Skip to content
Trình Dung mở môi ngậm lấy hạt ngọc bên trái đang muốn nhô lên, duỗi lưỡi liếm liếm rồi không chút khách khí mà gặm cắn nó, đầu lưỡi thô ráp áp sát mặt ngoài, một cảm giác xa lạ không phải đau cũng không phải ngứa kích thích thẳng tới thần kinh, Thẩm Ký không biết phải làm như thế nào, chỉ biết há miệng liên tục để hô hấp.
Hình ảnh này Thẩm Ký cũng đã từng thấy trong avi, tiểu thụ luôn bị đùa giỡn đến mặt đỏ rưng rưng muốn khóc, hắn cũng đã lén lún giày vò hai viên ngọc trước ngực mình nhưng ngoại trừ bị đau ra thì cảm giác gì cũng không có. Thầm Ký vẫn cho rằng avi chỉ đều lừa người, thật không ngờ tới nó sẽ có tư vị như vậy… như vậy…
Trình Dung đột nhiên nhẹ nhàng cắn một cái, như một dòng điện xuyên qua cơ thê, Thẩm Ký nhẹ nhàng rên một tiếng, cả người bất giác mà run lên. Trình Dung không chút lưu tình, ở mảnh đất hoang mà tùy ý khai thác, gặm cắn, liếm láp mãi đến khi viên đậu đỏ nở lớn như nhũn ra, biến thành một quả trái cây thơm ngọt mới tạm hài lòng mà thả nó ra, ánh mắt dời sang bên khác.
Cho dù ở trong bóng tối, cũng có thể nhìn thấy một viên chưa qua đụng vào gần như lồi lên, giống như không thể chờ đợi được nữa mà mời gọi.
Trình Dung thu hồi ánh mắt: “Chính mình làm đi.”
Thẩm Ký nhất thời quẫn bách không ngớt, hừ hừ làm phiền một hồi, thấy Trình Dung không hề bị lay động, không thể làm gì khác hơn là chậm rì rì giơ tay lên nắm . Ở trước cái nhìn chăm chú của Trình Dung mà xoa nhẹ nửa ngày, nét mặt già nua đã sớm hồng thành bàn ủi, hoàn toàn không có gì là vui vẻ. Thẩm Ký giận hờn giống như tăng thêm cường độ mà lôi kéo, nhất thời đau đến rớt nước mắt: “Không được… anh tới…”
Trình Dung tựa hồ nở nụ cười: “Nằm trên bàn đi.”
Đầu Thẩm Ký bốn mươi lăm độ ngẩng lên, không cho bi thương chảy thành sông.
Báo ứng! Đây đều là báo ứng về cái miệng hèn hạ! ! !
Hắn như làn gió mùa đông mà bay tới cạnh bàn, ngã chỏng vó mắt nhìn trên trời nhìn không khác gì con chuột bạch bị kẹp tứ chi ở trong phòng thí nghiệm.
_____________
Cửa ải khó khăn sắp tới, nhà trường như phát rồ mà chỉ cho lớp 12 nghỉ được mười ngày, nhất thời khiến học sinh kêu than đến dậy trời động đất.
Thẩm Ký nhắn tin rầm rì oán thầm vài câu, chần chờ hỏi Trình Dung: “tết gần đến.. anh có tính toán gì không?”
Tuy rằng Trình Dung vẫn chưa bao giờ nói rõ, nhưng Thẩm Ký mơ hồ cảm giác được đối phương không có người nhà, cho dù có cũng rất ít khi qua lại. chuyện này đã ở trong đầu hắn rất lâu, mấy lần muốn hỏi nhưng đều sợ gây nên chuyện thương tâm cho Trình Dung nên cuối cùng cũng không thể mở miệng.
Trình Dung trả lời: “chắc sẽ đi nơi khác ở mấy ngày.”
