Nhị Gia Thương Em


Khúc Uyển vừa trông thấy con trai đi vào phòng khách thì liền đứng lên đi về phía của anh.

Khuôn mặt của bà xinh đẹp diễm lệ,đã có tuổi tác rồi nhưng vẫn giữ được nét đẹp vốn có của mình.

Nói đúng hơn là lão hóa  ngược.

Bà ôm lấy cánh tay của con trai,giọng nói mềm mại vang lên.

-Nay đi chơi có vui không con?
Vừa ngồi vào vị trí bà dẫn đến anh liền nghe câu hỏi thì hơi khựng lại nhớ đến nụ hôn ban nãy dành cho Quế Tư Hạ thì khẽ mỉm cười.

Nụ cười không dễ phát hiện ra vì nó chỉ diễn ra chớp nhoáng liền được anh thu về.

Ngụy Tư Đằng nhẹ giọng đáp lại bà.

-Cũng được ạ.

Nói xong anh hướng về phía Tịch phu nhân gật đầu chào hỏi.

-Ôi dào,lâu rồi mới gặp lại con đấy Tư Đằng.

Sao mà càng lớn lại càng đẹp trai thế kia.

-Bác quá khen ạ.

'! '
Anh chỉ nở nụ cười như đáp lại.

Đối với những lời khen như này thì anh nghe như cơm bữa.

Với tính tình cao lãnh này của anh thì lại càng không muốn đáp lại nhiều.


Tính cách của anh vốn đã vậy,chỉ khẽ cười lấy lệ rồi thôi.

Thiếu nữ ngồi kế bên Tịch Phu Nhân là Tịch lạc.

Cô vẫn đoan chính mà ngồi yên,trên gương mặt không có lấy một yếu điểm nào là không thích hợp.

Điển hình cho mẫu tiểu thư nhà giàu đúng mực.

Bầu không khí có hơi mất tự nhiên Tịch Lạc liền đi lại vị trí kế bên của anh,đưa tay với lấy ấm trà cất giọng mềm mại như bông.

-Tớ rót trà cho cậu nhé.

Anh vẫn đang nhìn lấy tờ báo trên tay,nghe thấy giọng nói thì cũng nhạt nhạt đáp lại.

-Ừm.

Tư thế thành thục của Tịch Lạc lại càng ghi điểm trong mắt Khúc Uyển.

Một người phụ nữ đứng đầu Ngụy Gia như bà đặc biệt yêu thích những cô gái như Tịch Lạc.

lễ phép,nho nhã,hành xử đều chuẩn mực.

Hoàn toàn phù hợp với chức vị hôn thê của con trai bà.

Cuộc trò chuyện giữa ba người phụ nữ đều xoay quanh về mua sắm đồ hiệu rồi lại đến những vấn đề nhàm chán khác.

Quản gia đứng một bên quan sát rồi lại nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình.

Ông vốn biết Nhị Gia rất hiếu thuận,anh sẽ không để mẹ mình phải mất mặt.

Lại càng thực hiện tốt nghĩa vụ của bản thân.

Dù cho tính cách của Nhị Gia ghét những cuộc trò chuyện nhàm chán này nhưng anh vẫn rất nghiêm túc mà ngồi yên vị ở đó.

Đây là phép tắc coi trọng hôn thê của mình.

Sẽ phải buồn cười ra sao khi tin đồn lan ra bên ngoài rằng Nhị Gia thờ ơ với hôn thê của mình.

Điều đó sẽ khiến cho Ngụy phu nhân bẽ mặt thậm chí sẽ bị chỉ trích.

Và điều mà Nhị Gia đang làm chỉ để vừa lòng với mẹ của mình.

Vốn người già như ông đây thì lại càng thương cảm đối với hành động đó của Nhị Gia.

Ông không khỏi công nhận vị Nhị Gia này nhà mình.

Tuổi tác chỉ 18 nhưng anh đã có thể điều hành được cả công ty với đầu óc đấy.

Một người hoàn hảo đến nỗi ông phải bất bình trước sự thiên vị của ông trời.

Ngụy Gia thế mà sinh ra được tận hai vị thiếu gia cao thượng như thế.

Một gia đình hoàn mỹ đúng mực từ cha mẹ đến hai người con trai đều hoàn hảo không tì vết.

Lẫn về trí tuệ,thần thái hay là vẻ ngoài trang hoàng của bản thân.


Thời gian trò chuyện dài cũng lặng lẽ mà trôi qua.

Anh cùng mẹ mình tiễn hai mẹ con Tịch Gia ra về,trước lúc tiến vào bên trong xe Tịch Lạc lại quay trở lại phía của anh.

-Tư Đằng,buổi cắm trại tuần tới cậu có đăng kí không.

Tớ có đăng kí!.

Anh tất nhiên là nghe hiểu ý của Tịch lạc,không phải là muốn anh đăng kí hay sao.

Chỉ nghĩ đến việc sinh hoạt ngoài trời với những trò chơi nhàm chán kia thì ngay từ đầu anh đã không muốn đăng kí rồi.

Lời còn chưa dứt mẹ của anh đã trả lời thay,còn rất chắc chắn.

-Có chứ,hôm đó hai đứa phải tương trợ lẫn nhau đấy nhé.

-Thật vậy ạ.

-Đúng vậy.

'!.

.

'
Một người trong cuộc như anh lại chưa đáp mà lại nghe mẹ mình quyết định hộ thì hàng chân mài lại nhíu chặt hơn.

Đợi đến lúc chiếc xe Bugatti kia rời đi thì anh mới nhìn sang khuôn mặt vẫn đang cười tươi của mẹ mình.

-Mẹ đang làm cái gì vậy.

Khúc Uyển thở dài rồi lại đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay rắn chắc của anh.

-Ôi chao,mẹ là đang giúp con đó.

Con xem,sớm muộn hai đứa cũng sẽ lấy nhau,bây giờ nên vun đắp tình cảm đi chứ.

Trước giờ mọi việc đều do anh quyết định,cha mẹ chưa hề đụng vào nếu như chưa được anh đồng ý.


Bây giờ mẹ anh là không thể ngồi yên được nữa sao,bà là đang lo sợ anh đổi ý không kết hôn cùng Tịch Lạc sao.

Cảm xúc khó chịu đến mấy anh vẫn chẳng thể buông lời nặng nề với mẹ của mình được.

Anh hiểu thế nào là công lao dưỡng dục sinh thành của bà.

Chứ anh chưa từng mong đợi cuộc sống của anh bị bà điều khiển.

Hơi thở của anh dần nặng nề hơn,mệt mỏi đáp lại bà rồi rời đi.

-Một lần này thôi,lần sau con sẽ không làm theo ý mẹ đâu.

-Được rồi mẹ biết rồi mà.

Mẹ sẽ không tự ý làm vậy đâu mà.

Khúc Uyển dịu dàng nói rồi lại nhìn bóng dáng con trai mình đi vào bên trong.

Trong lòng bà lại không khỏi than thầm,trong nhà có ba người đàn ông.

Một người là chồng,hai người là con.

Sao mà cả ba bọn họ tối ngày đều như con robot,âm khí trên người cũng nặng nề như thế.

Bà hướng về phía quản gia than phiền.

-Ông xem người làm mẹ như ta có khổ không kia chứ.

Quản gia chỉ biết cười trừ,rồi lại nhìn về hướng Nhị Gia vừa đi vào.

'Sao mình lại thấy tính cách cậu chủ nhỏ dạo này dịu bớt hơn trước ấy chứ'.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận