"Tiểu tử, đạo gia ta là người phái Toàn Chân, ngươi cũng dám nghi vấn ta, các ngươi chắc chắn là gian tế của Mông Cổ, lão tử phải bắt ngươi về tra hỏi." Vừa nói, người này rút ra trường kiếm hướng về Lý Thông đâm tới.
Lý Thông cảm thấy kinh ngạc, thầm nói: Đây là chuyện gì vậy? Ta có phải là người đánh tụi kia đâu, hướng về ta mà đánh làm gì. Ba tên Tam Lưu sơ kỳ này quá không biết tự lượng sức mình đi.
"Cũng không tìm hiểu xem đây là nơi nào mà dám đến thu bảo kê." Thạch Sanh cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đại ca, để đệ lên!"
Thạch Sanh hiếu chiến song lên, né tránh trường kiếm đánh tới, quyền đầu nện vào ngực đạo sĩ, lực lượng khổng lồ làm tên đạo sĩ trực tiếp bị đánh bay.
"Ầm!"
"Ầm!"
Một quyền lại một quyền đánh ra, nện trên ngực hai tên đi theo.
"Phốc!"
Cả ba bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, tiếp lấy sắc mặt trở nên trắng bệch, chỉ vào Lý Thông hai người, không nói ra lời nào.
"Không có khả năng, hắn làm sao có tốc độ di chuyển nhanh như vậy." Tên đạo sĩ sư đệ nhỏ giọng lẩm bẩm, đây hết thảy đều là giả .
"Chết tiệt, tại sao ở đây lại có cao thủ mạnh như vậy." Giờ khắc này cầm đầu đạo sĩ ba người đã biết Thạch Sanh thực lực căn bản không phải bọn họ có thể đối phó, huống chi còn có Lý Thông chưa từng ra tay. Thực lực đám người này chắc còn cao sư phụ, chớ nói chi là bọn họ. Lúc này bọn họ nghĩ tới chỗ dựa vững chắc phái Toàn Chân.
"Nghe nói phái Toàn Chân là Bắc Tống đại phái!" Thạch Sanh ngây ngô lắc đầu than thở: "Bắc Tống đại phái gì mà yếu thế!"
"Phốc!. . ."
"Toàn Chân Giáo sẽ không bỏ qua ngươi ." Cầm đầu đạo sĩ nghe vậy máu tươi liền phun ra, hung hăng nói ra một câu, sau đó ngất đi nằm trên đất.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!" Mấy tên thu bảo kê đã bị Thạch Sanh thực lực sợ choáng váng, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ .
"Đệ chỉ huy đám người bị thương nhẹ, đưa tất cả đến nơi khai thác đá, cần treo lên cây thị uy thì treo, ngoan ngoãn làm việc thì cho chúng làm, chúng ta có thêm nhiều nhân công miễn phí ah!" Lý Thông mặt vô biểu tình nhìn Thạch Sanh nói.
Thạch Sanh cũng không có tức giận, hắn biết đại ca tính khí là như thế. Thạch Sanh gãi đầu vỗ ngực cười ngây ngô nói: "Đệ làm việc đại ca cứ yên tâm!"
Mấy ngày này buôn bán tương đối ít nhưng đánh nhau thì khá nhiều nên dù có đánh nhau cũng không ảnh hưởng gì, Thạch Sùng vừa nghe có tiếng đánh nhau chạy ra xem, hắn cũng khá quen thuộc cảnh này.
"Ngạch, đại ca lại thu thêm dám người khai thác đá sao?." Thạch Sùng đến gần Lý Thông chần chờ một chút hỏi.
"Không cần để ý đám người đó làm gì, tình hình buôn bán thế nào rồi." Lý Thông vừa trả lời vừa đi về phái phòng khách, Thạch Sùng thấy thế cũng theo phía sau.
"Tổng bán ra được 100 bộ Ngũ Sắc Thần Quang được 1000 vạn kim tệ, bán lẻ 200 viên được bảo châu được 600 vạn tổng thu trong tuần là 1600 vạn kim tệ, tồn kho 1300 viên bảo châu." Thạch Sùng báo cáo tình hình tài chính cho Lý Thông, sau đó có chút không cam lòng nói: "Bảo châu thi trường vì chúng ta tung ra quá nhiều nên lượng mua ít đi, bây giờ chỉ còn vài thương nhân lớn và một số quan viên Bắc Tống lấy quân phí chống Mông Cổ là còn mua được."
"Trung Nguyên đúng là giàu có ah! Bảo châu đã cung cấp chúng ta lượng lớn kim tệ, hoàn thành nhiệm vụ bước đầu, sau đó chỉ cần chuyển đổi sang vật phẩm khác là được." Lý Thông thản nhiên nói.
Tiếp lấy 1000 vạn kim tệ từ 100 túi trữ vật, Lý Thông từng túi từng túi cho vào Vina Card của mình.
100 vạn
500 vạn!
1000 vạn!
"Đinh đông, Chúc mừng {Ký chủ} hoàn thành nhiệm vụ Đúc tượng Thủy Tinh đại nhân. Khen thưởng cống hiến: 100 vạn. Vina card cường hóa +1"
Lý Thông nghe xong ánh mắt sáng lên, lập tức trong đầu Lý Thông hiện ra thêm một ít thông tin vắn tắt. Vina card sau khi cường hóa không gian rộng 20 khối, khả năng truyền tin được tăng cường lên là 1000m, tuy chỉ truyền được chữ viết không truyền được tiếng nói hay hình ảnh nhưng tăng được độ xa lên 10 lần cũng làm hắn hưng phấn không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...