Skip to content
Thẩm Ký nói sẽ không liên lạc một thời gian cũng chỉ là cái cớ trốn tránh của hắn, việc học căng thẳng làm hắn theo tiềm thức mà không muốn suy nghĩ nhiều, hắn căn bản không dám đối mặt với việc trong lòng mình đang dãy dụa. thấy hắn cứ im lặng mà không đề cập tới Trình Dung, ma mẹ Thẩm Ký càng muốn như người này trước nay chưa từng tồn tại.
Trình Dung ngược lại rất nghe lời, từ ngày đó trở đi thực sự triệt để mà đi khỏi cuộc sống của hắn. Mỗi ngày cứ thế trôi qua, Trình Dung không liên lạc gì, Thẩm Ký cũng không biết là vui mừng hay mất mát nhiều hơn. Vốn là hắn còn đang lo lắng việc Trình Dung sẽ gọi điện quấy rầy hắn, mình sẽ phải ứng phó như thế nào, nhưng không, sự thật chứng minh bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi.
Nửa tháng sau, vẫn không có tin tức gì của Trình Dung, Thẩm Ký khi đi trên đường đã cố gắng không muốn ý nghĩ xằng bậy của mình ăn mòn, hắn không tin lúc ấy những lời mình nói với Trình Dung sẽ làm Trình Dung không chịu đựng nổi, nhưng đến ngày hôm nay mà ngay cả một lời giải thích cũng không có, đây có thể nói là cái gì? Đang chiến đấu tâm lý với nhau sao? đoán chắc mình không thể rời bỏ hắn sao?
Thẩm Ký cắn răng quyết không quay đầu lại, chỉ là có lúc lật xem mấy tập bút ký, giấy nháp sẽ nhìn vào đó mà thất thần, có lúc làm bài mệt mỏi sẽ vang lên một âm thanh ôn nhu an ủi. Thẩm Ký lắc lắc đầu, mở ra một đề khác bắt đầu làm bài tập.
Một tháng sau vào một ngày nào đó và một tiết nào đó, Thẩm Ký đang nằm nhoài trên bàn học giả chết, bất thình lình hắn nghe thấy bạn học bên cạnh hướng hắn kêu to: “Thẩm Ký, có người tìm cậu! !”
Thẩm Ký vừa ngẩng đầu, suýt chút thì đôi mắt mù mờ sớm thành mắt chó (差点被闪瞎狗眼 ai biết xem giúp có phải thế không? )
Âu phục giày da, mắt hoa đào, tay kẹp túi công văn đứng ở ngoài cửa, một luồng khí tức đế vương phả vào mặt, trong nháy mắt trong phòng học âm thanh ầm ĩ không ngớt, không thiếu nữ sinh còn đưa cái cổ kéo dài ra cửa mà xem.
Thẩm Ký đầu đầy gân xanh mà chạy tới, trong mảnh ồn ào mà kéo Hứa Quốc Tề đưa đến một nơi không người: “ anh tại sao đến nơi này chứ?”
“tôi không đến, có người e là phải cần cậu đi nhặt xác.”
“…”
Hứa Quốc Tề nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ký, bất đắc dĩ nói: “Trình Dung đang rất nguy kịch.”
Thẩm Ký nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn, lần trước người này cũng lấy bộ mặt cứ thế mà nhìn mình.
“là thật.” Hứa Quốc Tề đưa hai tay làm khẩu hình xin thề “cậu cũng biết tình hình thể trạng của hắn, không tùy tiện sẽ ngã bất cứ lúc nào. Mấy ngày trước ở trong cửa hàng đã khò khè khó thở rồi, thực sự làm chúng tôi sợ gần chết, bây giờ tim còn đập loạn cả lên đây! !”
Tâm tình Thẩm Ký trong nháy mắt co chặt, đau đến mức lấy làm kinh hãi: “sao không ai nói cho tôi biết.”
“không phải là nghĩ cậu đang tức giận à.” Hứa Quốc Tề vỗ vỗ vai hắn “lần trước cuộc điện thoại đó là lừa cậu, tôi đến đây là chịu tội với cậu, chớ để trong lòng được không?”
Thẩm Ký cau mày: “thế không phải Trình Dung nói anh nói vậy sao?”
Hứa Quốc Tề một mặt bị nghẹn đỏ.
