"Lúc hạ chức đã vào đêm, xem sách xong liền đi ngủ." Trực giác của Thanh Phong không cho phép hắn nói với Triệu Việt Khê về khoảng thời gian sống ở tiểu viện của Thanh Phong, không phải có ý gì với Triệu Việt Khê, đơn giản chỉ cảm thấy đó là chuyện của mình, không liên quan tới nàng ta.
Ngày ấy Thanh Phong có nói với hắn, nếu không chén ghét, đáng giá thử một lần.
Lan Thương hôm nay cũng coi như thử qua, hắn đối với Triệu Việt Khê thực sự không có hứng thú, chỉ cảm thấy lúc ở cùng nàng ta thật khó chịu.
Triệu Việt Khê ăn rất ít, một bàn đầy thức ăn, nàng ta chỉ ăn có mấy miếng.
"Không ăn được sao?" Lan Thương không hiểu nữ tử, rõ ràng là nàng ta chỉ cho mình, lúc này lại không ăn mạnh.
Triệu Việt Khê cười khẽ lắc đầu: "Xưa nay sức ăn yếu."
Lan Thương "ừ" một tiếng, không hề đáp lại, một lát sau duỗi tay đưa cho tiểu nhị: "Phiền ngươi gói kỹ lại."
Triệu Việt Khê trước giờ không bao giờ gọi thức ăn mà không ăn hết, lúc này có chút lúng túng, cười cười xin lỗi tiểu nhị.
Tiểu nhị vẻ mặt khó hiểu, thật không hiểu vì sao vị tiểu thư này lại cười xin lỗi mình, đỏ mặt xoay người chạy.
Giờ phút này ngoài cửa sổ bên bờ sông Vĩnh An vang lên tiếng đàn, nhìn qua cửa sổ, một nữ tử ôm một thanh tỳ bà lẻ loi ngồi ở đó, một vẻ đẹp độc lập.
Triệu Việt Khê theo ánh mắt Lan Thương nhìn sang, nhìn thấy người kia.
"Âu Dương đại nhân thích nghe đàn sao?"
Lan Thương rốt cuộc có thể tìm được cái cớ, trong lòng như trút được gánh nặng: "Trươca đây ta không nghe, không bằng đến gần đó nghe một chút?" Dứt lời hắn cầm lấy bọc đồ ăn được gói kỹ: "Mời đi! Việt Khê tiểu thư."
Triệu Việt Khê gật đầu cùng hắn ra cửa, ánh mắt dừng ở sau lưng Lan Thương một hồi lâu.
Lan Thương là dáng người văn nhân, nhưng bởi vì hằng năm lo nhiều chuyện, sống lưng cũng không đơn bạc, lại có chỗ thon chắc, là bộ dáng nàng ta rất thích.
Nghĩ đến đây, vành tai không khỏi nóng lên.
Nàng ta nhanh chóng bước nhanh hai bước vượt đến bên cạnh hắn, môi hơi đỏ, giọng nói lặng lẽ yêu kiều: "Âu Dương đại nhân thân cao chân dài, Việt Khê có chút gắng sức." Một đôi mắt dường như có thể rơi lệ.
Lan Thương cũng ý thức được chính mình giờ phút này có chút vội vã, vì thế chậm bước chân lại chờ nàng ta.
Đêm nay Lan Thương cực kỳ mỏi mệt.
Lúc tạm biệt Triệu Việt Khê, hắn thở phào một hơi.
Mang bọc thức ăn đi đi lại lại trong con ngõ sâu, bụng hắn réo cả hai lân, nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm đến đồ ăn trong bọc.
Không biết viện của tam tiểu thư có còn sáng đèn hay không? Cân nhắc một hồi, hắn nhanh chân hơn.
Lúc tới tiểu viện quen thuộc, nhìn xuyên qua kẹt cửa, nhìn thấy trong viện một mảnh đen nhánh.
Tam tiểu thư ngủ rồi.
Lan Thương nhiều ít có chút mất mát, trong lòng nhớ thương những quân cờ kia, lại có ý đồ muốn ở chỗ này lấp đầy bụng.
Nghĩ lại vẫn là chính mình quá mức tham lam.
Thanh Phong bị bệnh.
