Sau khi chỉnh trang lại lễ phục cùng lớp trang điểm của mình.Tịch Lạc mau chóng quay lại bữa tiệc,vẫn là gương mặt tràn ý cười đó.Cô ta không chủ động đến bên cạnh Ngụy Tư Đằng như mọi khi nữa mà cẩn thận quan sát anh từ xa.
Nhìn thấy Ngụy Tư Đằng cùng Lâm Duệ rời khỏi bữa tiệc tiến về phía thang máy thì khóe môi Tịch Lạc không giấu được ý cười.Cô ta nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi lấy cớ rời đi.
Trên tầng 5 lúc này.Lâm Duệ đỡ lấy cánh tay của Ngụy Tư Đằng,dẫn anh đi vào trong phòng.Đôi mắt đen láy không có chút biểu cảm nào nhìn về phía của Ngụy Tư Đằng rồi mau chóng rời đi.
Tịch Lạc cởi bỏ đi bộ lễ phục rườm rà của mình,kiều diễm mà khoác lấy một chiếc váy lụa màu đen mỏng manh.Nhìn kĩ vóc dáng nóng bỏng của mình trong gương,cô ta vui vẻ hài lòng.Tịch Lạc khoác vội một chiếc áo lông bên ngoài rồi mau chóng rời khỏi căn phòng của mình.
Tiến vào trong căn phòng 102,cả cơ thể của Tịch Lạc bắt đầu trở lên phấn khích.Cô ta cởi chiếc áo khoác lông trên người ra,nhìn đến căn phòng ngập trong ánh đèn vàng mờ ảo thì không khỏi kích động.
Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt,Tịch Lạc tiến đến phòng ngủ nhìn chiếc giường trắng rộng lớn phơi bày trước mắt, nhưng lại không nhìn thấy Ngụy Tư Đằng ở đó.Ánh mắt điên cuồng đảo khắp căn phòng để tìm anh,rõ ràng phục vụ đã tận mắt thấy anh đi vào rồi cơ mà.
Khi nhìn rõ bóng dáng cao lớn đang ngồi trên ghế sofa kia thì tâm trạng thấp thỏm của cô ta cũng vơi đi.Gói giấy nhỏ cô ta đưa cho Lâm Duệ chính là xuân dược,một khi đã uống vào thì khó mà kiềm chế.Kể cả tính cách điềm đạm luôn kiên vững kia của anh cũng không thoát được.
Nắm rõ phần thắng trong tay,Tịch Lạc rất tự tin với vóc dáng của mình.Đàn ông ai có thể qua được ải mỹ nhân,lại là trong tình huống cấp bách như này.Để xem hôm nay anh còn từ chối cô hay không.
Tịch Lạc yểu điệu tiến gần đến sofa,nhìn đến gương mặt mụ mị của anh thì lại cảm thấy trong lòng nóng rực cả lên.Người cô ta yêu thầm suốt nhiều năm,gương mặt ấy,cơ thể ấy,cô đã khao khát biết bao nhiêu lần.Cuối cùng hôm nay cũng đã thuộc về cô.
- Tư Đằng~
Bàn tay thanh thoát của Tịch Lạc sờ đến bả vai của anh,cô ta đã không kiềm chế được mà muốn nhiều hơn thế.Cơ thể mềm mại còn chưa kịp áp đến liền bị một cánh tay của anh hất ra.
Cơ thể thiếu nữ ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo,chiếc váy ngủ cũng phơi bày ra trước mắt.Tịch Lạc khó có thể tin vào mắt mình,cô ta không muốn xác nhận sự thật này.Anh chưa dùng thuốc?Vẻ mặt lạnh nhạt đấy vẫn như mọi ngày không hề có dấu hiệu của sự khát tình.
- Tư Đằng,cậu…
- Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu đấy vào tôi.
Ngụy Tư Đằng khinh bỉ thốt lên,trên tay cầm lấy ly rượu trên bàn.Anh nhẹ nhàng lắc đều vài cái,sải bước chân tiến đến gần Tịch Lạc.
- Chi bằng cô tự mình uống,có cần tôi giúp tìm người khác đến chơi cùng cô không?
- Tư Đằng cậu hiểu lầm rồi.Tớ không có ý nghĩ đó,tớ chỉ muốn cùng cậu nói chuyện thôi.
