Cùng ngày hôm đó Bạch Phàm lập tức mua vé máy bay, sáng sớm hôm sau liền bay về thành phố Z, ở trên máy bay, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao đưa Ân Duệ đến một thành phố hoàn toàn xa lạ như vậy thì nhất định lúc nào cũng phải đặt dưới mí mắt, vì vậy lựa chọn tốt nhất chính là đưa về nhà, nhưng lấy lý do gì để đưa về nhà? Cháu? Hù người khác thì có thể, chứ cha mẹ của hắn chẳng lẽ không biết rõ thân thích của mình? Bạn? Tuổi tác chênh lệch cũng quá lớn, càng không xong chính là Bạch Phàm hình như chưa từng dẫn bạn bè về nhà. Như vậy, con của bạn làm ăn? Cái này không tệ, Bạch Phàm vừa nghĩ vừa gật đầu.
Bạch Phàm đã thông báo với bà Bạch về chuyện quay về thành phố Z, cũng nói cho bà Bạch biết lần này hắn sẽ dẫn con trai của một người bạn cùng làm ăn quay về, trước kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/09/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-85/” o “Powered by Text-Enhance) hắn rất hiếm khi thông báo với bà Bạch thời điểm trở về, dù sao đón ở sân bay rất mất thời gian, nhưng lúc này hắn có lo lắng của chính mình, để cho cha mẹ ra sân bay đón Ân Duệ dù sao vẫn tốt hơn để hắn tự mình đưa Ân Duệ tiến vào nhà.
Xuống máy bay và làm xong thủ tục hải quan, Bạch Phàm có thể nhìn thấy bà Bạch và ông Bạch đứng ở cổng đón, hắn mỉm cười vẫy tay, sau đó dìu Ân Duệ bước qua.
“Đây là Ân Duệ sao, ấy da, bộ dạng của đứa nhỏ thật là điển trai mà.” Bởi vì Bạch Phàm đã dặn dò thông qua điện thoại, Ân Duệ sợ người lạ, bảo cha mẹ của hắn nên chủ động một chút, cho nên bà Bạch vừa nhìn thấy thì liền lôi kéo Ân Duệ, không ngừng hỏi han ân cần.
Đây chính là mẹ của Phàm hay sao, Ân Duệ lộ ra một khuôn mặt tươi cười rồi gọi một tiếng “mẹ” ngon ơ.
Một tiếng này của Ân Duệ làm bà Bạch ngạc nhiên không ít, theo bản năng mà nhìn về phía Bạch Phàm, lúc này Bạch Phàm mới nhớ ra mình chưa nói với bà Bạch về chuyện này, vội vàng lên tiếng, “Chẳng phải con đã bảo tiểu Duệ rất sợ người lạ hay sao, cho nên mới bảo cậu ấy gọi theo con, mẹ tự dưng có thêm một đứa con trai, chẳng phải quá lời hay sao.”
Bà Bạch nghe Bạch Phàm giải thích, vẻ mặt giật mình một chút, “À à, ra là như thế, không sao, cứ kêu là mẹ, tiểu Duệ đẹp trai như thế này, có đứa con như vậy thì mẹ có thể dẫn ra ngoài làm cho mấy cô gái thèm nhỏ dãi.”
Cứ như vậy Ân Duệ thuận lợi tiến vào nhà của Bạch Phàm, sau khi cả nhà vô cùng náo nhiệt dùng bữa thì Bạch Phàm mới dẫn Ân Duệ vào phòng dành cho khách, không phải hắn không muốn Ân Duệ ngủ ở phòng mình để dễ bề chăm sóc, chẳng qua bà Bạch đã sớm thu xếp phòng cho Ân Duệ, dù sao cũng không thể làm cho mẹ của hắn uổng phí công sức.
Sau khi đóng cửa phòng của Ân Duệ lại, bà Bạch bắt đầu kéo con trai vào phòng của mình, “Con lại đây cho mẹ.”
Bạch Phàm biết bà Bạch nhất định có rất nhiều nghi vấn, hắn cũng không nhiều lời mà chỉ lẳng lặng theo bà Bạch vào phòng, vừa vào thì liền phát hiện ông Bạch đã sớm ngồi ở bên trong. fynnz.wordpress.com
“Phàm Phàm à, đứa nhỏ này là sao, con thành thật công đạo cho cha mẹ biết đi.” Bà Bạch và ông Bạch ngồi song song với nhau, bắt đầu một màn thẩm vấn tại gia.
“Chẳng phải con đã nói rồi hay sao, là con của bạn làm ăn, người ta tạm thời có việc phải xuất ngoại, cha mẹ cũng thấy ánh mắt của Ân Duệ bất tiện, người ta tin tưởng con cho nên tạm thời để cho con giúp đỡ chăm sóc một thời gian.”
“Con tưởng là cha mẹ ngốc lắm sao, con của nhà người ta mà con lại xem như bảo bối, hơn nữa chưa bao giờ mẹ thấy con nhắc đến bạn làm ăn gì cả, con nói thật đi, đứa nhỏ này có phải con….” Bà Bạch cố gắng kiềm chế niềm vui dưới đáy mắt, một tay che miệng rồi hạ thấp giọng nói, “Có phải con của con hay không?”
Bạch Phàm sầm mặt nhìn bà Bạch đang lộ ra thần sắc bí hiểm, “Mẹ nghĩ đi đâu vậy, con có thể sinh ra đứa con lớn như vậy hay sao, con lớn hơn tiểu Duệ mười hai tuổi, chẳng lẽ mới mười hai tuổi mà con đã có con hay sao?”
Một câu này của Bạch Phàm hoàn toàn có sức thuyết phục, cho dù bà Bạch tưởng tượng cao siêu như thế nào thì chỉ trong nháy mắt đều sụp đổ, đúng vậy, con mình lúc mười hai tuổi mới lên trung học mà thôi, làm sao lại cho mình một đứa cháu nội lớn như thế.
“Mẹ, đừng nghĩ bậy nữa, tiểu Duệ thật sự là con của bạn làm ăn của con, cha của tiểu Duệ gọi là Ân Nam Hàn, là anh em kết nghĩa của con, kinh doanh rất lớn, ngày thường không biết đã giúp con bao nhiêu chuyện, ánh mắt của tiểu Duệ là vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn lại không thể phân thân, vì vậy mới nhờ con chăm sóc, con mang cậu ấy về, cho nên cha mẹ phải đối xử tốt với cậu ấy.” Bạch Phàm thuận miệng bịa chuyện một chút về thân thế của Ân Duệ, nhưng chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh mình và Ân Nam Hàn là anh em kết nghĩa thì lại nhịn không được mà rét run một chút.
Bà Bạch thấy con nói như vậy, cuối cùng tin tưởng đứa nhỏ mà Bạch Phàm mang về lần này không phải do con của mình ở bên ngoài làm loạn mà sinh ra, nhưng vẫn có một chút không cam lòng, “Con đã hơn ba mươi tuổi, tại sao không sớm tìm một người để lập gia đình, mẹ muốn có cháu bồng đến mức sinh ra ảo giác rồi nè, với lại nếu con thật sự có người ở bên ngoài thì cứ mang về đây, mặc kệ có phải là con riêng hay không thì mẹ đều nguyện ý nuôi dưỡng, con đừng vì trốn tránh trách nhiệm mà đem cháu đích tôn của mẹ lưu lạc ở bên ngoài đến khi lớn phổng thì mới đem về.” Nói thật, bà Bạch đã sớm nghi thần nghi quỷ từ rất lâu, chẳng lẽ con mình hơn ba mươi tuổi mà chẳng có một ai hay sao?
Bạch Phàm biết rõ lúc này tuyệt đối không thể nói tiếp, chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn dạ thưa, thật vất vả mới có thể đợi cho sức mạnh giáo huấn của bà Bạch trôi qua, sau đó bà Bạch lại bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Ân Duệ, “Phàm Phàm à, vì sao tóc của tiểu Duệ lại dài như vậy, đàn ông con trai mà để tóc dài như thế hơi bị lạ à nha.”
“À, là thầy tướng số có nói tiểu Duệ nhất định phải nuôi tóc dài đến hai mươi tám tuổi, nếu không dài thì sẽ không lớn, bạn của con lúc đầu cũng không tin, sau đó cứ mỗi lần tiểu Duệ cắt tóc lại lâm bệnh nặng, vì thế mới chịu tin.” Bạch Phàm nói dối mà không chớp mắt.
Nhưng những lời này lại làm cho bà Bạch sửng sốt, lắng nghe một cách nghiêm túc, sau khi nghe xong thì bà Bạch cảm thán đứa nhỏ này cũng quá khổ sở, rồi hỏi sang ánh mắt của Ân Duệ, “Vậy còn đôi mắt thì sao, tại sao lại trở thành như vậy, có trị được không?”
