Ngồi bên ngoài trời một lúc lâu,đến khi nướt mắt trên đôi gò má ửng hồng khô hẳn cô mới chậm rãi đứng dậy.
Khuôn mặt tinh tế cùng đường nét xinh đẹp ngắm nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu bên dưới mặt nước bên trong hồ cá gần đó.
Đôi mắt mắt hạnh trong sáng lấp lánh bây giờ không khác gì một bầu trời đêm tĩnh lặng.
Quế Tư Hạ khẽ đưa mắt nhìn lấy túi đồ tự tay mình làm trên tay,bên trong chính là khăn quàng cổ tự tay cô đan.
Đã phải thức đêm mấy hôm liền để làm ra nó.
Đã nhận phần đáp lễ quý báu thế này rồi cô cũng nên tặng quà cho anh.
Cô cố gắng hít lấy một ngụm khí lạnh,ngay vừa lúc cô định cất bước trở lại bữa tiệc thì giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng vọng lên,trái tim đang yên ổn chưa lâu liền nhảy dựng lên.
Đôi đồng tử màu nâu khẽ xao động.
-Sao lại ra ngoài này.
Quế Tư Hạ quay lại nhìn người thiếu niên đang từng bước tiến đến gần cô.
Lần này cô không còn biểu cảm vui sướng khi nhìn thấy anh nữa,cảm xúc của cô như bị ăn mòn lấy.
Từng đợt lí trí được cô thu gọn bây giờ liền nảy mầm như trước.
Thật chẳng có tiền đồ,sao cô lại đem trái tim cho một người vô tâm như anh kia chứ.
Ngụy Tư Đằng nhận ra vẻ khác lạ trên người của cô,tuy rất nhỏ nhưng anh có phát giác ra được.
Mà chính anh cũng không thể giải thích được điểm khác lạ nằm ở chỗ nào.
Nhưng chỉ cần anh bước lại gần cô thì cô lại lùi lại,hàng chân mày bất chợt nhíu lại.
Đôi con ngươi như hung hãn mà ghì chặt lại nơi đáy mắt phiếm hồng kia,cô vừa mới khóc?Cánh tay của anh bất giác mà đưa lên,muốn chạm đến bên gò má kia của cô mà vuốt ve.
Nhưng liền bị cô thụt lùi lại càng xa hơn,tránh anh còn hơn tránh tà.
Mùi hương trên người của anh khiến cô rất chán ghét,là hương thơm nồng nàn của Tịch Lạc.
Anh càng lại gần thì mùi hương đấy càng rõ ràng hơn.
Cô ghét phải nghĩ đến cảnh tượng anh cùng Tịch Lạc ân ái với nhau,tuy ích kỉ nhưng cô chỉ ích kỉ với chính suy nghĩ của bản thân.
Dù cho có là hiểu lầm hay là gì đi chăng nữa thì đã không thể tiếp diễn được nữa rồi.
Kết quả đến cuối cùng vẫn như vậy mà thôi,đừng mộng tưởng đến một cái kết hết sức hoang đường.
Bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt,cô không muốn ở đây nữa.
Cô không muốn nhìn thấy anh nữa,cô muốn vứt bỏ thứ tình cảm non dại,ngu ngốc này.
Quế Tư Hạ đưa nhanh túi quà về phía của anh,giọng nói vẫn như vậy mềm nhẹ mà gãi vào lòng anh.
-Nhị Gia,chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Nói xong cô đặt quà lên chiếc ghế gần đó rồi nhanh chóng rời đi.
Anh không cầm lấy mà nhìn cô nên cô đành để nó ở đó,anh có nhận hay không thì bây giờ cô đã không quan tâm nữa rồi.
Nhìn thấy bóng lưng kia rời đi,đôi mắt sâu thẳm của anh lại càng nhíu chặt lại.
Hôm nay cô lại cáu gắt gì với anh nữa vậy,làm sao chỉ với một cơ thể nhỏ nhắn kia lại hết lần này đến lần khác khiến anh phải nhọc tâm suy nghĩ đến như vậy.
Ngụy Tư Đằng đưa tay cầm lấy túi quà,anh không thể chờ đợi thêm liền mở lấy gói quà ra xem.
Cảm xúc khó chịu ban nãy liền tiêu tan hoàn toàn khi anh nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ bên trong.
Là thứ hôm đó anh nhìn thấy cô đan ở trong vườn,thì ra là cô tự tay làm cho anh.
Càng nghĩ anh lại càng không kiềm lòng mà cười thầm,khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày cũng trở nên ôn nhu.
Tịch Lạc rất nhanh đã đi đến bên cạnh anh,đôi mắt cô ta ghét bỏ mà nhìn thứ trên tay của anh.
Một thứ quê mùa như thế này,sao cô ta lại có mặt mũi tặng cho anh kia chứ.
Còn không bằng một góc nhỏ món quà của cô.
-Tư Đằng,quà của tớ cậu có thích không.
Cậu đã mở ra xem chưa.
Nghe thấy giọng nói yểu điệu kia,anh liền hạ lại khóe môi.
Biểu cảm cũng trở nên lãnh đạm như thường,giọng khàn khàn hờ hững cất lên.
-Ừm.
Thật ra là anh còn không biết hình dạng món quà đó ra làm sao nữa kia.
Vẫn cho cô mặt mũi mà tùy ý trả lời.
Lời vừa dứt thì anh cũng cất bước đi lại về phía ngôi biệt thự.
Nhân vật chính như anh không thể rời đi quá lâu,còn rất nhiều khách đang đợi anh.
Và điều cuối cùng là anh muốn mau chóng được nhìn thấy cô,muốn nói với cô rằng anh rất hài lòng với món quà này.
Đi đến bên sảnh chính,anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Hướng mắt về bàn của đám Tư Duệ thì không thấy cô ở đó.
Tử Kì vẫn còn ở đó thì cô đi đâu được chứ.
Quản Gia cung kính đi lại về phía anh,hạ giọng.
-Nhị Gia,cậu muốn tìm gì sao.
Để lão nô đi chuẩn bị.
-Không cần,ông đem túi quà này về phòng ngủ cho tôi.
Quản gia có hơi khó hiểu nhìn anh,rồi lại cẩn thận hỏi lại.
-Cả những món quà khác luôn sao.
-Những thứ đó đem đến phòng để đồ đi,tôi chỉ cần cái này thôi.
-Vâng ạ.
Quản gia không dám nhiều lời,tính cách khó chiều của Nhị Gia không phải ông không biết.
Tiệc sinh nhật mỗi năm đều tổ chức,nhưng đây là lần đầu tiên Nhị Gia nhận đồ.
Quà tặng trước đó đều được đem hết vào phòng đựng đồ đến độ chất ngập cả phòng luôn rồi.
Vậy là túi quà này được đích thân Nhị Gia dặn dò đem đến phòng ngủ sao.
Thật là tò mò về chủ nhân của túi quà này,không lẽ là của Tịch tiểu thư.
Nhưng ông là người đã nhận mấy món quà kể cả quà của Tịch tiểu thư,không phải thứ này.
Càng nghĩ thì quản gia lại càng không thể hiểu nổi liền dứt khoác cho qua.
Chuyện của Nhị Gia không nên tò mò thì hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...