Ngay khi sáng sớm khi hai mẹ con Quế Tư Hạ rời khỏi Ngụy Gia.
Thì đến tầm giờ trưa chiếc Rolls Royce màu đen của Nhị Gia cũng đã quay trở về.
Anh đã rời đi trong nhiều ngày,ngay khi bước xuống xe thì liền được người hầu mang ô che nắng.
Gương mặt điểm trai với những đường nét sắc bén không giấu được vẻ mệt mỏi sau khi đi đường dài.
Từ bên trong phòng khách,Tịch Lạc đã ngồi đợi sẵn ở đó.
Chỉ vừa nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài,khuôn mặt diễm lệ liền mỉm cười vui vẻ.
Chạy bước nhỏ về phía cửa chính để đón anh.
Nỗi niềm vui sướng chờ mong được gặp anh.
Nhưng anh liền lướt qua người cô,ngay cả một ánh mắt cũng không hề cho cô.
Tịch Lạc nắm chặt lấy vạt váy,chiếc váy này cô đặc biệt mua để cho anh ngắm.
Nhưng anh lại dùng thái độ lạnh nhạt đấy khiến cô phải bẽ mặt trước đám người hầu.
Ngụy Tư Đằng thật sự rất mệt mỏi,anh sải bước chân tiến đến phòng ngủ của mình.
Khi cánh cửa phòng đóng chặt lại,anh tiến thẳng đến nhà tắm để gột rửa.
Cảm giác nóng bức cùng mồ hôi khiến anh khó chịu không tả nổi.
Khi cơ thể đã thoải mãi hoàn toàn,anh tiến đến bên ban công.
Từ phòng ngủ của anh nhìn ra được khắp khuôn viên rộng lớn bên ngoài.
Lướt một vòng ở khuôn viên lộng lẫy kia anh liền nhận ra chẳng có gì hay ho để nhìn.
Ánh mắt không tự chủ mà nhìn về hướng ngôi nhà nhỏ đang bị che lấp bởi đám cây,đây mới là thứ thu hút ánh mắt của anh ở trong cái khuôn viên tẻ nhạt này.
Anh nhớ cô rồi,thật muốn mau chóng nhìn dáng vẻ hồn nhiên kia của cô.
Lại nghĩ đến những câu nói tuyệt tình kia thì anh bất giác nhíu mày.
Như vậy thì sao chứ,anh cứ thích đến gần cô đấy.
Cô lại chẳng làm gì được anh,con mèo nhỏ có xù lông thì chỉ cần được anh vuốt ve vài cái là sẽ ngoan.
Rất nhanh anh đã thay ra một bộ quần áo ở nhà,mở cửa phòng tiến đến bên ngoài.
Trong nhà hôm nay lại có một mùi hương nồng đến nỗi anh cảm thấy như bị nghẹt thở đến nơi.
Tầm mắt di chuyển đến Quản Gia,cất giọng lành lạnh.
-Trong nhà có mùi gì thế,ông mau làm chúng biến mất đi.
Trên trán quản gia cũng đổ một tầng mồ hôi,ông lén nhìn biểu cảm của Tịch Lạc rồi đáp nhanh về phía anh.
-Vâng Nhị Gia.
Cái mùi nồng nặc này là mùi nước hoa của Tịch tiểu thư,từ sáng sớm Tịch tiểu thư đã tới thì khắp nơi đều ngập tràn mùi hương này.
Phận làm tôi tớ,đâu dám lên tiếng để phàn nàn kia chứ.
Bây giờ được Nhị Gia cho phép,tất nhiên phải mau chóng khử mùi rồi.
Phía bên ngoài mái đình,Ngụy Đông Lộ cùng Tư Duệ cũng đã ngồi sẵn ở đó.
Vốn bọn họ muốn đến tiễn Tư Hạ nhưng cô đi sớm quá bọn họ tới đã không thấy đâu.
Nên mới dứt khoác ở tại đây đợi tên mặt lạnh Tư Đằng kia về.
Ngụy Tư Đằng sải bước chân đến gần ngôi nhà nhỏ,cánh cửa chính đóng kín.
Ổ khóa cũng đã khóa chặt,cô đã đi đâu rồi sao.
Đây là lần đầu tiên anh tới mà không gặp được cô,cảm giác bất an nảy lên cũng không hiểu rõ lý do là gì.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tư Duệ thì anh cũng dời bước đi về phía mái đình.
Chỉ vừa tiến vào bên trong,cảm giác khó chịu vì nắng nóng liền xua tan.
Bên trong này cực kì mát mẻ,bởi vậy đám này mới hay ở trực nhà của anh.
Ngụy Đông Lộ trông thấy anh thoải mãi uống trà thì liền huýt nhẹ bả vai Tư Duệ.
-Cậu ấy có phải lại đẹp trai hơn không.
'!.
.
'
Tư Duệ cẩn thận quan sát,liền tán đồng gật đầu.
-Tên đẹp trai đáng ghét.
-Nói xấu thì nhỏ cái giọng lại.
'! ! '
Qua một lúc thì Tử Kì cũng tới,ánh mắt của anh liền xao động mà nhìn về phía sau lưng Tử Kì,hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Tử Kì nhìn thấy Nhị Gia thì liền mắng thầm trong lòng.
'Tên mặt thối làm tiểu Hạ buồn lòng đây mà'
Ngay tức khắc Ngụy Tư Đằng liền hắt hơi mấy lần liên tục.
Trời nắng nóng mà lại hắt hơi sao,chắc chắn là ai đang rủa anh rồi.
Tư Duệ đưa ly nước mát cho bạn gái,anh thuận miệng hỏi.
-Tư Hạ đến nơi chưa.
-Chắc sắp đến rồi,em chưa thấy cậu ấy gọi điện.
'!.
.
'
Động tác cầm ly trà của anh khựng lại giữa không trung.
Quế Tư Hạ đi đâu cơ,sao anh lại không hay biết gì vậy.
Giọng trầm khàn khẽ cất lên.
-Cô ấy đi đâu?
Ngụy Đông Lộ đang nghịch quả bóng chày trong tay nghe vậy liền ngỡ ngàng mà nhìn lấy anh.
Giọng anh chàng bất giác nâng cao hơn.
-Tiểu Hạ chuyển nhà rồi,cậu không biết sao.
-Chuyển nhà?
-Đúng vậy,mới sáng nay luôn nè.
Tớ tưởng cậu là người biết đầu tiên.
Ngay tức thì gương mặt bình đạm kia của anh liền căng cứng.
Sao cô lại chuyển nhà?cô có thể chuyển đi đâu được chứ?Sao lại không nói với anh một câu nào?
Rất nhanh anh đã giữ được vẻ bình tĩnh ấy của mình.
Hẳn là cô đang đùa thôi,chuyển nhà cái gì chứ.
Cô cũng sẽ chuyển lại về đây,làm sao anh lại không biết rõ tình cảnh của nhà cô.
Với số tiền nhỏ đó làm sao đủ để kiếm được căn nhà ở Hà Thành này,còn chưa nói đến việc mẹ cô sẽ tìm được công việc nào phù hợp.
Về chuyện cha ruột của Tư Hạ thì chỉ có Tử Kì hay biết.
Ngoài ra không ai biết gì cả,chỉ biết rằng Tư Hạ chuyển đến một trấn nhỏ sinh sống.
Suốt buổi trưa ở ngoài mái đình đấy,anh vẫn không ngừng mà suy nghĩ về cô.
Nỗi xúc cảm muốn gọi điện thoại cho cô nhưng lại không làm được.
Một người cao ngạo như anh làm sao có thể chủ động được,không thể nào.
Muốn gọi điện thì cô phải là người bắt đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...