“Đôi mắt của tiểu Duệ là lúc đi dã ngoại thì bất cẩn bị nọc rắn bắn trúng, đã đi điều trị, bác sĩ bảo một tháng sau có thể hồi phục.”
“Một tháng sau mới có thể chữa khỏi à, cái gì cũng không thấy thì thật sự là bất tiện.” Bà Bạch nói một cách sầu lo.
Bạch Phàm thấy thế liền chủ động tiến lên choàng vai bà Bạch, “Cho nên mới cần mẹ vĩ đại giúp con chăm sóc cậu ấy nhiều một chút, mẹ mà ra tay thì nhất định hơn hẳn con, con làm sao có thể chăm sóc tốt một đứa nhỏ như mẹ, mẹ phải nuôi Ân Duệ cho mập mạp tròn trịa để con mang về trình diện với người ta.”
Bà Bạch bị Bạch Phàm làm cho mơ hồ, nở nụ cười toe toét, được Bạch Phàm dặn đi dặn lại, khiến bà Bạch thật sự dành một chút tình cảm cho Ân Duệ, ngoài trừ nhiệt tình đối đãi với khách thì bà Bạch cũng xem Ân Duệ như một nửa người nhà.
Ân Duệ cũng biết rõ bà Bạch là mẹ của Bạch Phàm, địa vị lớn hơn cả Bạch Phàm, lấy lòng người này thì Bạch Phàm sẽ càng dễ dàng chấp nhận hắn, có lợi mà vô hại, cho nên miệng mồm giống như được trét mật ngọt, cũng không hề keo kiệt nụ cười, cả ngày luôn mồm gọi mẹ, bà Bạch cũng vui vẻ đáp lời, người nào mà không biết thì còn nghĩ rằng bà Bạch có thêm một đứa con lớn như vậy.
Hôm nay cả nhà đang ăn cơm, bà Bạch và Bạch Phàm không ngừng gắp thức ăn cho Ân Duệ, trên tivi đang chiếu tin tức thời sự buổi trưa, khi chiếu đến tình hình dân sinh thì giọng điệu của người dẫn chương trình truyền hình trở nên nghiêm trọng, “Buổi sáng hôm nay vào lúc 8:20, tại trung tâm thương mại XX đã xảy ra một vụ giẫm đạp, nguyên nhân chính là có một khách hàng bị trượt chân ở cửa ra vào khi tham gia chương trình khuyến mãi, trước mắt đã có hai người bị thương đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Cảnh sát và các ngành an ninh đã tham gia điều tra. Vụ giẫm đạp này chứng tỏ sự bất lực về bảo đảm an ninh của trung tâm thương mại XX, trước khi tổ chức các chương trình khuyến mãi thì phải lập kế hoạch để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp, nhân viên bảo vệ an toàn và các nhân viên trong trung tâm thương mại cũng phải được trang bị kỹ năng duy trì trật tự.” Cùng với lời tường thuật của người dẫn chương trình là một đoạn phim quay lại cảnh tượng hỗn loạn ở trung tâm thương mại XX.
Bà Bạch nghe thấy tin tức thì lập tức hô to, “Ấy da, trung tâm thương mại XX chẳng phải là chỗ của cậu quản lý kia hay sao?”
“Mẹ, quản lý nào?” Bạch Phàm nhìn bà Bạch một cách khó hiểu.
“Con không nhớ hả, chính là cậu quản lý đã giúp mẹ năm ngoái khi mẹ bị giật túi đó, cậu ấy là quản lý ở trung tâm thương mại XX, không biết cậu ấy có phải chịu trách nhiệm vì vụ giẫm đạp này hay không.” Bà Bạch hơi lo lắng, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, mẹ có số điện thoại của cậu ta, để mẹ gọi hỏi thăm một chút.”
Bạch Phàm mờ mịt nhìn bà Bạch vội vã bấm di động, hoàn toàn không rõ từ khi nào thì mẹ lại quen biết người quản lý của trung tâm thương mại kia một cách thân thiết như vậy. Bà Bạch vẫn luôn nhớ mãi cậu quản lý ra tay nghĩa hiệp và cũng rất cảm kích người ta, nhưng sau khi Bạch Phàm đưa cho đối phương tấm danh thiếp mà chẳng thấy đối phương gọi lại cho nên Bạch Phàm tưởng rằng bọn họ đã mất liên lạc.