Lần đầu tiên anh lại có cảm giác ghê tởm một người đến như vậy.Nếu không vì nể tình Lâm Duệ thì hôm nay người ở đây là một lão già chứ không cần anh tự mình đến.Ngụy Tư Đằng khẽ nhướng mày đặt lại ly rượu trên bàn.Cầm lấy điếu thuốc còn ánh lửa hồng mà ngắm nghía qua lại.
Nhìn đến anh sẽ không thật sự để cô ta uống thứ thuốc đó.Tịch Lạc mở cờ trong bụng,cả cơ thể lết đến dưới chân của anh.Cô ta cố gắng vực dậy,nắm lấy cánh tay của anh mà thề thốt.
- Tớ xin lỗi cậu,trước đây là do tớ bị người khác dụ dỗ nên mới vậy.Chúng ta quay lại như trước được không,đừng hủy hôn ước có được không?
Anh không nhìn đến cô ta,vân vê điếu thuốc trên tay.Môi mỏng cười trào phúng một tiếng,giọng nói trầm khàn không có chút độ ấm nào.
- Cô biết bản thân mình bây giờ như nào không?Nhìn có khác nào gái đ** quỳ dưới chân tôi không?Thèm khát đến vậy?
- Tư Đằng,sao cậu có thể nói tớ như thế,tớ là thật lòng yêu cậu.Con nhỏ nhà quê kia không xứng với cậu.Nó chỉ là thứ đàn bà đi câu dẫn đàn ông thôi,không biết chừng sau lưng cậu nó đã lên giường với bao nhiêu người.Cái gương mặt giả bộ ngây thơ đó chỉ dùng để đi quyến rũ đàn ông,cậu đừng bị nó lừa.
Vừa dứt câu,Tịch Lạc không hề để ý đến cảm xúc đang dần thay đổi của anh.Đột ngột cơ thể bị người khác kéo mạnh đi.
Ngụy Tư Đằng đẩy cơ thể Tịch Lạc lên vách tường,bàn tay khẽ đưa lên siết chặt lấy cái cằm nhọn của cô ta.Ánh mắt u ám khiến cả cơ thể Tịch Lạc phải run rẩy.
- Cô biết vì sao tôi chán ghét cô không,chính là dạng phụ nữ rắn độc như cô.Cô có tư cách để nói cô ấy sao?Không xứng.
Điếu thuốc vẫn còn trên tay của anh,Ngụy Tư Đằng dễ dàng chế ngụ cả hai tay của Tịch Lạc trên đỉnh đầu bằng một tay kia của mình.Ánh mắt rét lạnh quyét đến,không chút do dự mà châm điếu thuốc vào lòng bàn tay mịn màng kia.
Tiếng hét chói tai của Tịch Lạc vang lên trong căn phòng.
- Tư…Tư Đằng,đau…đau quá.
Hai mắt ngấn nước giương lên nhìn vào người trước mắt.Tịch Lạc bị cơn hốt hoảng làm cho quên đi cả cơn đau rát kia.Trước đây dù anh có dùng ánh mắt lạnh nhạt như nào cũng không hề đem lại cảm giác sợ hãi tột cùng như thế này.Cảm giác lúc này như thể người trước mắt đã không còn là người mà cô ta yêu nữa rồi,anh như biến thành một người hoàn toàn khác.
Ngụy Tư Đằng không hề hấn gì với vẻ mặt chua xót kia,ánh mắt lại nhìn về phía bàn tay trái có đốm đen nhỏ vừa bị anh dụi tàn thuốc đến.Giọng nói lạnh lùng như muốn chôn sống con người ta.
- Là bàn tay nào của cô chạm vào cô ấy?Tay trái…hay tay phải?
Không thể nào tin được những gì mình nghe thấy,một thiếu niên điềm đạm thường ngày lại trở lên đáng sợ như này.Tịch Lạc như chết lặng tại chỗ,cô ta không ngừng khóc lóc cầu xin.
- Tớ sai rồi,hức…tớ sai rồi.Là tớ không nên chạm vào cô ta,cậu tha cho tớ được không?Tớ hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Anh khẽ đưa lưỡi đảo quanh vòm miệng,tính cách của anh không thuộc dạng dễ dàng bỏ qua như vậy.Càng huống chi một người như cô ta lại dám đụng vào người của anh.
