"Chưa đủ."
Lời nói vừa dứt, Ikaruga ở phía sau đã chém đứt đôi cơ thể Kenji rồi, thế nhưng chưa dừng lại ở đó.
"Tàn ảnh!!"
Ikaruga lập tức dơ kiếm chắn sau lưng mình,lúc này một âm thanh Bang một tiếng vang lên.
Kenji lúc này đứng ở sau lưng Ikaruga chậm rãi tan biến.
Giữ chặt kiếm mình cùng bàn tay run run, Ikaruga không kịp suy nghĩ nhiều lập tức thả rơi vỏ kiếm bắt đầu cầm kiếm bằng hai tay xoay đi xoay lại nhìn ngó, thế nhưng thứ trong tầm mắt chỉ là Gion đang mỉm cười như trêu tức.
"Xong rồi...mẹ kiếp Jellal."
Ikaruga không khỏi âm thầm chửi mắng Jellal, vốn dĩ chỉ đến thăm dò Kenji sâu cạn, không nghĩ lại gặp khủng bố như này người.
"Ta ở đây."
Lúc này bên mang tai cô bỗng nhiên phả ra một hơi ấm, Kenji không biết lúc nào cúi đầu xuống hít một hơi, bộ dáng có bao nhiêu lưu manh là lưu manh.
Nhẹ liếm nhẹ một cái lên mặt, Ikaruga lúc này run người một cái khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thong thả như thế nhưng Ikaruga vẫn chưa bao giờ gặp qua cảnh này đây. Kenji trở về vị trí Gion cười nhạt một tiếng.
"Giờ có thể nói chuyện bình thường sao?"
"Ừ."
Ikaruga câm nín gật đầu như gà mổ thóc.
Thấy vậy Kenji hài lòng mở miệng.
"Ah, vậy ai cho các ngươi lá gan đến thăm dò ta đâu?"
"Là Jellal, hắn cho chúng ta đến thăm dò."
"Oh, ta nhớ rằng cùng con kiến nhỏ kia không có chút liên hệ thì phải, là người của hắn thấy ta ra vào Fairy tail sao? mà thôi...nếu dám như vậy liền phải tính đến cái giá của nó chứ nhỉ."
Cười lạnh một cái khinh thường Jellal lại hướng về Ikaruga nói.
"Ngươi gia nhập Fairy tail đi, ở đó có một người có lẽ sẽ giúp kiếm thuật ngươi càng thêm mạnh."
Thấy đối phương băn khoăn, Kenji lại tiếp tục nói.
"Đây là cơ hội cho ngươi bước một bước nữa và giữ mạng sống, hoặc là cùng Jellal một chỗ bị ta làm thịt..."Làm Thịt".
Nhấn mạnh chữ làm thịt, Ikagura đánh run một cái vội vàng gật đầu.
"Như vậy gặp lại sau a."
Tà mị cười một cái, cùng Gion bước vài bước liền biến mất trong tầm mắt, địa điểm tiếp theo không cần nói cũng biết.
"Jellal a...là cái kia nguyên tác dày vò Erza sao? Thoải mái sống tốt không muốn, vừa vặn ta không muốn tìm đến lại chủ động gây chuyện, nghĩ ta là ai vậy."
Mặc dù bị Ultear điều khiển, thế nhưng không cần biết, kẻ điều khiển lẫn bị điều khiển đều phải trả giá đặt cho việc ngu ngốc bản thân đã làm.
Xuất hiện tại một lâu đài quy mô cỡ nhỏ,
Bên trong đấy Jellal đang chậm rãi gõ bàn ánh mắt đăm đăm, hắn có cảm giác như rằng sắp có chuyện gì đó sảy ra.
"Là ngươi!! Nếu ngươi ở đây nghĩa là bọn chúng thất bại."
Jellal ánh mắt ngưng tụ nhìn hai người một chút, thế nhưng nhận lại chỉ là một đôi mắt cao ngạo cùng con ngươi kì bí đang hểnh lên liếc xuống nhìn, giống như nhìn một con kiến hôi tùy thời có thể diệt, còn bên cạnh Gion càng không phải nói, thậm trí Gion còn không thèm mở mắt nhìn kìa.
