Ngày mười bảy tháng Giêng, Cảnh Kha mang theo hậu cung đi thỉnh an Văn Hoa đế, lo lắng Thư Nguyệt không thấy thú vị, liền lệnh cho Lan Thương và Thanh Phong đi theo.
Thư Nguyệt vất vả lắm mới tóm được cơ hội ở cùng Thanh Phong cả ngày, tự nhiên kéo nàng lên xe ngựa của mình.
Lúc đó Thanh Phong mang thai cũng được một thời gian, không còn thai nghén nhiều nữa, ngồi dưới ánh sáng dịu dàng.
Thư Nguyệt cười cười nhìn Thanh Phong, nhìn đến mức Thanh Phong không được tự nhiên, đỏ mặt hỏi nàng ta: "Nhìn ta làm cái gì?"Ngày mười bảy tháng Giêng, Cảnh Kha mang theo hậu cung đi thỉnh an Văn Hoa đế, lo lắng Thư Nguyệt không thấy thú vị, liền lệnh cho Lan Thương và Thanh Phong đi theo.
Thư Nguyệt vất vả lắm mới tóm được cơ hội ở cùng Thanh Phong cả ngày, tự nhiên kéo nàng lên xe ngựa của mình.
Lúc đó Thanh Phong mang thai cũng được một thời gian, không còn thai nghén nhiều nữa, ngồi dưới ánh sáng dịu dàng.
Thư Nguyệt cười cười nhìn Thanh Phong, nhìn đến mức Thanh Phong không được tự nhiên, đỏ mặt hỏi nàng ta: "Nhìn ta làm cái gì?"
Thư Nguyệt che miệng cười: "Không biết lang trung có nói với ngươi, ba tháng sau là thích hợp có thể hành phòng không?"
Thanh Phong mặt đỏ gay, vội vàng quét mắt sang Tinh nhi đang đọc sách: "Đừng nói nữa, đại Hoàng tử còn đang đọc sách!"
"Vậy thì sao? Tinh nhi của chúng ta cũng không còn nhỏ, mấy năm nữa sẽ nghị hôn không phải sao?" Nói xong nàng ta thấy Tinh nhi vành tai đỏ lên, đưa nhỏ này một mặt nhìn chằm chằm cuốn sách, một mặt bị mẫu hậu cười đến mặt đỏ lên.
Tay nàng ta nắm lấy lỗ tay Tinh nhi: "Không có tiền đồ."
Ba người ở trong kiệu nói chuyện phiếm, Thanh Phong nhớ tới Triệu Việt Khê, nhẹ giọng hỏi Thư Nguyệt: "Triệu phi nương nương sao không ở lại trong cung? Nhị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, lỡ như xóc nảy xảy ra chuyện gì..."
"Triệu phi nói một mình ở trong cung rất nhàm chán.
Kỳ ở cữ còn chưa hết đã phải di chuyển, trong xe ngựa của nàng ta đã chuẩn bị hai cái lò sưởi.
Nhưng chuyện này chắc chắn ta sẽ không quản, thân thể là của nàng ta, hài tử cũng là của nàng ta, cứ tùy theo nàng ta thôi."
Bởi vì có Triệu Việt Khê, vốn dĩ lộ trình chỉ mất một ngày thì phải đi mất hai ngày.
Khi tới cung của Văn Hoa đế cũng đã là tối mười chín tháng Giêng.
Văn Hoa đế sai người chuẩn bị cơm chiều, không luận quân thần, một đám người ngồi vây quanh một bàn, ăn một bữa cơm đoàn viên chân chính.
Nhị Hoàng tử tuổi còn nhỏ, ở trong lòng ngực Văn Hoa đế cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, ông ta thấy thương tiếc, vẫn luôn ôm.
Vào đêm, mỗi phòng đều đi ngủ, Thư Nguyệt nằm ở trên giường ngủ không được, nghe thấy từ phòng Tinh nhi truyền đến một tiếng động, vội vàng đứng dậy khoác xiêm y chạy ra ngoài thì nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Tim Thư Nguyệt khẽ đập lộp bộp, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tinh nhi ôm nhị Hoàng tử, chung quanh mờ mịt, nhìn thấy Thư Nguyệt vào cửa, cậu vội vàng đứng dậy: "Mẫu hậu, nhi thần..."
Cậu còn chưa nói xong, từ cửa truyền tới thanh âm của Triệu Việt Khê: "Ra là nhị Hoàng tử ở chỗ này, làm ta tìm một vòng." Giọng nàng ta lanh lảnh, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, tất cả ánh đèn của từng phòng đều thắp sáng.
Ánh mắt Thư Nguyệt nhẹ nhàng quét qua Triệu Việt Khê, nhìn thấy một tia tàn nhẫn chợt lóe, nàng đi đến trước mặt Tinh nhi, đón lấy nhị Hoàng tử, nhẹ giọng nói với Tinh nhi: "Chờ lát nữa nếu có người hỏi, con chỉ cần nói đúng sự thật, vì sao nhị Hoàng tử lại ở trong lòng ngực con.
Đừng sợ.
Chúng ta là người thẳng thắn."
Sau khi đón lấy nhị Hoàng tử, nàng ôm nó trong tay, cúi đầu thì thấy sắc mặt nhị Hoàng tử hơi tái xanh.
Triệu Việt Khê tàn nhẫn đến mức dùng chính nhi tử mình làm mồi nhử.
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?" Cảnh Kha nhìn nhị Hoàng tử trong lòng ngực Thư Nguyệt, nhẹ giọng hỏi nàng.
Thư Nguyệt đưa nhị Hoàng tử cho Cảnh Kha: "Trước hết hãy truyền Thái y xem cho nhị Hoàng tử, ban đêm lạnh như vậy, đừng để bị lạnh." Thư Nguyệt dịu dàng nhìn Cảnh Kha, nàng đã rất lâu rồi chưa từng nhìn hắn như vậy.
Thấy Cảnh Kha gật đầu, đem nhị Hoàng tử giao cho nhũ mẫu, lúc này nàng mới trở lại bên cạnh Tinh nhi, nắm lấy tay cậu.
Nàng không nói lời nào, Triệu Việt Khê cũng bình tĩnh.
Bọn người lâm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Thái y vội vàng đi tới, quỳ gối trước mặt Cảnh Kha: "Hoàng thương...!nhị Hoàng tử...!bị đầu độc...!May mắn người đầu độc thủ pháp còn chưa tinh thông, nhị Hoàng tử không quá đáng ngại."
"Cái gì?" Triệu Việt Khê đột nhiên lên tiếng, chạy đến trước mặt Thái y: "Nhị Hoàng tử trúng độc? Sao lại như vậy?" Nàng ta xoay người giữ chặt ống tay áo Cảnh Kha, nước mắt uốn lượn chảy xuống.
May mắn người đầu độc thủ pháp còn chưa tinh thông.
May mắn người đầu độc thủ pháp còn chưa tinh thông.
Thư Nguyệt thầm lặp những lời này hai lần, sau đó nhìn Cảnh Kha.
"Nhị Hoàng tử sao lại ở trong phòng đại Hoàng tử, có người nào có thể nói cho trẫm biết không?" Sắc mặt Cảnh Kha vẫn bình thường, không nhìn ra cảm xúc.
Mọi người ở đây ánh mắt đều hướng về Tinh nhi.
"Hồi phụ hoàng, vừa rồi nhi thần buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, đứng dậy xem xét thì thấy nhị đệ ở cửa phòng.
Vì vậy mới đứng dậy bế đệ ấy lên, ngay sau đó mẫu hậu đã tới."
"Có nhìn thấy là người từ đâu đem tới không?"
Tinh nhi lắc đầu.
"Tinh nhi con hãy cẩn thận ngẫm lại, nhị đệ con trúng độc, xác thật là không nhìn thấy bất kỳ ai sao?"
"Hồi phụ hoàng, phải."
Cảnh Kha gật gật đầu, sau đó hỏi Triệu Việt Khê: "Nhị hoàng tử vì sao từ ngay dưới mí mắt nàng lại bị bế đi?"
Triệu Việt Khê dùng khăn lau nước mắt nơi khóe mắt, nức nở thành tiếng: "Thần thiếp thật sự không biết, thần thiếp đi tắm, sau đó thì nhận ra nhị Hoàng tử không thấy đâu nữa."
"Người ở trong phòng nàng đâu?"
"Hồi Hoàng thương, bọn nô tỳ đang ở trong phòng hầu hạ, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lo lắng có kẻ cắp, liền ra cửa xem.
Trở về thì phát hiện nhị Hoàng tử không thấy đâu..."
"Được rồi." Cảnh Kha xoay người nhìn Thư Nguyệt: "Việc đêm nay, hỏi nữa cũng không có ý nghĩa.
Trẫm sẽ phái người điều tra, nhưng nhị Hoàng tử thật sự đã ở trong tay đại Hoàng tử, lại được Hoàng hậu bế, trẫm chỉ có thể không màng tình cảm, tạm thời nhốt các nàng lại.
Đợi sự tình tra ra manh mối lại thả ra cũng không muộn."
Thư Nguyệt nhìn Cảnh Kha cười cười: "Khẩn cầu Hoàng thường hãy nhốt thần thiếp và Tinh nhi cùng nhau, nó từ nhỏ chưa từng trải qua chuyện như vậy, nghĩ đến cũng đã phải chịu kinh sợ."
Cảnh Kha lắc đầu: "Không thể.
Hoàng hậu vì tị hiềm, từ giờ trở đi không được tiếp xúc với Tinh nhi."
"Hoàng thượng." Thư Nguyệt lên tiếng gọi hắn, lại lấy Cảnh Kha xua xua tay: "Không cần nói nữa.
Canh giờ không còn sớm, trẫm đi xem nhị Hoàng tử."
Thư Nguyệt nhìn bóng dáng Cảnh Kha, cảm thấy hai người ngày càng xa cách.
"Tinh nhi, đừng sợ, mẫu thân sẽ che chở con.
Những chuyện không phải con làm, không tới phiên con chịu trách nhiệm." Tay nàng xoa xoa đầu Tinh nhi, sau đó theo hạ nhân rời đi.
Tới chỗ ở mới mới nhận ra, Cảnh Kha đưa nàng tới một gian nhà ở hậu viện.
Hậu viện cùng tiền viện, cách một mặt tường rất dày, chắp cánh cũng khó thoát.
Cảnh Kha ở trong viện đứng hồi lâu, muốn đi tìm Thư Nguyệt cùng nàng nói cái gì đó, ngẫm lại rồi thôi.
Hắn trở lại phòng hỏi thị về: "Thấy rõ là người từ chỗ nào không?"
Thị vệ lắc đầu: "Người nọ thủ đoạn cao thâm, hơn nữa ngay lúc hộ vệ thay ca, hẳn là rất quen thuộc với chúng ta."
"Loại bỏ những người đang ở bên cạnh đại Hoàng tử, ngươi tự mình theo dõi." Sao đó hắn ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, thẳng đến hừng đông.
Sự việc đêm qua dĩ nhiên đã đến tai Văn Hoa đế, nhưng ông ta quyết ý mặc kệ chuyện của hậu bối, dùng xong cơm sáng liền ra ngoài đi dạo trong núi.
Ông ta đã thích ứng với đôi mắt mù, cũng có phần quen đường, đi chậm cũng không ngại.
Phía trước có một trận gió thổi qua, ông ta quấn chặt xiêm y dừng lại bước chân, hỏi: "Phía trước là người nào."
"Phụ hoàng." Triệu Việt Khê chậm rãi quỳ xuống.
Văn Hoa đế nghe ra giọng nói của Triệu Việt Khê, lông mày khẽ chau lại: "Trong núi gió to, con còn đang ở cữ, trở về đi!" Rồi ông ta tiếp tục đi về phía trước, lại không nghe thấy tiếng Triệu Việt Khê đứng dậy, ông ta dừng chân, chờ Triệu Việt Khê mở miệng.
"Phụ hoàng có lẽ không biết, nay hậu cung thực sự quạnh quẽ, Hoàng thượng ngừng việc tuyển tú năm nay, chỉ để Hoàng hậu cười.
Có rất nhiều chuyện, hậu bối không nói sẽ thấy lòng băn khoăn.
Vãn bối muốn vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, mong phụ hoàng thành toàn."
Văn Hoa đế cười cười: "Trở về đi!"
"Hoàng hậu dám hại nhị Hoàng tử một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai." Triệu Việt Khê cao giọng nói: "Cho đến khi những cành lá khác của hậu cung cũng khô héo..."
Văn Hoa đế vẫn không lên tiếng, nhớ tới lúc trước Thưu Nguyệt một lòng muốn cùng Cảnh Kha hòa ly, là chính ông ta đã khóa nàng ở bên người Cảnh Kha.
Triệu Việt Khê tới tìm ông ta, ngược lại là muốn dạy ông ta phải nhúng ta.
Thư Nguyệt vẫn luôn không ngủ, ngồi ở trước của sổ, không biết nhân gian ra sao.
Cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, Cảnh Kha đi đến, lập tức ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt lạnh băng nhìn Thư Nguyệt: "Đang nghĩ gì vậy?"
Thư Nguyệt không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, chỉ biết nhìn hắn.
"Trẫm hỏi nàng, nàng nóng lòng muốn rời đi vậy sao?"
"Đi đâu?"
"Nàng đến giờ vẫn còn gạt ta!" Cảnh Kha bỗng nhiên dùng sức ném gối về phía Thư Nguyệt, đỏ mắt nhìn nàng: "Đến giờ nàng vẫn muốn gạt ta!"
"Ngài vu oan giá họa!"
Cảnh Kha đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tay đặt lên cổ nàng: "Thư Nguyệt, ta thật muốn bóp chết nàng." Tay hắn hơi dùng lực rồi lại buông ra, trước mắt là người hắn yêu, hắn không hạ thủ được.
