Thời gian 2 tháng nghỉ hè trôi qua nhanh chóng, công việc chuyển phát nhanh của Thẩm Ký cũng còn không tới 2 tuần lễ. Sau khi khai giảng, hắn sẽ thường xuyên trọ ở trường, rất ít có cơ hội về nhà, thời gian nhìn thấy Trình Dung giờ cũng chỉ có thể đếm ngược từng ngày. Trong lòng lại càng phiền muộn, mùa hè này như thực như một giấc mơ, hắn không có cảm giác nửa điểm là thật. hắn quyết định quý trọng thời gian mỗi lần hắn cùng Trình Dung gặp mặt. nhưng hắn không nghĩ rằng, buổi trưa hôm ấy vào quán bánh ngọt, Trình Dung lại không ở đó.
“Ông chủ thân thể không thoải mái, mấy ngày nay sẽ không tới .” Nhân viên cửa hàng Tiểu Tả đem hộp giấy giao cho hắn, “hắn chuyển lời nói với cậu, chuyển phát nhanh vẫn như giao như thường lệ”
Thẩm Ký tâm tình khó chịu lên: “Sinh bệnh sao? Nghiêm trọng không?”
“Chớ sốt sắng, hắn thường thường vẫn như vậy.” Nhân viên cửa hàng Tiểu Tả cũng không coi Thẩm Ký là người ngoài, tự nhiên sẽ nói linh tinh, “Ai, ông chủ là người tốt như vậy, đáng tiếc nha…”
Thẩm Ký mím môi thật chặt đi vào văn phòng.
Hứa Quốc Tề vẫn là mặt mày rạng rỡ, nở nụ cười tươi rói, tiếp nhận hôp giấy rồi quay người định đi. Thẩm Ký trầm mặc mà gọi hắn lại: “ Trình Dung sinh bệnh, anh biết không?”
Hứa Quốc Tề ngẩn người, nụ cười ảm đạm đi mấy phần: “Tôi biết.”
Ngực lớn ngẩng đầu nhìn 2 người, biểu tình như xem kịch vui.
Thẩm Ký vốn là muốn tìm Hứa Quốc Tề hỏi tội, giờ này lại thấy vẻ mặt này, một phần phẩn uất của hắn cũng nín trở lại. Hứa Quốc Tề không rõ vì sao, nhíu mày chờ Thẩm Ký nói. Thẩm Ký nghẹn một hồi mới nói: “hắn còn khỏe không?”
Hứa Quốc Tề bỗng nhiên tỉnh ngộ lại vỗ vai Thẩm Ký: “hắn không có chuyện gì, tôi sẽ chuyển lời ăn ủi của cậu đến hắn.”
“… Cảm ơn.”
Thẩm Ký không muốn cùng hắn nhiều lời, thu tờ khai liền đi .
Mấy ngày sau đó, chỉ cần có lúc đạp xe qua đó, Thẩm Ký đều nhìn ngó xung quanh, tìm xem Trình Dung ở trong ấy không. Trong lòng hắn vẫn biết Trình Dung sẽ không quay trở lại nhanh như thế, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được mình. Trình Dung quả nhiên vẫn không ở đó. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ký ôm một tia hi vọng vòng tới trước cửa tiệm nhưng Trình Dung vẫn như cũ không thấy tăm hơi. tâm tình phiền muộn đến cực điểm, có một loại suy đoán đáng sợ nảy sinh trong lòng, cứ cố vứt đi mà không được. Hắn bắt đầu hối hận tại sao trước đây không xin số điện thoại của Trình Dung, nếu lúc trước nhắm mắt mở miệng mà xin đối phương thì bây giờ đã có thể gửi tin để biết tình hình anh ấy. Hắn vẫn có thể hỏi xin Hứa Quốc Tề, nhưng người Thẩm Ký cực không muốn mở miệng chính là hắn.
Trong lòng hắn như có hàng vạn người đang giao chiến, cả ngày đều không nặn ra được nụ cười, vì thế mà đi gặp còn bị khách hàng khinh thường.lần này hắn thực có chút uất ức, tích góp tức giận cho đến khi về nhà, vội vã ăn chút cơm tối rồi đem mình nhốt trong phòng ngủ.
Mẹ Thẩm Ký thùng thùng gõ cửa: “làm sao mà không ăn cơm? Cơm không ngon hả?”
“Không thấy ngon miệng.”
“Khỏe mạnh mà sao lại không ngon miệng, cảm nắng sao?”
“Không có.”
“Vậy thì vì cái gì? Tại mẹ làm cơm không ngon?”
“Không có!”
“Đêm nay không học tập sao?”
Thẩm Ký không mở miệng , chỉ chỉ muốn mẹ ra ngoài.
“Thẩm Ký? Thẩm Ký?”
Bang bang bang, tiếng gõ cửa lại vang lên, cha Thẩm Ký ở bên ngoài gọi: “Thằng nhóc con mày ra đây nói rõ ràng cho tao!”
Thẩm Ký hít sâu mấy lần, cố gắng lấy ra khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp với khách hàng,mỉm cười nói: “ba, con cần chút không gian riêng, ba chó thể cho con yên tĩnh một chút____”
“không gian riêng tư em gái mày! ! ngay cả mẹ ruột mày còn không thèm để ý phải không? Lão tử nói mày cút ra đây nhanh! !”
“cái ông này, có gì từ từ nói với con chứ! !”
” nói, nói gì? Bà xem hắn xem, cái dáng vẻ ấy thì nói cái gì! !”
Thẩm Ký ngửa mặt lên trời thở dài. Tại sao cha mẹ hắn lại như vậy? Tại sao bọn họ không thể như Trình Dung nhẹ giọng nói chuyện như thế? Tại sao bọn họ không thể nào hiểu ý mà ngồi nói chuyện với nhau?
Trình Dung… Ngực một trận chua xót, hắn rất nhớ Trình Dung…
“Thẩm Ký, ta đếm tới ba! Một, hai —— ”
Thẩm Ký tông cửa xông ra. Cha hắn nhìn thế một câu cũng không nói, trơ mắt nhìn con trai chạy ra khỏi nhà.
Thẩm Ký co giò chạy như bay, mãi đến khi không nghe thấy tiếng giận giữ của cha hắn, mãi đến khi hai bắp chân đã mỏi nhừ mà không nhấc nổi, hắn mới chậm rãi dừng bước.
Trong màn đêm, thành thị được chiếu sáng bởi sắc màu ne ông rực rỡ. Thẩm Ký mờ mịt đứng ở đầu góc đường một hồi mới dần dần bước tới của hàng đồ ngọt. Không khí đang khô nóng cũng chậm rãi lạnh đi, Thẩm Ký đón một trận gió đêm, tâm đã dần bình tĩnh trở lại. Nhìn nhìn túi áo, ngoài chiếc điện thoại thì cái gì cũng không có, ví tiền cũng không mang.Thẩm Ký lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ (xin lỗi mẹ, tâm tình con hôm nay không tốt, ở bên ngoài dạo một chút, tí con sẽ về, không cần phải lo lắng.)
Cửa hàng đồ ngọt cách nhà hắn không tính là quá xa, đi gần hai mươi phút là đến .
Chút nóng giận của Thẩm Ký đã hoàn toàn được dập tắt khi nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc, hắn trái lại lại không muốn vào. Trình Dung không ở đó, bản thân lại không mang tiền, ngay cả đồ uống cũng không uống nổi. hắn thực sự muốn cười nhạo sự kích động của chính mình, đang lúc muốn xoay người quay về, điện thoại trong túi chợt rung lên. Mẹ Thẩm Ký trả lời: “chú ý an toàn, chờ con về sẽ nói sau.”
Thẩm Ký hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến việc trở về lại làm bản kiểm điểm, đầu bắt đầu đau. Cũng như những người bạn cùng lứa với hắn, Thẩm Ký với cha mẹ cũng đủ loại không ủng hộ cùng mâu thuẫn, rất khó để tiêu tan nỗi sợ hãi cùng sự ỷ lại trong lòng. Hắn cứ thế mà vô thức phát ngốc, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở một điểm.
Cách cánh cửa kính, Trình Dung đang an vị ở chỗ ngồi cạnh cựa sổ. Người sáng nhớ chiều mong đột nhiên xuất hiện,đầu óc Thẩm Ký trở nên trống rỗng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, lặng lẽ dõi theo hắn. Trình Dung như cảm nhận được có người nhìn mình, đột nhiên quay lại hướng của Thẩm Ký.
Thời gian bị đóng băng . Bốn phía huyên náo dồn dập dường như đi xa, chỉ còn dư lại là nhịp tim đập thùng thùng trong ngực cùng với hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt đôi phương.
Trình Dung nở nụ cười, vẫy tay ra hiệu Thẩm Ký đi vào.
“Ngồi.” Trình Dung nói, Thẩm Ký theo lời ngồi đối diện với hắn.
Có lẽ do sinh bệnh, Trình Dung so với ngày thường càng trắng bệch, màu da trước nay hồng hào giờ chỉ còn nhàn nhạt,nhìn qua lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng sợ hãi mấy phần. Cho dù như thế, nhưng với Thẩm Ký, Trình Dung vẫn luôn đẹp đẽ, ánh mắt u ám lại như không thuôc về thế giới này. Thẩm Ký cảm thấy phí công khi cố gắng dời đi tầm mắt của mình, mãi đến khi Trình Dung mở miệng hỏi: “muốn nếm thử bánh gato nơi này không?”
Thẩm Ký như được thức tỉnh từ chiêm bao: “híc, em không mang tiền…”
“anh mời” Trình Dung quay về nhìn Tiểu Tả, Tiểu Tả liền đưa tới một tấm bảng biểu “cần gì cứ nói”
“A” Thẩm Ký cũng không khách khí “vậy thì bánh gato cỡ nhỏ đi”
Nhân viên Tiểu Tả bưng khay tới, bánh gato hình tròn nho nhỏ bên trên có một tầng cacao. Thẩm Ký cầm lấy muỗng xúc một miếng, hương vị thơm ngon hòa với rượu thực sự nồng đậm, vừa đúng kiểu hắn thích. Một ngày không ăn cơm khiến bụng hắn lại cồn cào. Thẩm Ký từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Chờ hắn ruốt cục nhớ tới vấn đề hình tượng thì bánh cũng chỉ còn ít bột phấn quanh dĩa. Thẩm Ký ngượng ngùng ngẩng đầu, đã thấy Trình Dung nhìn mình, mỉm cười mang theo chút ấm: “còn muốn không?”
“Không không không cần.” Thẩm Ký cũng bị cái ngu xuẩn của mình làm phát khóc.
“Không cần khách sáo.”
em không phải đến để làm heo ăn, cũng không phải đến để ăn! ! Thẩm Ký lại nói trong lòng “nghe bảo anh bị bệnh, sao lại trở về cửa hàng?”
Trình Dung dừng một chút: “Không có gì đáng ngại. vì anh thấy không yên lòng bên này nên mới tới xem một chút.” Hắn hiển nhiên không muốn nói thêm, hai câu liền chuyển đề tài “em thì sao, muộn như vậy lại đây có chuyện gì không?”
Thẩm Ký cúi đầu: “Không, chính là ra đi dạo một chút.”
Trình Dung lẳng lặng nhìn hắn một hồi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
ánh mắt hắn rất kiên định, âm thanh trầm thấp do bệnh mà trở nên khàn khàn, tựa hồ không hề có tính xâm lược, nhưng bất tri bất giác lại khiến người ta hành động theo những lời hắn nói. Thẩm Ký đột nhiên nhớ lại khi còn bé thầy giáo đã nói qua, cờ vây chỉ cần thế nhưng không cần lực. Cực kỳ hiếu chiến thật sự kém xa so với việc giữ binh không đánh mà thắng.
Hắn như bị đầu độc cứ thể mà giãi bày chính mình, cha mẹ không hiểu chỉ biết một mực yêu cầu mà không thể dừng lại để xem con cái muốn gì, thích gì, không khí trong nhà luôn căng thẳng, ngay cả nói chuyện với nhau còn khó… vì sao lại như vậy? Hắn cũng muốn làm một đứa con ngoan, nhưng trong mắt bọn họ, hắn vĩnh viễn là một đứa con không tốt..Thẩm Ký không đầu không đuôi nói năng lộn xộn, lại nhìn Trình Dung với vẻ mặt không lạnh không nhạt, một vẻ mặt lặng yên như hồ nước, nhìn thế, hắn lại thấy mình ấu trĩ hết sức, tâm tình tự ti lập tức nhấn chìm Thẩm Ký.
“Xin lỗi, để cho anh nghe những thứ này.”
Lòng bàn tay lành lạnh của Trình Dung nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn: “không phải, chính anh hỏi em trước mà.”
Thẩm Ký trong lòng nóng lên, bật thốt: “Nếu như bọn họ có thể giống như anh thì thật tốt.”
Vừa dứt lời, không khí giữa 2 người hình như thay đổi, Thẩm Ký không biết vì sao, chỉ thấy Trình Dung trước mắt đột nhiên lạnh nhạt mấy phần, hắn chậm rãi thu tay về, Thẩm Ký không biết hắn nói sai điều gì, cảm xúc bất an.
Trình Dung nhìn hắn nở nụ cười: “Đừng nói như vậy. anh chỉ có mời em ăn một khối bánh gatô, nhưng bọn họ lại khổ cực nuôi em mười mấy năm.”
“Nhưng là ——” Thẩm Ký muốn nói lại thôi.
Trình Dung nhẹ giọng nói: “Vô luận như thế nào, cha mẹ đều là người đối với em tốt nhất.”
Thẩm Ký nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý. Bất luận người nào lúc ấy đều sẽ có mâu thuẫn, nhưng một bên đang tức giận một bên vì chuyện làm cơm, ngoại trừ cha mẹ không còn ai khác. Hắn đối với Trình Dung đều rất bội phục, như thế vừa nghĩ vừa gật đầu nói: “anh nói đến đúng, có lẽ em nên nói chuyện với bọn họ.”
Trình Dung sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ tới hắn sẽ phản ứng như thế này. Thẩm Ký vẫn còn tiếp tục kiểm điểm: “Kỳ thực em cũng ít khi cùng bọn họ nói chuyện, bởi vì..” vì có việc gạt bọn gọ “nếu như có thể cùng bọn họ nói chuyện, cho dù có bao nhiêu gian nan, khó khăn thì cuối cùng đều sẽ cùng nhau chống đỡ, cùng nhau có tiếng nói chung, cho dù…” cho dù là bộc lộ như thế.. chỉ cần bọn họ còn yêu mình.
“sắp khai giảng chưa?” Trình Dung mỉm cười dời đề tài.
Thẩm Ký phục hồi lại tinh thần: “à gần khai giảng rồi ạ.”
“việc làm thêm chuyển phát nhanh này cũng phải nghỉ?”
“ừm” Thẩm Ký bị nói đúng chỗ thương tâm, lòng có chút âm u. Hắn không muốn đêm tâm tình tiêu cực truyền cho Trình Dung nên bắt đầu kể các chuyện vui thú trong 2 tháng này. Đi làm ngày thứ nhất lạc đường, kết quả xoay đi xoay lại mới đi hỏi một bác đứng bên đường, hôm trước còn chuyển phát nhanh cho 2 người trùng họ trùng tên trùng công ty luôn, cứ đến lúc chuyển phát nhanh lại phải đổi một lần.. Trình Dung mặt đầy hứng thú nghe. Ngoài cửa sổ có một xe chậm rãi lái qua, làm thân ảnh 2 người trên mặt kính chậm rãi chuyển động. Thẩm Ký đột nhiên nhìn Trình Dung, như không có gì đặc biệt nhưng lại như xảy ra ma thuật, một lúc lại động lòng người, quá mức tuyệt mỹ.
Trình Dung không dời ánh mắt, cũng không đánh vỡ trầm mặc. Một lúc lâu, Thẩm Ký vội ho một tiếng buông xuống tầm mắt: “em —— ”
Cửa tiệm bị đẩy ra, Hứa Quốc Tề đi vào.
Thấy hai người ngồi cùng một chỗ, Hứa Quốc Tề trên mặt lộ vẻ nghi hoặc mà đi tới: “Đang nói chuyện?”
“cũng mới vừa gặp nhau thôi” Trình Dung trả lời cho có lệ, hướng Thẩm Ký nói: “muộn như vậy không quay về, cha mẹ chắc sẽ lo lắng đấy! !”
Thẩm Ký biết ý tứ mà đứng lên: “vậy em về trước.”
“Muốn tôi đưa về không?” Hứa Quốc Tề nói, “Tôi lái xe tới.”
“Không cần.” Thẩm Ký nói có chút đông cứng.
Trình Dung cũng không muốn hắn ở lại, chỉ nói: “Trên đường cẩn thận.”
Thẩm Ký đi ngang qua Hứa Quốc Tề, có cảm giác như tầm mắt hắn cứ đuổi theo mình. Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, đi qua đường cái mới cẩn thận mà quay đầu lại.
Hứa Quốc Tề ôn nhu mà đỡ Trình Dung từ cửa hàng đi ra. Hai người chậm rãi đi tới chiếc xe màu đen đậu bên đường, đồng thời ngồi vào bên trong, xe khởi động, nghênh ngang rời đi.
Hôm nay còn làm tài xế! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...