"Là ngươi ra lệnh cho bọn chúng thăm dò ta phải không."
"Phải."
Jellal hào phóng nở nụ cười nói, không thấy Kenji trả lời hắn lại được đà lấn tới tiếp tục nói.
"Nếu ngươi đã đánh bại chúng, như vậy liền gia nhập ta thế nào? Làm thuộc hạ ta, ta đang có một kế hoạch rất vĩ đại."
Nhìn Jellal tựa như nhìn kẻ ngu si giống như, Kenji lần nữa mở miệng.
"Quỳ xuống!!"
Âm thanh vang vọng khắp không gian, một ý chí không thể cự cãi quét tan mọi thứ xung quanh nơi đây đánh thẳng vào sâu trong não bộ Jellal.
"Sao có thể!!!"
Mồ hôi trên mặt bắt đầu rịn ra, đôi chân run lẩy bẩy tùy thời sụp xuống, hắn đang cố gắng, cố gắng đối kháng lại khủng bố lực lượng đang đè lên lưng hắn, thế nhưng càng như vậy đôi chân tiếp cận nứt gãy càng thêm gần.
"Giết ả."
Gion nghe Kenji nói cũng liền gật đầu biến mất.
Vốn dĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thế nhưng cùng người nhà đi dạo lại gặp cho cùn cắn càn, không thể tha thứ...nhất là Keiko cũng tại.
Bất kì cái gì uy hiếp đến Keiko, cho dù là nhỏ nhất, tất cả đều phải bóp nát, cặn bã không còn.
Rắc!!
Vang lên giòn tan tiếng xương gãy, Jellal không để ý đến cơn đau, hắn ngẩng đầu lên nhìn Kenji cao ngạo hình thái, chỉ thấy một đôi duy nhất óng ánh xanh lam con ngươi cùng đồ án kì dị xoáy sâu vào não hắn.
"Là thứ bẩn thỉu này tính toán ta phải không?"
Nhấc lên đôi chân trực tiếp đáp dúi đầu hắn xuống, Kenji chậm rãi dùng sức ép đầu hắn lún xuống đất.
"Đây là ngươi lấy ra tự tin muốn ta làm thuộc hạ ngươi?"
Ở trước mặt thần linh...tất cả là sâu kiến, pháp thuật? Năng lực? Tất cả những đồ chơi đó liền không có chút giá trị nào có thể thể hiện đi ra.
"Đầu đủ cứng rắn."
Cong miệng lên cười dữ tợn, Kenji càng dùng sức một chút, Jellal khổ không thể tả, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, đến nỗi nền đất cũng lún xuống thay thế cho đầu lâu.
"Ta lấy tư cách thần liền ban thưởng ngươi một đạo nguyền rủa đi, thật tốt cảm thụ, đây còn là lần đầu tiên dùng thử ngôn lực."
Nguyền rủa kết hợp với ý chí lực thế giới này cộng hưởng, muốn phá vỡ nó liền không thể nào rồi.
"Đây là cân bằng nguyền ấn, mỗi lần vui vẻ liền chịu đau đớn, mỗi lần đau đớn ngươi liền vô cùng vui vẻ...ta muôn ngươi chịu dày vò như vậy đến chết...không đúng, ngươi chẳng phải muốn đạt được Zeref sức mạnh sao? Nếu vậy ta ban cho ngươi bất lão bất tử."
Lời như mệnh lệnh, đây là tuyên ngôn, chỉ thấy trên bầu trời khủng bố tia sét vang dội, dần dần một luồng sáng vàng óng từ trên bầu trời hạ xuống trán Jellal.
"Ta bất tử, ngươi liền bất diệt, trừ phi bị giết, nhưng nghĩ đến bị giết liền không khả thi cho lắm thì phải."
"Cố gắng hưởng thụ quãng đời dài đằng đẵng này đi, đây là ân huệ."
Đá văng đi Jellal Kenji cười khẩy đi ra ngoài.
"Nhìn đến hẳn Gion cũng xong đi."
Tuy rằng đối phương thời gian ma pháp có chút thành tựu thế nhưng chưa đủ.
Gion nhìn như vậy nhưng thực lực rất khỏ để nói đến hạn độ cao nhất, nếu chỉ đơn giản trái ác quỷ thức tỉnh liền không đáng kể, thế nhưng bao nhiêu lâu nay ở gia viên phòng tu luyện liền khác, hơn hết lần trước hấp thụ một phần thần thể biến thành trái cây cùng với hấp thu tinh thể ma lực, có thể nói Gion ở thế giới này cũng thuộc dạng cao cấp nhất tồn tạ.
Nhìn đến bên ngoài tan hoang, khắp nơi đều là lửa cháy xém, đất đá cũng bị nung chảy thành dung nham đỏ lừ một mảnh, Kenji không khỏi tấm tắc.
Bên đó khổng lồ hình thể phượng hoàng lửa đang dần dần hóa thành hình người, Gion từ trên cao từ từ hạ xuống, cả cơ thể bao phủ lấy một ngọn lửa đỏ rực như máu xèm xẹp cháy, mái tóc đen cũng nhuốm một tầng huyết sắc vô cùng mê hoặc không khỏi khiến Kenji nhìn đến ngây ngốc bất giác buột miệng hỏi một câu.
"Không sao chứ?"
Khẽ lắc đầu, Gion mỉm cười yếu ớt nói
"Có chút nặng tay, cô ta biến thành cặn, tro cốt cũng không còn, bất quá đúng là ma thuật cô ta sử dụng có chút khó chịu."
"Hẳn là ở tương lai thấy chút gì khiến bản thân không thoải mái đúng chứ."
Ôm Gion xuống, khẽ vuốt đi lọn tóc thủ thỉ nói.
Đây là nữ nhân giúp bản thân sinh con, trước đây nhưng vì một phút bốc đồng, nhưng nếu biết tương lai sẽ dạng này, nếu có làm lại Kenji nguyện ý tiếp tục như trước, mạnh mẽ cưỡng đạt.
"Không, ta thấy thật nhiều khả năng, nhưng ta tin tưởng tương lai của ta, không, của chúng ta đều là ngươi, sẽ chẳng có khả năng nào để ta hối hận cả."
Gion lắc đầu không đáng kể nói ra, cũng chính vì bản thân luôn tin tưởng điều đó mà cô có thể dễ dàng đánh bại Ultear.
"Chắc chắn rồi, ta sẽ không để các ngươi, không một ai phải hối hận hay tổn thương vì ta, ta lấy một đời này, không, ta lấy hết thảy bảo hộ các ngươi, những kẻ nào cả gan phá hoại gia đình chúng ta đều có một dạng kết cục như vậy, sống không bằng chết, hoặc là chết trong đau đớn dằn vặt muôn đời muôn kiếp."
Bỏ qua đám tàn tích, hoặc là tàn dư Kenji chỉ nhắm vào chủ mưu mà thôi, hết thảy những thứ kia thấp hèn liền tư cách ra tay cũng không có.
Hai người oanh oanh chim lợn vui vẻ trở lại.
________
Ultear chết đi, Jellal không rõ tung tích, cứ như vậy thập thánh liền mất đi một chiếc ghế trong hội đồng ma thuật, Kenji cũng được Makarov âm thầm tiến cử thế nhưng Kenji cự tuyệt.
Hài hước thật chứ, bản thân mà phải đồng đẳng với một đám nhóc con hay sao? Nói cách khác bọn chúng còn chưa có tư cách ngang hàng với Kenji, còn cái gì thập thánh, chỉ là một đám có tí sức mạnh tự phong mà thôi, Thánh? Bọn họ còn chưa có đủ tư cách mang lên danh hiệu này.
Làm thủ hạ cho mình còn chưa đủ tư cách huống chi ngang hàng, cho nên là trò đùa này Kenji liền không quan tâm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...