“anh sẽ không cho rằng đến giờ tôi vẫn chưa biết đó chứ?”
“… Không phải.” Hứa Quốc Tề giãy dụa nửa ngày, vặn vẹo nặn một nụ cười, “cậu biết, tôi cũng biết, nhưng nếu trong lòng cậu không nghĩ là Trình Dung an bài, thì tôi sẽ nhận lấy trách nhiệm này, cứ thế mà bỏ qua, cậu chứ không chịu phối hợp thì tôi làm sao bỏ xuống được.”
Thẩm Ký đem lời hắn tiêu hóa mấy lần, như ngộ ra: “thì ra đây chính là hành vi của bậc đại nhân, chuyển gì đều hàm hàm hồ hồ không nói rõ, Trình Dung theo tôi nói chuyện chắc cũng cảm thấy mệt mỏi đi.”
Hứa Quốc Tề nghe ngữ điệu thiếu niên trước mặt, lại cảm khái chính mình bây giờ đã già. Xem ra hôm nay không thể không đốc thúc khen ngợi bác gái. Hứa Quốc Tề trong lòng lại ghi chép cho Trình Dung, nhắm mắt nói: “cũng không phải tất cả đại nhân đều như vậy, nhưng những người như chúng ta, cũng có thể gọi đó là thói quen, trong một thời gian ngắn không thể thay đổi được.”
“Các cậu người như vậy,là như nào?”
“Hừm, thương nhân.” Hứa Quốc Tề đánh giá một chút vẻ mặt Thẩm Ký, “Cha mẹ tôi cùng cha mẹTrình Dung thế giao (mấy đời thân quen), hai chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, sau đó cùng vào một trường đại học.”
Thẩm Ký trong lòng hơi động, thẳng tắp mà nhìn hắn.
“cha mẹ Trình Dung là gia tộc kinh doanh lớn, kêt hôn nhiều năm nhưng không có con, vì thế mà họ hàng xa đã đem Trình Dung cho bọn họ để làm con nuôi, coi như người thừa kế mà bồi dưỡng.”
“Nói như vậy các anh đều là con nhà giàu rồi.” Chẳng trách Hứa Quốc Tề tuổi còn trẻ có thể làm được vị trí này. Như vậy Trình Dung đây? Chắc quỹ đạo của hắn đã phát sinh chuyện gì đó mà trật hướng?
“Coi như thế đi.” Hứa Quốc Tề ngược lại cũng không phản đối, “Trình Dung rất thông minh cũng trưởng thành rất sớm, khi còn bé, hắn chính là người mà ba mẹ trong miệng luôn nhắc đến “con nhà người ta” . Hắn được quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng ở mắt tôi và người ngoài, hai người vẫn không coi hắn như con trai để thương yêu. Khi đó thân thể hắn có chút yếu, nhưng bởi vì không nổi bật nên cũng không được coi là chuyện lớn, không nghĩ tới đến lúc trường thành, các bệnh nhỏ bắt đầu nghiêm trọng thêm, khi đó hắn mới bắt đầu uống thuốc để giữ gìn sức khỏe.
“thi đại học năm ấy hắn học rất liều mạng, vào đại học thì không ngừng không nghỉ mà tiếp nhận sự vụ của gia tộc. Đúng lúc ấy thì hắn xác định được xu hướng *** của mình, áp lực trong lòng càng lớn lại còn muốn gạt ba mẹ __ đến cuối cùng thì hắn thực sự đổ bệnh, cứ thế mà càng ngày càng nặng. Lấy tình huống thân thể thì đã không thể chịu đựng được sức nặng công tác, đừng nói đến quản lý xí nghiệp, đến ngay cả công nhân bình thường còn chẳng thuê người như hắn.
“sau đó thì chuyện lớn phát sinh, cậu cũng có thể tưởng tượng ra rồi đấy, ba mẹ hắn coi hắn như hạng mục đầu tư, quay đầu lại mất hết vốn liếng, bọn họ tất nhiên thất vọng, đối với hắn lạnh nhạt đi nhiều. chuyện này đối với Trình Dung là đả kích rất lớn, hắn nhất thời nghĩ không thông mà nói chuyện tính hướng với bọn họ. Kết quả đúng như hắn dự đoán, bọn họ cho hắn chút tài sản, sau đó triệt để đoạn tuyệt quan hệ.”
