"Ừm." Tự Giải Ngâu không tránh né, hắn ngước mắt nhìn trời.
"Ta trúng cổ độc từ nhỏ, cũng không biết rõ là khi nào"
"Có nguy hiểm không?"
Tự Giải Ngâu lắc đầu.
"Không!"
"Không có cách giải độc sao?" Đại Vu Qua hỏi hắn.
"Có lẽ là không"
Không thể điều khí vận công chính là thất bại lớn nhất đối với người học võ...
Tự Giải Ngâu trước giờ chưa từng quan tâm đến cổ độc trong người, hoặc cho là hắn đã có thói quen sống cùng với nó rồi đi.
Hiện tại hắn đã thay đổi suy nghĩ.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất có thể bảo vệ y trong lúc cần thiết.
Cổ độc này thuốc giải chỉ có một lọ duy nhất trên đời, chuyện này là do phụ thân hắn tìm tòi trong sách mà biết được.
Sở dĩ không ai biết đến là vì phụ thân sợ có kẻ lợi dụng việc này gây nguy hiểm cho hắn, nên dặn dò Kênh Siêu phải kín kẽ.
Kênh Siêu là người có trí nhớ tốt, gã từng kể với y, phụ thân vì tìm thuốc giải mà không sợ nguy hiểm, một mình tìm đến vị độc nhân kia, chỉ là khi tìm thấy thì vừa vặn lão độc y kia cũng đã qua đời.
Dù vậy Kênh Siêu chưa từng ngừng tìm kiếm lọ thuốc, cũng như cách giải độc.
Hai bóng lưng thẳng tắp ngã ngồi trên mái nhà, phút chốc khẽ gần kề vào nhau, gió xào xạc thổi qua rồi lại im lìm như chưa từng đến.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đoàn người ngựa của phủ Vạn Lạc bắt đầu ráo riết lên đường.
Suốt đoạn đường đi chỉ dừng lại nghỉ ba lần, lá cây khô héo như thu mùa hạ phấp phới tung bay theo vó ngựa của đoàn người, họ đẩy nhanh tiến độ để kịp đến công đường ngay ngày kết án cuối cùng của Đại Lục Vương.
Đến kinh thành họ chọn một quán trọ gần công đường theo sự chỉ dẫn của Đại Vu Qua.
Tự Giải Ngâu không kịp ăn gì đã cùng Ngũ Lam Tang giả dạng chuẩn bị đến đó.
Đại Vu Qua nói rằng mình chỉ muốn đi theo chứ không có ý định lên công đường cùng hắn.
Vậy nên y ở lại quán trọ, Tự Giải Ngâu cũng vì sự quyết định đó của y mà cảm thấy thoải mái hơn.
Trước khi đi hắn cứ trầm mặc, không hề nhìn lấy Đại Vu Qua lần nào, đúng hơn là hắn không dám.
"Đi sớm về sớm" Đại Vu Qua đưa đến áo choàng cho hắn, chủ động nói.
Hắn "Ừ" một tiếng rồi rời đi.
Đến cửa hắn không quay đầu nói thêm.
"Chờ ta" rồi nhanh chóng cất bước.
Trên công đường, thẩm đại nhân Thẩm Nhạt Đô hốc mắt thâm quầng đang nghiêm mặt oai hùng nói với tên phạm nhân đang chóng cự bên dưới.
"Đại Lục Vương, ông có nhận tội hay không?"
Đại Lục Vương bị khoá đầu vào tấm ván gỗ, chân tay mang xích sắt nặng trịch, mà vẫn cang cường không khuất phục, phải để hai tên lính gác cưỡng ép đè xuống mới chịu quỳ.
Ông ta lớn giọng, khàn khàn mà nói.
"Nhận, sao lại không nhận, Đại Lục Vương ta từng là võ tướng trấn thủ biên cương, vì sao lại không chấp nhận chịu tội trước phát luật, đúng vậy các đồ vật đó là do ta cất giấu, đến đi, kết tội đi chứ"
Thẩm Nhạt Đô chau mày, nghiêm mặt mà nói.
"Ông có vẻ nhầm lẫn gì rồi, tội danh sưu tầm đồ vật cấm đương nhiên không thể chối cãi..."
"Đại nhân đúng là lắm lời, tuyên án thì nhanh tuyên án đi, cùng lắm lão nô xuống làm dân thường, oanh oanh liệt liệt mà làm lại từ đầu"
Nói xong ông há miệng cười to, xem ra còn rất đắc ý.
Ngoài kia người dân đổ xô đến chứng kiến cũng vì nghe câu nói này của ông ta mà đùng đùng tức giận, kẻ chửi mắng, người hạ nhục Đại Lục Vương, còn có kẻ la hét vì nghe nói ông ta không bị kết án tử hình.
Chuyện xấu ông ta làm ai ai cũng căm phẫn, không chỉ có tội danh kia, mà đúng hơn là những việc ác lương ông làm từ trước đến nay khiến lòng dân bất mãn.
Giả dụ như ông cho người chèn ép cướp đoạt đất đai, hiếp đáp người nghèo, xem khinh quan viên tứ phẩm, dù có phẫn nộ đến đâu họ cũng vì sự cống hiến của ông, cái danh cựu tướng quân đương triều mà hận không thể làm gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...