Thẩm Ký thở dài phào nhẹ nhõm, Trình Dung nói như vậy chỉ ít cho thấy hắn vẫn có nơi để đi. bằng không mọi người đểu chơi tết chơi xuân ấm áp gia đình như thế sẽ không tránh khỏi đau buồn. Nhưng nghĩ đến nghỉ đông lại không có cách nào gặp mặt, đối với ngày nghỉ như thế này hắn vẫn rất chờ mong.
“vậy em có thể gọi điện thoại cho anh được không?”
Trình Dung lại hồi tưởng đến vẻ lắp bắp của Thẩm Ký không khỏi nở nụ cười: “đương nhiên”
Trình Dung nói nơi khác, kỳ thực chính là gia đình Hứa Quốc Tề.
cha hứa mẹ hứa mới sáng sớm đã thu dọn xong ngôi nhà, đang ở trong bếp bận rộn thì Hứa Quốc Tề nhấn chuông cửa, 2 người liền vội vàng ra đón: “ai nha, tiểu trình tới rồi! ! tiểu trình sao lại gầy như thế? trên đường chắc mệt mỏi lắm hả? Mau mau vào ngồi..”
Hứa Quốc Tề: “.. Tiểu Trình còn tiện thể dẫn con của hai người về đây ạ..”
Trình Dung xách lễ vật đưa cho 2 người, cho cha Hứa một bình rượu lâu năm, cho mẹ Hứa một bình nước hoa. Mẹ Hứa nguýt hắn một cái “đã nói con không cần mang gì về rồi, cứ không nghe lời thế. a, trong nhà còn có đồ ăn.” Mẹ Hứa vội vã hướng về nhà bếp, quay đầu lại hô một tiếng “Tiểu Tề ngồi chơi với Tiểu Trình, đừng cho hắn vào đây, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“ Ồ___” Hứa Quốc Tề cười trên nỗi đau của người khác mà vỗ vỗ Trình Dung “đến ghế salong ngồi đi.”
Trình Dung cười khổ. Hắn ban đầu có kế hoạch đi Đông Nam Á du lịch nhưng mẹ Hứa cha hứa cứ kiên trì nói cuối năm không nên ở một mình, dặn dò Hứa Quốc Tề phải lôi kéo được Trình Dung về nhà. Xác thực bầu không khí ở đây thực sự rất tốt, nhưng được mấy người ở đây bảo vệ cứ như bảo vệ động vật cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh trai Hứa Quốc Tề hôm nay theo mẹ về nhà mẹ đẻ, còn có một em gái đang học cao trung. Em ấy gần đây mê mẩn những thứ rất kỳ quái, thừa dịp anh đi ra ngoài, chạy đến bên Trình Dung nhỏ giọng hỏi: “anh thích những người có thể hình có bắp thịt sao?”
Trình Dung nháy mắt mấy cái: “cũng bình thường.”
“Vậy có phải hay không có người chuyên môn thích vạm vỡ ?”
“Tiểu Bạch!” Hứa Quốc Tề xa xa trách mắng, “Có thể tán gẫu bình thường một chút được không?”
Hứa Tiểu Bạch nhíu lại mũi, Trình Dung nhỏ giọng nói: “Còn có người thích thịt mũm mĩm.”
“oaa —— vậy anh ở dưới phải không?”
“Không có, phẩm vị của anh khá là theo xu thế làm chủ.”
Hứa Tiểu Bạch tạm thời đã được thỏa mãn mà nhảy nhót rút lui, ánh mắt cười ra thật giống như ánh mắt đào hoa của Hứa Quốc Tề, chừng 2 năm nữa lại gieo rắc tai họa. Trình Dung nhìn em gái tràn đầy vui tươi phấn khởi lại nhớ tới Thẩm Ký, không biết mấy ngày nghỉ này có học hành hay không, cò phải nũng nịu ai oán mà nhìn điện thoại cầu an ủi không nữa..
