Nhà Hầu Tín rất náo nhiệt, tuy rằng mời người không nhiều như đủ thành phần. Ăn qua vài thứ đơn giản, nhóm nữ nhân liền gấp gáp không thể chờ nổi yêu cầu Hầu thái thái triển lãm thành quả của chuyến đi Châu Âu. Hầu thái thái liền mang nhóm nữ nhân lên khuê phòng của cô ở lầu hai để thông báo các trang phục mua được. Nhóm nam nhân thì ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm.
Hầu Tín khoa trương kể cho Từ Tự Cường về quá trình hôm hắn phải khổ cực chờ để tiếp kiến Dương Hùng, khiến Từ Tự Cường cười ha ha. Từ Tự Cường nhìn xa xa một góc đại sảnh nơi Hạng Vinh đang hống bọn trẻ con chơi đùa nói: “Thật không hiểu Hạng Vinh có ma lực gì mà có thể khiến đại ca của tôi phải cứ khăng khăng một mực như vậy nha.”
Hầu Tín: “Hay là công phu trên giường của cậu ta đặc biệt giỏi?”
Liễu Phù Phong: “Cậu muốn biết sao thì tự mình phao cậu ta thử là được thôi.”
Hầu Tín gật gật đầu nói: “Thật đáng giá để thử một lần, bây giờ tôi nhìn Hạng Vinh, thật sự càng nhìn càng có hứng thú.”
Dương Hùng trợn mắt quát: “Mày dám! Mày dám động đến cậu ta một chút thôi thì xem tao dám phế mày hay không.”
Liễu Phù Phong giả đờ khuyên nhủ: “Đại ca à, không phải lúc trước anh thường xuyên dạy chúng tôi là. Thê tử như quần áo, huynh đệ như tay chân. Hôm nay sao lại thay đổi như vậy chứ?”
Dương Hùng khí hồ hồ nói: “Câu này không tồi, ai can đảm muốn động đến quần áo của tôi, tôi liền chém hắn, tứ chi… không… ngũ chi tất cả đều chém hết!”
Ba người nhìn hắn như vậy không khỏi cười ha ha.
Nhóm nam nhân đang thảo luận quần áo cũng là lúc nhóm nữ nhâm đang thử quần áo.
Hầu thái thái rất phóng thoáng, không chỉ triển lãm quần áo mới mà còn nhiệt tình mời nhóm nữ nhân mặc thử.
Tân Hân chọn một chiếc váy đen dạ hội, thật lộng lẫy, rất nhiều đường viền hoa nhỏ tỉ mỉ viền xunh quanh, kết một chút trân châu nơi thắt lưng cùng cánh tay, khiến Tân Hân trở nên hào hoa lộng lẫy, thay đổi khác ngay.
Tân Hân đứng trước gương xoay trái ngắm phải, vui đến mức không kiềm nén được, nhịn không được đi xuống lầu, muốn ở trước mặt nhóm nam nhân nở rộ trong chốc lát.
Không có kết quả kinh diễm như mong muốn, Tân Hân rất thất vọng, cuối cùng cô đi đến trước mặt đứa con hỏi: “Cố Cố, con nói xem mẹ mặc bộ này có đẹp không?”
Dương Cố gật gật đầu, nhưng Tân Hân muốn nó nói, Dương Cố liền đáp lớn “Phiêu, phiêu.” Mọi người ở đây đều nghe thấy, Tân Hân vừa lòng nở nụ cười.
Tiểu thư Annie cũng hứng thú đi đến, hôm nay cô mặc mặc một bộ âu phục màu hồng phấn, xinh đẹp lóa mắt, cô đầy tự tin hỏi Dương Cố: “Cố Cố ngoan, con nói xem mọi người ở đây ai xinh đẹp nhất? Ai phiêu, phiêu nhất nào?” Annnie cố gắng phiên dịch câu nói của mình thành ngôn ngữ trẻ con.
Nhưng tiểu thư Annie sai lầm rồi, Dương Cố không phải chiếc gương thần của mẹ kế Bạch Tuyết, cũng không có năng lực nhận xét phân rõ xấu đẹp. Thế giới của con nít rất đơn thuần, ai tốt với nó nhất thì nó sẽ cho rằng người đó xinh đẹp nhất, cho nên Dương Cố đương nhiên chỉ về phía Hạng Vinh, cao giọng trả lời: “Chú Hạng phiêu phiên nhất!”
Liễu Phù Phong nhịn không được cười ra tiếng, khẽ nói: “Không thể ngờ khiếu thẩm mỹ của cha con anh cũng có tính di truyền nha, đều rất đặc sắc.” Nhóm huynh đệ đều nở nụ cười ngầm hiểu.
Hạng Vinh nhất thời cùng quẫn, không biết nên nói sao cho phải, Hầu thái thái nữ chủ nhân cũng không hiểu rõ ngọn nguồn, cô nhìn nhóm nam nhân cười lén lại thấy Hạng Vinh đỏ mặt, nghĩ chắc do bọn họ giễu cợt Hạng Vinh, tốt tâm muốn giải vây cho Hạng Vinh: “Các anh đừng có cười, kỳ thật Hạng Vinh cũng rất được nha. Mặc dù không thanh tú như các anh nhưng cũng có mùi vị nam nhân. Huống chi tính tình cậu ấy cũng rất tốt, chịu khó, lại rất biết chăm sóc người khác, đây mới là nam nhân tốt bây giờ phải trân trọng. Lần trước ở vũ hội Hoàng Đô, tôi thấy có mấy vị tiểu thư chủ động bắt chuyện với cậu ấy đấy. Còn có người nhờ tôi giúp đỡ giới thiệu để quen với Hạng Vinh nữa chứ.”
Mặt Dương Hùng lập tức biến thành nơi mây đen luân chuyển, hung hăng nhìn chằm chằm Hạng Vinh hỏi: “Là thật sao?”
Dương An An thấy Dương Hùng hung hăng nhìn chằm chằm Hạng Vinh, nghĩ chắc hắn trách cứ bộ dạng Hạng Vinh không đủ xinh đẹp liền lên tiếng bất bình: “Chú Hạng xinh đẹp, ba ba không phải từng nói sao, bắp đùi của chú Hạng là bắp đùi đẹp nhất trên thế giới này, đi khắp thế giới cùng không tìm thấy bắp đùi nào đẹp như vậy sao.”
Cả phòng từ nam đến nữ, ánh mắt đều đồng loạt cùng nhau nhìn về phía bắp đùi đẹp nhất thế giới kia, Hạng Vinh vừa rồi chỉ là quẫn bách, bây giờ càng xấu hổ, lại không thể quay đầu bỏ chạy, đành phải nhỏ giọng nói: “Con nít thích nói bừa thôi mà.” Sau đó kiên trì đứng giữa tầm mắt mọi người, thật hận không thể đem bắp đùi gấp lại cất giấu đi nơi khác.
An An hằng ngày đều kiên trì bảo vệ chân lý nói: “Con không nói bừa! Ba ba từng nói qua mà phải không, các người ở trong phòng nói, con đứng ở ngoài đều nghe hết, nói đúng mà.”
Dương Hùng bẩm sinh da mặt rất dày, lúc này, hắn lại không chút ngượng ngùng, ngược lại còn mỉm cười cùng con gái cãi cọ: “Ba chỉ nói bắp đùi chú ấy đẹp, cũng không có nói những nơi khác của chú ấy cũng xinh đẹp nha?”
An An nghĩ nghĩ nói: “Vậy tại sao chỉ một lúc ba không nhìn thấy chú Hạng liền trách: ‘Hạng Vinh, cậu ở đâu lập tức ra đây cho tôi.’” An An giọng ngọng ngụi lại làm bộ dạng giống Dương Hùng như đúc, khiến mọi người đều cười phá lên.
Từ Tự Cường lập tức đổi đề tài khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...