"Nó được Tự Giải Ngâu thả ra rồi, con mau xuống đi, ta không nhốt con nữa...ha"
Đại Lục Di rất kiên định.
"Phụ thân nói thật chứ?"
Đại Lục Vương giọng điệu mềm mỏng.
"Thật, phụ thân đã bao giờ nói dối con đâu, nó trở về gặp ta xong liền chạy ra ngoài liêu lỏng, chẳng biết lại ham chơi ở đâu rồi, phụ thân đã cho người đi tìm.
Nó cũng là con trai của ta mà, phụ thân lo lắng cho nó là điều đương nhiên rồi, phải không?"
Đại Lục Di thái độ đã hoà hoãn hơn.
Đại Lục Vương thu hết những thay đổi này vào mắt, như có như không mỉm cười mà nói tiếp.
"Nhưng mà không phải con rất không thích nó sao, sao lần này nhất quyết phải bảo vệ nó thế?"
"Nữ nhi...!Nữ nhi tất nhiên là ghét nó, tại tại nữ nhi sợ nó có chuyện gì phụ thân sẽ lo lắng, còn có người của đường gia trang đâu thể dễ dàng bị vu oan, tùy ý kẻ khác bắt nạt như vậy"
Đại Lục Di quả quyết cự tuyệt lời nói của Đại Lục Vương.
"Nó phải sống để còn hầu hạ nữ nhi nữa, nếu nó chết thì cũng phải chết ở trong đường gia trang này"
Đại Lục Vương chau mày.
"Nói bậy, thân là tỷ tỷ mà dám trù chết đệ đệ, là do ta đã quá nuông chiều con rồi đúng không?"
Ông ta phất mạnh tay áo, nóng giận quay lưng đi.
"Các ngươi cứ mặc kệ nó, nó muốn nhảy thì cứ để cho nó nhảy đi, nhảy xuống rồi thì đem nhốt lại, đường gia trang ta không thiếu đại phu đâu"
Ngay sau khi ra khỏi đó, Đại Lục Vương đã phân phó cho gia nhân dựng thang đưa Đại Lục Di an toàn xuống rồi đưa trở về phòng.
Làm con gái ta phải bận tâm về nó như vậy, tên tiểu tử đáng chết.
_____
Ngày hôm sau Tự Giải Ngâu ở hồ sen dùng mũi dao tỉ mỉ khắc lên một khối gỗ nhỏ bằng cái nắm tay, thì A Cửu báo rằng Đại Vu Qua muốn gặp hắn.
Không ngoài dự đoán của A Cửu, Tự Giải Ngâu đã từ chối.
A Cửu biết chủ tử đang tránh mặt Đại Vu Qua cũng chưa từng nói lí do làm A Cửu không khỏi tò mò.
"Thưa công tử, chủ tử hiện đang có việc không tiện gặp ạ"
"Ta thật sự có chuyện gấp, ngươi có thể hỏi lại dùm ta khi nào thì có thể gặp mặt được hay không?"
"Vâng"
A Cửu lại một lần nữa truyền lời của Đại Vu Qua.
"Chủ tử, công tử hỏi người lúc nào thì có thể gặp mặt"
Tự Giải Ngâu dùng chổi nhỏ quét sạch lớp bụi bẩn trên khối gỗ vừa khắc, tức thì trên đó liền hiện ra một một cái đầu tròn tròn.
Tự Giải Ngâu hời hợt nói.
"Kêu y dưỡng thương cho tốt, cũng đừng đến đây nữa"
Hả vậy là sao? A Cửu vừa đi gãi đầu.
Một chốc sắp xếp từ ngữ xong xuôi A Cửu nói với Đại Vu Qua.
"Chủ tử nói khi nào công tử hoàn toàn khỏe mạnh chủ tử sẽ cho gọi người" A Cửu mím môi nhìn nhìn Đại Vu Qua rồi nói thêm.
"Hiện tại thì không thể"
"Được, ta hiểu rồi"
Y không nghĩ là Tự Giải Ngâu sẽ thẳng thừng từ chối như vậy, diễn biến này không nằm trong suy nghĩ của Đại Vu Qua.
Có thể việc Tự Giải Ngâu muốn trao đổi với y rất nguy hiểm, nên mới muốn y phải hoàn toàn khỏe mạnh đi.
Vậy việc giúp đỡ Trác Vỹ Ân không thành được rồi.
Vừa đi vừa suy nghĩ không bao lâu sau Đại Vu Qua đã về đến gian nhà của mình, còn chưa vào phòng đã nghe tiếng quát tháo giận dữ của Trác Vỹ Ân.
"Ai cho phép các ngươi mang đi"
Sau đó Đại Vu Qua thấy một số ảnh vệ khiên ra chiếc giường của Trác Vỹ Ân, còn có các đồ dùng khác nữa.
"Dừng lại cho ta, các ngươi có nghe thấy không?"
Mặc kệ Trác Vỹ Ân có nói cái gì thì cũng không làm cho những ảnh vệ kia dừng lại động tác.
Bất quá Trác Vỹ Ân nhào đến ôm chặt lấy xấp y phục sắp bị đem đi.
Ảnh vệ bất lực, nhẹ giọng bảo.
"Thuộc hạ cũng chỉ làm việc theo lệnh, ngài đừng làm khó thuộc hạ nữa mà"
Lúc này Trác Vỹ Ân nhìn thấy Đại Vu Qua, ánh mắt lung linh lấp lánh xin được giúp đỡ của hắn phóng ngay đến.
Đại Vu Qua có chút tức cười, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi một đường đi lướt qua Trác Vỹ Ân vào phòng.
Không được Đại Vu Qua ủng hộ, hắn chỉ đành dùng toàn bộ sức lực ôm lấy thứ mình muốn.
Vểnh môi trừng mắt với ảnh vệ vô tội kia.
Kênh Siêu từ xa đi đến túm lấy Trác Vỹ Ân vác lên vai mình.
Còn định giải thích lí do với Đại Vu Qua nhưng y cũng rất thấu hiểu liền phất phất tay với gã.
Kênh Siêu gật đầu lại với Đại Vu Qua, rồi mới đem người cất bước rời đi.
Mà Trác Vỹ Ân cũng đâu phải dạng vừa, vừa vung tay đá chân đấm bôm bốp vào người Kênh Siêu, miệng cũng không ngừng mắng gã, dường như lời lẽ càng ngày càng thâm thúy hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...