Trình Dung cùng một nhà Hứa Quốc Tề ăn bữa cơm tất niên, mẹ Hứa đặc biệt vì hắn àm thanh đổi mấy món ăn thanh đạm. Ăn được một nửa thì nhận được tin nhắn Thẩm Ký gửi đến đánh biểu tình lăn lộn hỏi hắn nghe được điện thoại không. Trình Dung cười cười, nói một tiếng: “xin lỗi, con đi nghe điện thoại” liền đi vào phòng vệ sinh, tiếp điện thoại.
Thẩm Ký ở đầu kia che miệng nói nhỏ: “em là chuồn ra ngoài này đấy, trong nhà anh em thật nhiều, mỗi người đều lần lượt hỏi em một câu có phải năm nay thi đại học không, thực sự không thể nhẫn nhịn mà.. không quấy rầy anh chứ?”
“làm sao được chứ. Đúng rồi, em năm nay thi đại học sao?”
“… Trình Dung! ! !”
Trình Dung trầm thấp nở nụ cười nửa ngày mới ngừng lại: ” bài tập ra sao rồi?”
“Đừng nói nữa, trường học đây là không cho người ta đường sống cầu an ủi, cầu vuốt lông a.”
“Sờ sờ. chỉ còn lại một học kỳ, thắng lợi trong tầm mắt .”
“cầu an ủi… Trình Dung cầu trở lại a…”
Trình Dung lại là một trận cười: “Qua mấy ngày đi, nói không chừng ở trước khai giảng có thể gặp nhau.”
“ngao, có thật không!” máu Thẩm Ký hoàn toàn được phục hồi, “Nói chuyện giữ lời a! có người tìm em, chúng ta nói chuyện sau nha.”
“hừm, chờ anh về anh sẽ báo cho em.” Trình Dung cúp điện thoại, đi về phòng ăn rồi ngồi xuống. Hứa Quốc Tề liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Hứa Tiểu Bạch lại không chút khách khí mà hỏi: “anh Trình, anh vẻ mặt như xuân về rạng rỡ thế là ai gọi cho anh đấy.”
Hứa Quốc Tề cốc đầu em gái: “ăn cơm! !”
…
Chờ khi bữa ăn kết thúc, Hứa Quốc Tề thu dọn bát đĩa đi rửa, Trình Dung đi vào trợ giúp, hắn cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi hắn: “là Thẩm Ký?”
“Ừm.”
“… Không nhìn ra cậu là người tốt như thế đấy.”
“Cái này gọi là phản phác quy chân.” (trở lại nguyên trạng)
“Cũng đúng nha, ” Hứa Quốc Tề cười khổ, “Đại gia cậu cái gì chưa từng thử chứ.” Nghĩ đến thời gian hoang đường ngày trước, hắn nhịn không được nhíu mày. Đoạn thời gian trước Trình Dung sinh sống 20 năm như đại thiếu gia, thú vui dục nhục cứ bỏ bê bản thân mà chơi bời đến như gần chết nửa cái mạng, để anh em chỉ có thể một bên nhìn chứ không thể làm được cái gì __ cái cảm giác đó hắn thật không muốn lĩnh hội một làn nữa “đứa bé kia rất tốt, chỉ có điều chờ hắn lớn lên thì cũng hơi lâu dài. Mặc kệ thế nào thì cậu có thể yên ổn thì chúng tớ cũng rất hạnh phúc.”
Trình Dung vỗ vỗ vai hắn.
“Tiểu Trình con làm sao không đi vào!” mẹ Hứa ở ngoài nhà bếp mà gọi.
“Không có gì bác gái, con chính là cùng a tề trò chuyện.” Trình Dung nói.
Hứa mẫu đi rồi hai người trái lại đều trầm mặc. Cuối cùng Hứa Quốc Tề nở nụ cười: “hãy đối tốt với đứa bé kia một chút.”
“Ừm.”
Bọn họ ngồi ở trước ti vi cùng xem tin tức và mấy truyền hình chào đón năm mới, Trình Dung không thể thức khuya, sớm đã vào phòng ngủ nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị âm thanh pháo hoa đánh thức, ngoài cửa sổ sáng như ban ngày, xa xa truyền đến âm thanh như reo hò.