Thẩm Ký chẳng khác gì đang nằm mơ, những lời Hứa Quốc Tề nói đối với suy nghĩ của mình thực sự quá xa, chẳng khác gì cái bóng mơ hồ, làm sao thì cũng không thể nhìn rõ ràng.
“Sau đó thì sao?” Hắn hoảng hốt hỏi.
“Sau đó… Hắn từ lúc ấy cứ thế sống phóng túng, đem cái xác không hồn cứ thế lăn qua lộn lại, nhưng lúc ấy hắn thấy chính mình không muốn chết đi, cứ thế mà yên ổn mở cửa hàng đồ ngọt.” Hứa Quốc Tề nở nụ cười “sau thì hắn gặp cậu.”
“…”
“tôi nói với cậu những lời này, không phải hi vọng cậu thương hại hắn, tha thứ hắn. Chỉ là muốn nói cho cậu biết, Trình Dung thế nào mà trưởng thành thành con người như hôm nay, hắn từ sớm đã học được cái loại hình kinh doanh, cũng chỉ đàm phát và thành công, xưa nay chưa biết tình yêu gia đình hay tình thân là gì. Đối với hắn mà nói, người nhà là một khái niệm rất trìu tượng, ba mẹ tôi mỗi lần nói hắn về ăn cơm, hắn đều mang lễ vật đến, làm ba mrj tôi rất đau lòng. Trời mới biết bọn họ mong muốn một đứa con như hắn đến chừng nào.” Hứa Quốc Tề chua xót mà nói thêm câu cuối cùng.
Thẩm Ký bị chọc phát cười, ngực nhưng cực kỳ chua xót.”Khó trách hắn sẽ đem luyến ái xem là chuyện làm ăn mà bàn bạc.”
“Sâu sắc a.” Hứa Quốc Tề chân chó phụ họa, “cậu có thể thấy rõ điểm này thật sự là quá tốt. Ở trong lòng Trình Dung, có thể cùng cậu ở cùng nhau thì đã rất hạnh phúc rồi, hắn cứ nghĩ làm như thế sẽ không sai. Hắn cũng phải không không muốn giữ lời __ được rồi, hắn cố ý__ nhưng đólà do hắn thấy bị uy hiếm, bản băng hắn luôn đứng ở phe yếu, hắn muốn lôi kéo cậu về phía mình để có phần thắng nhiều hơn mà thôi. Kỳ thực nếu hắn lúc ấy thành khẩn một chút, đả thông tư tưởng cho mẹ cậu, bằng tài năng của hắn thì chắc chuyện này cũng gần như xong rồi.”
Thẩm Ký gật đầu: “Rất có thể, ngược lại tôi có thể nghe từ mẹ tôi là anh ấy thiện lương. Cho dù không thành, nếu hắn trước đó có thể nói cho tôi thì giờ cũng chẳng như vậy” hắn thở dài “ tôi cũng sai, nói thế khiến hắn…”
Hứa Quốc Tề cười gượng: “Trình Dung cũng sẽ không trách cậu.”
“Hắn đã sinh bệnh .” Thẩm Ký vành mắt có chút toả nhiệt, “Nhưng là việc đã đến nước này, ba mẹ ta đã đem hắn thành hồng thủy mãnh thú . Coi như tôi thay hắn nói lời xin lỗi, hắn sẽ đồng ý đối với ba mẹ phục tùng làm người thiện lương sao?”
“cậu cho rằng hắn một tháng này không hề làm gì cả?” Hứa Quốc Tề hỏi ngược lại.
“—— ha?”
“Hắn thừa dịp cậu không ở nhà đều đến nhà rất nhiều lần , mỗi lần đều bị cha ngăn không cho vào cửa. Vừa mới bắt đầu còn muốn đánh hắn mà đuổi đi, sau đó có thể là thái độ hắn quá tốt, cha cậu đều không ra mặt , lại sợ hàng xóm nghe thấy đôi câu vài lời, thẳng thắn không ra cửa, cứ mặc hắn ở bên ngoài.”
trái tim Thẩm Ký bị mạnh mẽ bóp một cái. Hắn tưởng tượng không ra cảnh Trình Dung cẩn thận từng li từng tí một mà chịu tội. Tầm mắt chậm rãi mơ hồ , Thẩm Ký che giấu quay mặt qua chỗ khác: “Hắn, hắn ở nơi nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...