Ngay khi tàn thuốc kia lại lần nữa được châm lên thì cánh cửa bên ngoài mở ra.Lâm Duệ bước nhanh vào bên trong,nhìn tình huống trước mắt thì chỉ sững người trong chốc lát.
Anh biết tính khí của Ngụy Tư Đằng,vẻ ngoài cao lãnh bên ngoài đấy khác hoàn toàn với tính cách tàn bạo kia.Chỉ là cậu ta không phơi bày ra bên ngoài,một khi đã thật sự tức giận thì rất đáng sợ.
- Tư Đằng,Tiểu Hạ em ấy đang đi tìm cậu đấy.
Bàn tay đang siết chặt cổ tay của Tịch Lạc khẽ buông lỏng,anh cũng không muốn ở lại chỗ bẩn thỉu này thêm một giây nào nữa.Anh đã rời đi được một lúc rồi cũng nên trở về bên cạnh cô,bé cưng nhà anh chắc đang sốt ruột lắm.
Ngay khi cơ thể Tịch Lạc ngã xuống sàn thì Ngụy Tư Đằng khẽ lau đi bàn tay của mình.Chiếc khăn tay cũng bị vất thẳng vào một góc.Giọng nói cao lãnh kia lại lần nữa cất lên.
- Dọn cho sạch mấy thứ bẩn thỉu cô làm đi.
- -------------------
Ngay khi Ngụy Tư Đằng rời khỏi căn phòng ngập tràn tiếng khóc nức nở kia thì Lâm Duệ tiến đến bật đèn lên.Nhìn rõ được cơ thể thiếu vải kia thì anh nhanh chóng ném lấy áo khoác lên người cô ta.Không phải vì lo lắng mà là nhìn đến anh có chút buồn nôn.
Tịch Lạc căm phẫn mà đưa cặp mắt lên liếc nhìn lấy Lâm Duệ.
- Cậu phản bội tôi?Tại sao lại làm như vậy,tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Lâm Duệ cười khẩy một tiếng,anh quỳ nửa gối trước mặt Tịch Lạc.Khẽ nâng cằm để cô ta nhìn vào mắt của anh.Bây giờ anh thật sự hiểu được cảm giác của Ngụy Tư Đằng,vừa thấy thương hại cho cô ta vừa thương hại cho chính bản thân.
Thương hại cho cô ta vì phải đi đến bước này,một người từ tiểu thư cao quý lại trở nên thấp hèn như vậy.
Thương hại cho bản thân vì nhất thời mù quáng,là anh nhìn lầm người vậy mà có thể đi thích dạng phụ nữ kinh tởm như vậy.
Thật may khi anh đã kịp thời bước ra khỏi vòng xoáy đó.Thật may khi anh gặp được Tử Kì,thật sự là cô đã cứu rỗi anh khỏi những ngày tháng tăm tối đó.Cô chính là ngọn đèn đến để dẫn đường cho anh,sưởi ấm cho con tim cằn cỗi này.
- Phản bội?Tôi cũng không phải là con chó của cô.Tịch Lạc này,tôi đã nhắc nhở nhiều lần rồi cô còn không chịu tỉnh sao.Ngụy Tư Đằng cậu ấy là ai kia chứ,hạng người như cô mà cũng xứng sao?Tôi không hiểu cô giả ngốc hay là ngốc thật,cô lấy tự tin ở đâu ra là tôi sẽ giúp cô phản bội bạn thân của mình vậy.
- Nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên tôi không muốn cắt đứt con đường sống của cô.Nếu không vì chút tình cảm rẻ tiền đấy thì bây giờ cô cũng bị tên đàn ông khác chơi nát rồi.Tốt nhất cô tự mình nhận lỗi,tự mình đi xin lỗi những người cô làm hại đi.Như thế thì cuộc sống của cô sẽ dễ dàng hơn đấy.
Nói xong Lâm Duệ lại chán ghét phải nhìn đến biểu cảm ủy khuất đi,sao lại có người có thể giả tạo đến mức bỉ ổi như vậy.Anh lạnh nhạt quay lưng rời khỏi căn phòng này,ở lâu lại gây thêm hiểu lầm.Không muốn bản thân dính dáng gì đến hai chữ Tịch Lạc kia nữa.
Vừa đi khỏi cánh cửa thì Lâm Duệ liền đứng khựng lại.Nhìn đến gương mặt trắng bệt của Tử Kì thì không khỏi hốt hoảng.
- Kì Kì,sao em lại tới đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...