Không biết bao nhiêu lần, hắn muốn làm một người vô tình vô nghĩa, yên tâm thoải mái cột nàng vào bên cạnh, không thèm quản trái tim nàng rốt cuộc đang ở đâu, muốn nàng theo mình diễn một đôi phu thê ân ái, diễn một đời đế hậu tình thâm.
"Nàng không cần lại đi tìm phụ hoàng, phụ hoàng đã có chủ ý an bài một cái chết giả cho nàng, người như vậy, là muốn nàng và Tinh nhi vĩnh viễn không được gặp nhau nữa.
Nàng muốn đi thì đi, đợi chuyện hôm qua thực sự tra rõ, trẫm sẽ an bài cho nàng rời khỏi cung.
Nàng muốn ở cùng ai thì ở với người đó, nàng muốn đi đâu thì đi, tình nghĩa phu thê chúng ta, hoàn toàn chấm dứt.
Hoàn toàn chấm dứt, Thư Nguyệt, như ý của nàng."
"Thiếp không đi tìm phụ hoàng." Không biết vì sao, Thư Nguyệt lại rơi nước mắt.
Nàng không biết bao nhiêu lần muốn trốn chạy, nhưng vốn nên đi một cách quang minh chính đại, không thể cứ không rõ ràng như vậy.
"Ám vệ của phụ hoàng ra ngoài tìm thấy một người giống với nàng, người đã không nhúng tay vào chuyện của thiên hạ, nhưng lại nhúng tay vào chuyện giữa hai chúng ta.
Nếu không phải nàng muốn chạy trốn, người sẽ không nhúng tay vào."
"Thiếp không có."
Cảnh Kha lắc lắc đầu: "Nàng biết không? Ta không còn tin nàng nữa.
Quá khứ đủ loại không tốt, mặc dù ta hối hận, nhưng cũng không trở về được.
Ta vẫn luôn hy vọng xa với rằng nàng có thể nhìn về phía trước, mà nay xem ra là ta đã nghĩ nhiều.
Nàng nói đúng, đời người dài như vậy, hà tất gì cứ phải phí phạm vào một người.
Trẫm là thiên tử, muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Hà tất gì ngày ngày phải chịu ánh mắt lạnh lùng của nàng, lo lắng nàng sẽ rời đi, hà tất gì?"
Vì sao bóng đêm lại lạnh lẽo như vậy? Cảnh Kha ra khỏi phòng Thư Nguyệt, nhịn không được mà run cầm cập.
Hắn muốn làm rất nhiều chuyện khốn nạn,muốn thành ma, nhưng hắn là Hoàng thượng, giang sơn này là của hắn, bá tánh là của hắn, hắn phải nhịn, nhịn, để làm một minh quân.
Hắn dựa cây cột hồi lâu, cho đến khi nghe thấy có người gọi hắn: "Hoàng thượng."
Hắn quay đầu lại, Âu Dương Lan Thương dưới trăng thanh gió mát thỉnh an hắn rồi sau đó đứng bên cạnh: "Chuyện hai ngày nay, thần có một chút kiến giải vụng về, không biết có nên nói hay không."
"Cứ nói đừng ngại."
Lan Thương thấy thần sắc hắn không tốt, thở dài nói: "Thần làm tiên sinh của đại Hoàng tử cũng được một đoạn thời gian, đại Hoàng tử không có tâm hại người.
Việc đêm qua, chắc chắn có điều kỳ lạ.
Này đây, thần có chủ trương, làm theo suy đoán.
Hung thủ tuy bắt chưa được, nhưng sẽ chứng minh được sự trong sạch của đại Hoàng tử."
"Trẫm biết Tinh nhi trong sach.
Thư Nguyệt là người bao dung độ lượng, Tinh nhi cũng không phải là người ác độc."
"Thần đã loại trừ một chút, cũng nhân tiện tra xét..."
"Dẫn quân vào đi!" Cảnh Kha ngắt lời Lan Thương: "Trẫm biết Thừa tướng phu nhân và Hoàng hậu có quan hệ tốt, nhưng chuyện của hậu cung đều liên quan đến triều đình, vạn sự cần cẩn thận, phải đặt được một chân mới thành.
Trẫm đem Hoàng hậu và Tinh nhi tách ra, không phải vì phạt các nàng, là vì muốn che chở các nàng." Cảnh Kha vỗ vỗ bả vai Lan Thương, sau đó xoay người rời đi.
"Thần cả gan nhiều lời một câu." Lan Thương ngăn Cảnh Kha lại: "Hoàng hậu e rằng trong số các nữ tử trong thiên hạ, là người không thích hợp làm Hoàng hậu nhất."
"Nàng ấy không phải là Hoàng hậu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...