Nhị Gia Thương Em


Đúng giờ ra chơi cô liền bị Tử Kì kéo sang phía dãy phòng học của khối 12.

Nào ngờ chỉ vừa đi tới chân cầu thang thì đã bị chặn lại.

Cô không biết phải diễn tả cảnh tượng trước mắt ra sao.

Cứ như thể có idol đến thăm trường vậy đám con gái vây kín đến nỗi không còn chỗ để mà đi.

Quế Tư Hạ cùng Tử Kì chỉ có thể đi đến chỗ hàng ghế dưới bóng cây kia mà nhìn phía đối diện.

Cho tận đến lúc tiếng quát lớn của thầy giáo vang lên thì đám học sinh mới đua nhau tản mác ra.

-Mấy đứa này làm gì mà bu đông như vậy,còn không mau tản ra hết cho tôi.

Giọng nói như vịt đực có phần trầm khàn đấy là của Thầy Giáo 3 Tông.

Này là đám học sinh tự đặt cho thầy.

Bởi vì đầu của ông bị hói nặng nên còn rất ít tóc.

Đám học sinh cứ truyền tai nhau là thầy 3 tóc nhưng vì nói giảm nói tránh vì thế thành ra là thầy 3 tông.

Tử Kì ngồi bên cạnh còn đang day day chiếc lá trên tay thì chợt cất giọng lớn.

-Tiểu Hạ,mau nhìn xem.

Cái anh chàng cao lớn đấy có phải Nhị Gia không.

Quế Tư Hạ nhìn theo tầm chỉ ngón tay của Tử Kì.

Trước mắt cô liền hiện lên thân ảnh cao lớn của ba nam sinh đang dựa trên lan can của hành lang.


Chỉ cần liếc mắt một cái cô liền nhận ra cậu,phải nói là sắc đẹp đấy của cậu dù đứng trong đám đông thì cô chỉ nhìn liếc qua cũng liền nhận ra.

Cô còn tận tình nói thêm.

-Là cái anh đứng ở giữa ấy.

Tử Kì hào hứng đáp lại.

-Đẹp trai thật đấy,nhìn xa thế này mà vẫn sáng rực như vậy.

Nhưng không phải gu tớ,cậu mau nhìn anh trai đứng bên phải đi có phải đẹp trai hơn không.

Cô chỉ nhẹ gật đầu xem như trả lời nhưng thực chất cô cũng chưa hề nhìn qua người đó.

Tầm mắt của cô vẫn dính chặt trên người của Nhị Gia.

Cậu như có một lực hấp dẫn gì đó rất lôi cuốn,cô chưa từng thấy bản thân mình như thế bao giờ cả.

Quế Tư Hạ hơi ngẩn người mà hỏi.

-Cậu biết Nhị Gia tên gì không.

Bên này Tử Kì đã dời mắt từ lâu,cô nàng vẫn đang lấy lá làm quạt mà phẩy phẩy làn gió.

Nghe thấy giọng nói mềm mỏng của cô thì liền trả lời.

-Biết chứ là Ngụy Tư Đằng.

Nghe thấy tên của anh thì khóe môi cô không tự chủ mà cong lên,khuôn mặt của cô thuộc dạng mềm mỏng.

Nét đẹp của Quế Tư Hạ không đại trà mà là vẻ đẹp hiếm lạ,nhìn một lần liền nhớ mãi không quên.

Từng nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo như được đấng tạo hóa cẩn thận mà nhào nặn lên.

Cô chỉ khẽ mấp máy môi cũng không để âm tiết phát ra mà nhẩm nhẩm.

-Ngụy Tư Đằng! Tư Đằng-Tư Hạ.

Anh ấy có cùng chữ Tư trong tên với mình,trùng hợp thật.

Đã xem được người rồi Tử Kì nhàm chán đứng dậy kéo lấy cánh tay của cô.

-Đi thôi,chúng ta về lớp nào.

-Ừm.

Cô nàng Tử Kì này thuộc dạng thích hóng chuyện,rất thích trai đẹp nhưng chỉ ngắm chứ không si.

