Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

“Cậu là tiểu, tiểu….” Bạch Phàm đương nhiên nhận ra vệ sĩ tiền nhiệm của mình, nhưng vì quá mức bất ngờ cho nên hắn bị cà lăm, không thể nói ra tên của Công Nghi Tuấn.

Sắc mặt của Công Nghi Tuấn lập tức đen kịt, nụ cười quái lạ lúc trước cũng trở nên cứng đờ, hắn tuyệt đối không ngờ cái tên khốn nạn mà mình ngày nhớ đêm mong lại bắt đầu quên tên của hắn, hắn mới đi chưa được bao lâu mà? Cũng may lúc này Bạch Phàm rốt cục không còn cà lăm nữa, hơn nữa thuận lợi kêu ra tên của Công Nghi Tuấn, “Cậu là tiểu Tuấn.” Bạch Phàm dừng một chút, “Vì sao cậu lại ở đây?”

Công Nghi Tuấn tức đến mức lỗ mũi muốn vẹo sang một bên, xem cái tên khốn nạn này nói cái gì, vì sao hắn lại không thể ở đây, trong khi cái tên khốn nạn này lại mang theo người tình bé nhỏ mà thuê khách sạn vui vẻ? Công Nghi Tuấn muốn mở miệng chất vấn chuyện tình xảy ra đêm hôm đó ở khách sạn của Bạch Phàm, nhưng lời nói vừa mới đến miệng thì hắn lập tức ngăn lại, bởi vì hắn phát hiện hắn căn bản không có tư cách chất vấn Bạch Phàm, hắn và Bạch Phàm có quan hệ gì? Không thân cũng chẳng phải bạn bè, nhiều nhất là có một quãng thời gian từng ở nhờ, hơn nữa nếu hắn chất vấn thì chắc chắn Bạch Phàm sẽ nghi ngờ tại sao hắn biết chuyện đã xảy ra trong khách sạn, như vậy không chừng ngay cả anh hai cũng sẽ bị liên lụy.

“Cậu làm sao vậy?” Bạch Phàm thấy bộ dáng muốn nói lại ngập ngừng của Công Nghi Tuấn thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, lập tức liếc đến cái tên ngồi ở ghế lái mà mình đang muốn dạy dỗ, hiện tại lại bị Công Nghi Tuấn kéo ra sau thì trong mắt không khỏi lộ ra một chút giật mình, hóa ra là như vậy, người thanh niên này e rằng là chủ mới của tiểu Tuấn, tiểu Tuấn xuất phát từ chức trách vệ sĩ phải bảo vệ đối phương, lại không biết nên nói với mình như thế nào, hiện tại lâm vào thế khó xử.


Bạch Phàm không phải là không có bất kỳ tình cảm nào đối với người vệ sĩ hai tháng tiền nhiệm của mình, tuy rằng đứa nhỏ này có một chút nóng nảy lại vụng về, nhưng nói tóm lại cũng thiện lương, lúc hắn bị thương trên đùi thì hết thảy mọi việc đều dựa vào tiểu Tuấn, hiện tại nhìn thấy tiểu Tuấn gặp tình thế khó xử cho nên nhất thời có một chút không đành lòng, liền trấn an một câu, “Tiểu Tuấn, cậu yên tâm đi, tôi biết chức trách của cậu, tôi sẽ ra tay có chừng mực, sẽ không để cậu khó xử.”

Cái gì? Công Nghi Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Phàm đã đưa tay vào cửa kính rồi nắm lấy cổ áo của người thanh niên kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​02​/​07​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-80​/​” o “Powered by Text-Enhance​), cất lên giọng nói lạnh lùng, “Cậu đi ra cho tôi.”

Người thanh niên bị túm áo đương nhiên cảm thấy khó chịu, khuôn mặt bị áp sát vào cửa kính được mở ra phân nửa, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhất là bàn tay cứng như sắt làm cho người thanh niên kia hiểu được người trước mắt không phải một cái thùng rỗng, lực lượng của hai người căn bản không bằng cấp độ của đối phương, hơn nữa người này hình như có giao tình với nhà Công Nghi, cuối cùng cả một con át chủ bài cũng không có, vẻ mặt kiêu ngạo của người thanh niên lập tức biến mất, hắn liên tục lặp đi lặp lại, “Chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng phải từ từ.” Hắn vừa nói vừa sờ soạng mà mở cửa rồi bước xuống xe. fynnz.wordpress.com


Công Nghi Tuấn mờ mịt nhìn cửa xe mở ra, người bạn bên cạnh bị lảo đảo kéo ra ngoài, đột nhiên đầu óc được khai thông, lập tức hiểu rõ cái câu tôi biết chức trách của cậu, tôi sẽ ra tay có chừng mực, sẽ không để cậu khó xử của Bạch Phàm có ý gì, hóa ra ở trong mắt của cái tên khốn nạn kia thì hắn vẫn là một vệ sĩ nho nhỏ, hiện tại ngồi trong xe cũng chỉ bảo vệ an toàn cho thân chủ….Cảm giác chênh lệch này làm cho sắc mặt của Công Nghi Tuấn trở nên kỳ quái.