Trong phòng họp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại XX, bầu không khí vô cùng nặng nề, tuy rằng lúc này đã đến giờ cơm trưa nhưng nơi này vẫn đông đúc hai hàng người, bọn họ đều cúi đầu, không dám tằng hắng dù chỉ một tiếng, tất cả đều tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, nhìn kỹ lại thì có thể nhận ra hai hàng người này đều là những người có liên quan cũng như chịu trách nhiệm cho vụ giẫm đạp đã xảy ra dưới lầu.
Công Nghi Bác là người duy nhất ngồi trong phòng họp, hắn không lộ ra vẻ mặt tức giận cũng không nổi đóa mà mắng chửi, nhưng không nói gì lại càng làm cho mọi người trong phòng đều cảm thấy bất an.
Công Nghi Bác không phải không muốn nổi giận, nhưng nhiều năm rèn luyện đã giúp cho hắn dễ dàng kiềm chế cảm xúc, đáng lý cuộc khảo sát tình hình thị trường ở thành phố Z lần này đã sắp kết thúc, vài ngày nữa hắn sẽ trở về thành phố S, nhưng ai ngờ trong đầu của những người này rốt cục chứa cái gì, vì làm cho hắn nhìn thấy công trạng của bọn họ mà lại vội vàng bày ra một loạt chính sách khuyến mãi, hơn nữa còn ưu đãi đặc biệt, đáng tiếc số lượng khách hàng tuy tiến đến trung tâm rất đông nhưng công ty của bọn họ lại không kịp chuẩn bị kế hoạch an ninh cho nên mới dẫn đến sự kiện đáng tiếc vào sáng hôm nay.
Công Nghi Bác lần lượt nhìn từng nhân viên trong phòng họp, mỗi khi ánh mắt của hắn liếc nhìn một ai thì người đó đều nhịn không được mà muốn rụt lui ra sau, ngay khi bầu không khí vô cùng căng thẳng thì Công Nghi Bác chậm rãi mở miệng, “Mấy người…”
Một tiếng chuông cổ điển đột nhiên vang lên trong căn phòng yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, cơ hồ tất cả mọi người đều theo bản năng mà tìm nơi phát ra âm thanh kia, không biết là người nào xui xẻo, di động lại vang lên trong lúc sếp đang muốn phát biểu, nhưng sau khi mọi người truy tìm một vòng thì tầm mắt lại tập trung lên người của Công Nghi Bác.
Trong tình cảnh này, ngay cả Công Nghi Bác cũng có một chút khó chịu, hắn lấy ra di động, không khỏi nhíu mày, là một dãy số xa lạ, nhưng hắn biết không phải bất cứ ai cũng có được số di động của hắn, cho nên Công Nghi Bác vẫn nhấn nút nghe, nhưng cho dù Công Nghi Bác suy đoán tài giỏi như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể đoán được người gọi đến là ai, vừa nghe thấy một giọng nói nhiệt tình niềm nở của một người phụ nữ thì vẻ mặt trấn tĩnh của Công Nghi Bác lập tức biến mất.
Vì thế mọi người đang đứng im trong phòng họp chỉ thấy sếp của mình bắt điện thoại, sau khi ngồi thẳng dậy theo bản năng thì nhanh chóng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi lại cầm lấy di động mà ra ngoài để nói chuyện.
Khi Công Nghi Bác rời đi thì bầu không khí nặng nề trong phòng lập tức được thả lỏng, tất cả mọi người đều có một chút cám ơn cú điện thoại đã giúp bọn họ thoát khỏi khổ hải, đồng thời cũng cảm thấy tò mò rốt cục là ai có năng lực lớn như vậy, chỉ một cú điện thoại có thể làm cho sếp của bọn họ bỏ ra ngoài bắt máy, nhưng tò mò thì tò mò, sự thật như thế nào thì cũng không có ai dám đi tìm hiểu.
Bạch Phàm vừa giúp Ân Duệ gắp rau, vừa chú ý bà Bạch đang dài hơi nói điện thoại, cho đến khi bà Bạch cúp máy thì hắn mới hỏi, “Thế nào, cậu ấy có sao không mẹ?”
“Không sao, may mắn là không bị liên lụy, à đúng rồi, mẹ có bảo cậu ấy tối nay đến nhà dùng bữa.” Bà Bạch vừa cầm di động vừa cười tủm tỉm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...