Bởi vì Tử Kì có bạn trai rồi mà,là một anh chàng đang sống bên nước ngoài đấy.

Quế Tư Hạ cùng Tử Kì đã học chung với nhau từ hồi cấp 2 đến bây giờ.

Có thể nói từ khi cô chuyển đến đây sống thì chỉ có một người bạn duy nhất đó là Tử Kì.

Ở thành thị vẫn có những thứ suy nghĩ về cấp bậc,gia đình cô nghèo nên làm gì được bạn học chào đón.


Bởi thế cô cũng không cảm thấy buồn,cô đâu chỉ sống bởi những thứ như vậy.

Sẽ chẳng ai sống hộ cuộc đời của cô đâu,bạn bè thì nhiều nhưng có tìm được 1 tri kỉ hay không.

Nên về việc cô không có nhiều bạn thì cô cũng không thèm quan tâm.

Cô còn có Tử Kì bên cạnh mà,cô không hề cảm thấy cô đơn đâu.

---------------
Đến lúc tan học,Quế Tư Hạ chia tay Tử Kì ở cổng trường.

Gia đình Tử Kì khá giả đi học đều có người đưa đón.

Nhà của cô ngược hướng nên rất khéo léo mà từ chối ý tốt đi về chung cùng Tử Kì.

Cô không muốn tiêu xài phung phí,tiền mà mẹ đã vất vả kiếm được cô không thể tiêu xài được.

Nên mỗi ngày cô đều dạy rất sớm để đi bộ đến trường.

Có ngày thì chỉ cần mất 30 phút là tới cũng có lúc tận đến 40 phút.

Chắc hẳn do thường xuyên vận động thế này nên cơ thể của cô cũng không yếu đuối lắm.

Vẫn có thể tự mình đi đi về về như vậy.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Quế Tư Hạ vừa bước vào bên trong cổng thì từ bên ngoài một chiếc Rolls-Royce tiến vào cổng lớn.

Cửa kính xe của hàng ghế sau hạ xuống phân nửa.

Từ bên trong cô nhìn rõ được cặp mắt đen láy sâu hút kia của Nhị Gia.

Chiếc xe chạy chậm,trong khoảng khắc ấy thời gian như ngưng đọng lại.

Bốn mắt chạm nhau,ánh mắt kia không có một chút hơi ấm nào.

Lạnh nhạt mà xa cách nhìn cô.

Rất nhanh cậu liền rời tầm mắt về hướng khác như thể cô chỉ là cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa kính xe thôi.


Quế Tư Hạ hơi cúi đầu nhìn xuống đôi giày cũ kĩ của mình,đôi giày màu trắng được cô giữ gìn cẩn thận.

Dù màu có bạc nhưng vẫn rất sạch sẽ,cô thở dài trong lòng rồi nhỏ giọng nói chuyện một mình.

-Nhị Gia chỉ được ngắm nhìn thôi,người như mình làm gì có tư cách mà chạm tới.

Đang lúc cô thất thần thì một ông lão chống gậy từ đằng xa gọi với lại.

-Tiểu Hạ,cháu mới đi học về sao.

Quế Tư Hạ không chậm trễ liền sải bước chân chạy lên đỡ lấy cánh tay của ông.

Là Ngụy Lão Gia Tử, tuổi tác của ông đã già nên đi lại vẫn là chống gậy,trông thì là vậy nhưng nhìn vẻ bề ngoài của ông cũng không già như tuổi.

Cô khẽ mỉm cười ngọt ngào mà đáp lại.

-Dạ vâng ạ,ông định đi đâu sao.

Cháu dìu ông đi nhé.

Ông lão cười sởi nở mà nhét túi nho xanh mẫu đơn vào tay cô.

Ông đặc biệt yêu thích đứa nhóc này,còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện lại còn rấtngoan ngoãn.

Chẳng bù cho thằng cháu kia của ông chút nào.

-Cháu đem về ăn cùng mẹ nhé.

Trong nhà có nhiều lắm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận