó không xa, nhìn thấy Rose hạnh phúc thì trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó gọi điện về nhà.
- Mẹ ạ, đồ đã dọn xong rồi ạ. Vâng, con về ngay. Hết hạn thì phải trả nhà cho họ thôi, chúng ta tìm tạm một nơi nào đó ở tạm. Con sẽ nhanh chóng tìm nơi khác.
Tiểu Ải khẽ nói: " Tuyết Nhi, tạm biệt. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...