Điện thoại di động rò rò giống như chấn động , một cái tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi tới. Trình Dung lật qua lật lại, đầu ngón tay dừng lại ở một cái tên.
Thẩm Ký: “Tân niên vui sướng gào!
(^ω^)
hôn nhẹ ~ ”
Trình Dung mỉm cười lên: “Tân niên vui sướng, thân yêu.”
Sáng sớm ngày đầu năm đã có một trận tuyết lớn, rơi ba bốn ngày mới chịu dừng lại.
Thẩm Ký bị ba mẹ bắt đi anh em họ hàng chúc tết, cô tam bà sáu cứ vây hắn sờ đầu nắn tay xoa chân, còn chưa hết sợ hãi thì thằng em thừa dịp hắn không chuẩn bị thì sờ soạng điện thoại của hắn cầm đi chơi. Thẩm Ký một bụng máu cứ thế mà ngậm xuống, cũng chỉ có thể an ủi bản thân trong ấy chỉ có tin nhắn tùy tiện, cũng không đến nỗi lộ chuyện đi. càng lớn càng thấy tết cũng chỉ như thế, bạn học cung có người chiến đấu với đống bài tập, có người thi thoảng gọi hắn đi hát KTV nhưng hắn thấy không hứng thú. Hắn bây giờ chỉ hi vọng có thể gặp mặt Trình Dung.
Ngày mồng năm, Thẩm Ký cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Trình Dung: “anh đã về”
Thẩm Ký lệ nóng doanh tròng: “anh ở đâu? Em sẽ cố gắng đến đó.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc hai giây: “Tới nhà của anh đi.”
Thẩm Ký choáng váng. Đây là tự mình nghĩ sâu xa đó chứ? Đúng không? Như thế không thành vấn đề sao? ! Nhân gia còn chưa có chuẩn bị kỹ càng a! !”Địa chỉ ở đâu?”
Trình Dung phát ra một cái tin nhắn lại đây.
Vốn là chiều hôm đó ba mẹ còn muốn đi Xuyến Môn, Thẩm Ký tự nhốt trong phòng ngủ lăn qua hai vòng cuối cùng cũng nghĩ ra được hạ sách, trùm kín chăn nói vọng ra ngoài: “mẹ, con đau bụng..”
“Khỏe mạnh như thế sao đột nhiên lại đau ?”
“Không biết, có thể là hai ngày nay ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.” Thẩm Ký rầm rì, “Buổi chiều con không đi được không?”
mẹ Thẩm nghi ngờ nhìn hắn một lát: “Vậy con nghỉ ngơi thật tốt, thực sự không cần uống thuốc.”
“dạ không ạ…”
ba mẹ Thẩm Ký đi ra cửa . Xe mới vừa đi được một đoạn, mẹ Thẩm nhớ tới quà tặng cho anh em còn để ở nhà mới xuống xe quay trở về. Mới mở cửa ra nhìn thấy Thẩm Ký đang mặc áo khoác ngoài đứng ngây ngốc nhìn mình/
“con không phải thân thể không thoải mái sao, tại sao lại xuống giường ?”
Thẩm Ký đổ mồ hôi lạnh: “Quá, quá đau , xuống dường tìm thuốc ạ.”
mẹ Thẩm nhìn mặt hắn đỏ lên mới nói: “thuốc cho con để ở trên bàn đó.”
“Há, như vậy a.”
Thẩm Ký đi vào nhà bếp chậm rì rì rót nước, bên tai truyền đến tiếng mẹ Thẩm khóa cửa, hắn mới thở ra một hơi, trong lòng biết mẹ đã nghi ngờ, lúc này nên ở nhà thành thành thật thật mà chờ. Nhưng lâu rồi mới có một cơ hội gặp nhau, thực sự không cam lòng.
Ước chừng xoắn xuýt một lát, Thẩm Ký vẫn đi ra cửa, hướng trạm xe buýt chạy đi.
Ở phía sau hắn, mẹ Thẩm mặt như màu đất mà đi ra.