Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
Chiếc xe màu đen dừng lại ở một vùng hẻo lánh. Cụ thể chính là một nhà kho bị bỏ hoang.
Kì Hân bị bế xuống xe. Sau đó 3 tên vứt cô vào một góc.
Kì Hân hôn mê đến tận chiều, lúc mở mắt ra, cô thấy mình nằm ở một nơi xa lạ. Tay chân cô bị trói chặt, người vô cùng đau nhức. Hơn nữa cô đang nằm trên nền đất lạnh. Khắp nơi còn toát ra mùi ẩm mốc.
Kì Hân rùng mình mọt cái. Lại có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô còn đang hoang mang suy nghĩ thì cửa nhà kho mở ra, 2 tên áo đen đi vào. Chúng nhìn thấy cô tỉnh dậy thì cười cười:
- Người đẹp, tỉnh rồi?
Kì Hân căm phẫn nhìn chúng, cố lắc người, bàn tay phía sau ra sức cử động, muốn nhanh nhất thoát khỏi cái nơi dơ bẩn này:
- Các người là ai? Muốn gì?
Một tên tiến về phía trước:
- Làm bộ ngây ngốc cái gì? rõ ràng như.vậy...
Kì Hân vô thức lùi về phía sau:
- Ông muốn gì? Thả tôi ra..
Tên kia tiếp tục tiến đến, dồn cô vào góc tường:
- Đại sư huynh, để cho em trước nhé... Nhìn nó cũng ngon ra phết...
Kì Hân hoảng hốt hét lên một tiếng:
- Ông.. ông mau tránh xa tôi ra.. xa ra...
Ngay lập tức, cô nhận một bạt tai. Kì Hân đau đớn ôm mặt. Má phải hằn lên một vết đỏ:
- Con tiện nhân, kêu cái gì chứ?
Nước mắt cô bắt đầu chảy ra. Cô thật sự rất rồi loạn, rất bất lực. Cô không biết phải làm sao nữa... Chính là cảm giác tuyệt vọng, muốn chạy cũng không chạy được này sao?
Dù đã sát tường, cô vẫn muốn lùi về đằng sau. Nhưng một bước cũng không lùi thêm được nữa.
- Tôi van cầu hai ông, xin thả tôi ra...
Tên kia khinh bi "phi" môt tiếng:
- Bảo ông mày thả mày ra sao? Ông mày đâu có ngu.- Sau đó quay sang tên đại sư huyng: - Huyng quay cho em, nhớ phải rõ mặt con này vào..
Kì Hân hoảng sợ lắc đầu:
- Không.. không..
- Không không cái con khỉ. Nào mỹ nhân, đến đây...
Kì Hân cảm nhận được y phục bị xé rách. Cảnh xuân lồ lộ hiện ra trước mặt 2 tên kia. Cô đau khổ nhắm mắt lại. Ba, mẹ, Duy Khánh, con có lỗi với 3 người. Con thực sự xin lỗi.
Tên kia bắt đầu cởi thắt lưng, dê xồm đi lại chỗ cô. Cô còn cam nhận được hạ thân dơ bẩn của hắn ở trong người cô...
Cơ thể cô đau đớn như bị xé rách. Cô khổ sở gắng gượng. Nước mắt ơi lã chã trên khuôn mặt.
Tên này một lần lại một lần. Sau đó tên kia tiếp tục xông vào. Kì Hân không chịu được nữa, ngất đi.
Lần đầu của cô bị mất. Chính là tại cái nơi dơ bẩn thế này. Cũng chính là vì 2 tên này. Cô hận. Cô hận. Nếu cô sống sót trở về. Xem cô sẽ xử lí bọn chúng thế nào!
Duy Khánh, em yêu anh. Êm thực sự không còn xứng với anh nữa rồi... Em thực sự xin lỗi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...