Sau giờ ngọ nằm nghỉ ngơi trên ghế tắm nắng, sau khi mở mắt ra cả thấy mệt mỏi, bụng sôi ùng ục, phải nôn ra ngoài.
Sau đó bụng cảm thấy khó chịu, sốt cao.
Tiểu Thất sợ hãi, vội vàng mời lang trung tới.
Lang trung xem mạch, kê thuốc, dặn dò Thanh Phong không được thức đêm vì dễ bị cảm lạnh, dùng thuốc đúng giờ.
Thanh Phong hoa mắt, đại khái nghĩ lại, có lẽ là do mấy ngày nay thường xuyên thức đêm, nghỉ ngơi giữa trưa nên bị trúng gió.
Vì thế viện tử mới tắt hết đèn cho đến tối, nàng sau khi dùng thuốc xong nằm trên giường toát mồ hôi.
Thanh Phong từ cốt cách kỳ lạ, hoặc là không bệnh, một khi bị bệnh là bệnh triền miện.
Lần này bị bệnh, nhiều dự định của Thanh Phong không thể không gác lại.
Lúc này bụng đã bớt đau, rốt cuộc cũng có thể đi vào giấc ngủ.
Cực chẳng đã, vừa mới chìm vào giấc ngủ, nàng đã mơ thấy các loại yêu ma quỷ quái.
Rồi nàng còn mơ thấy phụ thân trói mình lại, định gả mình cho tên công tử Doãn gia ăn chơi trác táng kia, kẻ đó ở thanh lâu đứng đầu bảng, còn đả thương ân khách của thanh lâu, tiêu hao rất nhiều bạc; lại nhìn thấy mẫu thân sống lại, nắm cổ áo phụ thân đòi lấy mạng ông; sau lại mơ thấy tam ca, ngực trúng một mũi tên...!Tóm lại đều không phải mộng đẹp, ngày hôm sau mở mắt, cuộn chăn ngồi ở đầu giường phát ngốc.
Tuyết Diên vào cửa, nhìn thấy tiểu thư sắc mặt trắng bệch, trời nóng bức mà lại trùm chăn, thầm nghĩ lúc này bệnh không nhẹ, phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới tốt lên được.
Nàng ta đút Thanh Phong một chén chào rồi lại đút thêm thuốc, sau đó ngồi ở trước giường quan sát nàng.
Tam tiểu thư giống như bị hút hết hồn, nhìn như thế nào cũng thấy không ổn.
"Ngủ thêm một lát không? Tiểu nhân quạt cho người." Tuyết Diên hiếm khi nhẹ giọng như vậy, trong tay cầm một chiếc quạt hương bồ, chuẩn bị quạt cho Thanh Phong nghỉ ngơi.
Thanh Phong lắc đầu, nhắm mắt lại.
Giấc mơ đêm qua khiến nàng quá mệt mỏi, cảm giác mấy năm nay tuy không như ý nhưng đều dũng cảm bước đi, người tuy tỉnh, tâm lại chìm đắm trong giấc mộng không dứt ra được.
"Tiểu Thất và Tĩnh Niệm học diễn khỉ, hay bảo hắn tới diễn cho tiểu thư một đoạn?"
"Ngũ Cầm Hí." Thanh Phong miệng giật giật, sửa cho nàng ta.
"Đúng đúng, Ngũ Cầm Hí.
Bảo hắn tới diễn một đoạn không?"
"Không."
Thanh Phong nằm xuống, không lên tiếng nữa.
Tuyết Diên thở dài, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiểu Thất lắc đầu, thì thầm nói: "Lần này chắc phải nửa tháng nữa." Tiểu Thư ngày thường là một người rất tốt, mỗi lần sinh bệnh lại giống như thay đổi nhân cách, không nói lời nào cả mười mấy ngày, đây chính là tật xấu của nàng từ ngày mẫu thân của nàng ra đi.
Tiểu Thất kéo Tuyết Diên ra sân, chỉ về phía Lan Thương: "Vị kia có dùng được không?"
Tuyết Diên nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, nhìn không ra tiểu thư đối với vị kia có gì khác biệt, hai người này hay thường ở cùng nhau, nhưng đều rất nhã nhặn, không giống như có tình cảm nam nữ.
"Hay là...!Thử xem?" Nàng ta lưỡng lự, chỉ dám đề nghị thử xem.
Tiểu Thất gật gật đầu: "Được rồi, ta đoán bây giờ vị đó đã thượng chức rồi.
Ta đi đưa tin tới, xem hôm nay người đó có về sớm một chút không." Dứt lời, hắn ta một đường chạy từ từ tới phủ nha.
Tĩnh Niệm hiện giờ đang đứng ở cửa phủ nha, hai ngày nay cậu luôn cảm thấy phía sau có một cái đuôi.
Sáng sớm lúc ra cửa cùng đại nhân, cảm giác không được tự nhiên.
Lúc này đứng ở cửa phủ nha, dường như không có việc gì làm, quét mắt nhìn những người xung quanh.
Lúc nhìn thấy Tiểu Thất, cậu ta có chút buồn bực: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu Thất thở dài: "Đại nhân các ngươi đâu?"
"Đang thượng chức.
Làm sao vậy?"
"Tiểu thư của chúng ta bị bệnh, muốn phiền Âu Dương đại nhân tới xem."
Tĩnh Niệm nghe nói Thanh Phong bị bệnh, đột nhiên sốt ruột: "Bệnh khi nào? Bệnh gì?"
"..." Tiểu Thất bị hắn hỏi đến phát ngốc, ngẩn người nói nói: "Hôm qua sau giờ ngọ bị bênh...!Lang trung nói là lúc ngủ trưa bị nhiễm phong hàn, thêm mấy ngày nay thức khuya nữa, thể lực không chống đỡ nổi."
Vừa dứt lời, Tĩnh Niệm lập tức nhảy vào nha môn.
Vốn không phải là bệnh nặng gì, nhưng đứa nhỏ Tiểu Niệm này có trái tim bé, cậu ăn nhiều bữa cơm của Thanh Phong như vậy, trước mắt nàng bị bệnh, cậu dĩ nhiên sốt sắng.
Lúc nhìn thấy Lan Thương, thấy hắn đang thẩm vẫn phạm nhân, hai ngày nay không yên lòng về nhiễu sự quan lương, trước mắt có chút manh mối, dĩ nhiên không thể chậm trễ.
Tĩnh Niệm ở một bên đứng một lát, phát hiện giờ này không phải là thời cơ tốt, chỉ đành phải quay đầu ra khỏi phủ nha, nói với Tiểu Thất: "Đại nhân đang thẩm vấn tội phạm quan trọng, đợi ngài ấy ra rồi ta sẽ nói với ngài ấy, tranh thủ hôm nay hạ chức đi thăm tam tiểu thư."
Tiểu Thất gật đầu trở về, viên đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Âu Dương đại nhân và Tam tiểu thư rất xứng đôi, có lẽ Âu Dương đại nhân có thể giải được khúc mắc của tiểu thư.
Cùng Tuyết Diên chờ đến canh hai, hai người mới mơ hồ nghe thấy trong ngõ nhỏ có tiếng người.
Mở cửa ra xem, là Triệu Việt Khê của Thừa tướng gia và Âu Dương Lan Thương đang nói chuyện.
Kiệu của Triệu Việt Khê dừng ở đầu ngỏ, nàng ta nhẹ giọng nói với Lan Thương: "Âu Duognư đại nhân tiễn ta một đoạn đường được không? Ta sợ tối."
Một câu rành mạch này dừng lại ở tai Tuyết Diên và Tiểu Thất, hai người nhìn nhau, đóng cửa viện lại, tắt đèn.
Có người chỉ là bạn nhậu, đến lúc chính sự, một chút công dụng cũng chẳng có.
Cũng may không việc hôm nay đi mời Âu Dương đại nhân đến cho tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ rất thương tâm.
Tiểu Thất lại đi riêng một chuyến, Âu Dương Lan Thương vẫn là đang hẹn hò với Triệu Việt Khê.
Cũng đúng, lão gia bị tháo mũ quan, tiểu thư dựa vào việc bán tranh chữ mà sống, nghĩ như thế nào cũng không sánh bằng tiểu thư tướng phủ như mặt trời ban trưa kia.
Tuyết Diên nghĩ vậy thì tức đến khóc.
Nàng ta nghẹn ngào nói với Tiểu Thất: "Chúng ta về sau không cần loại uyên ương này nữa, cũng không cho hắn đến chỗ chúng ta nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...