Bạch Phàm lôi người thanh niên kia ra ngoài, thấy người nọ kinh sợ thì không khỏi nhíu mày lại, ban ngày hắn thường nhốt mình trong nhà ít ra ngoài, cũng hiếm khi động thủ với người khác, muốn nói cơ hội động thủ thì thường là ở cổ đại vẫn nhiều hơn, ở thế giới của Ân Duệ có rất nhiều người rắn rỏi, so với thế giới của hắn thì con người yếu đuối hơn rất nhiều, bất quá yếu đuối cũng cái tốt của yếu đuối, người thanh niên bị Bạch Phàm nắm trong tay vẫn chưa bị đánh mà đã bắt đầu run rẩy, tâm tư muốn dạy dỗ của hắn cũng giảm xuống vài phần, hơn nữa dù sao người này cũng là thân chủ của tiểu Tuấn, nếu làm đối phương bị thương thì tiểu Tuấn cũng khó ăn nói, vì thế Bạch Phàm trực tiếp nói thẳng, “Cậu có biết hôm nay đã làm sai cái gì hay chưa?”

“Đã biết, đã biết.” Người thanh niên gật đầu một cách khó khăn, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.


Bạch Phàm mỉm cười, siết chặt bàn tay đang nắm cổ áo của người thanh niên một chút, làm cho đối phương càng thêm khó thở, “Lái xe bám theo đuôi người ta thì hay lắm sao, không ngừng nhấn kèn thì vui lắm sao? Hôm nay có phải đùa rất thoải mái hay không?”

“Không, không có, lần sau cũng không dám.” Khuôn mặt của người thanh niên kia bắt đầu đỏ ửng, hiển nhiên là đã đạt đến trình độ thiếu dưỡng khí, Bạch Phàm thấy thế thì định buông tay ra, nhưng sau lưng lại đột nhiên truyền đến một chút tiếng vang, Bạch Phàm quay đầu lại thì phát hiện Ân Duệ đang mò mẩm bước xuống xe, nhất thời biến sắc, trực tiếp đẩy người thanh niên ra rồi nhanh chóng chạy sang, “Duệ, vì sao ngươi lại xuống xe, chậm một chút.”

“Ta không sao.” Ân Duệ đưa tay đặt lên cánh tay của Bạch Phàm, hắn dựa vào âm thanh mà chuyển hướng về phía người thanh niên kia, lẳng lặng mở miệng, “Có người khiến Phàm không vui, muốn ta giúp dạy dỗ hắn hay không?”


Bạch Phàm vừa nghe xong thì mồ hôi lạnh lập tức ứa ra, hắn phản xạ có điều kiện mà từ chối, “Không cần,” Sau khi nói xong, Bạch Phàm lại lo lắng lời nói của mình quá mức cứng rắn, hắn đền bù bằng cách cầm lấy tay của Ân Duệ rồi dịu dàng nói, “Ta đã dạy dỗ xong, ngươi không cần phải động thủ, hơn nữa nếu làm cho tay của ngươi bị đau thì ta cũng sẽ đau lòng.” Cho dù lúc Ân Duệ ở bên cạnh hắn thì rất vô hại nhưng Bạch Phàm vẫn chưa quên thân phận của Ân Duệ, hai chữ dạy dỗ của Ân Duệ chính là động thủ thật sự, thủ đoạn tra tấn của Hắc Nguyệt thần giáo cho dù có nhẹ nhàng nhất thì cũng không phải người thường có thể chịu nổi, ban ngày ban mặt mà đả thương người khác….nghỉ đến hậu quả kia khiến Bạch Phàm phát hiện bản thân hắn có nghĩa vụ phải gắt gao bám sát Ân Duệ một ngày hai mươi bốn giờ thì mới được.

Cái câu nếu làm cho tay của ngươi bị đau thì ta cũng sẽ đau lòng của Bạch Phàm là một câu rất sến, hắn cũng chỉ thuận miệng nói đại cho qua chuyện, nhưng Ân Duệ nghe xong những lời này thì trong lòng đột nhiên nhảy dựng, lời nói đầy chất nuông chiều và che chở làm cho Ân Duệ cảm giác giống như được ăn mật đường, tâm tình nhất thời trở nên rất tốt, tâm tình tốt thì rất nhiều chuyện cũng không thèm tính toán, vì thế Ân Duệ ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi được Bạch Phàm dìu trở vào trong xe.

Công Nghi Tuấn thấy Bạch Phàm đang ra tay dạy dỗ thằng bạn của mình thì vẫn kiềm chế mà không nhúc nhích, bởi vì hắn nhìn ra Bạch Phàm sẽ không nặng tay, hết thảy chỉ thay đổi khi người thanh niên tóc dài xuất hiện, Công Nghi Tuấn nhìn thấy Bạch Phàm khẩn trương chạy đến bên cạnh người thanh niên, nhìn thấy Bạch Phàm kéo tay của người nọ rồi dịu dàng nói cái gì đó….Khuôn mặt điển trai của Công Nghi Tuấn dần dần nghệch ra, cuối cùng tiếp cận một loại trạng thái không thay đổi, hắn lại nhớ đến cảnh tượng đã nhìn thấy trên màn hình vào đêm hôm đó, người đàn ông ngông cuồng tự cao lại quỳ xuống đất mà cẩn thận lau chân cho người thanh niên kia, Công Nghi Tuấn đột nhiên cảm thấy phát hoảng.

.::


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui