Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn

Dịch Cẩn Đình rời đi, Lâm Tiêu rơi vào trầm mặc, một mỹ nam như hắn vì cái gì mà Du Uyển kia một mực từ chối, sau cùng còn là bỏ trốn.

Lần đó kéo cô đi khỏi nhà, Du Uyển tỏ ra chán ghét anh, nói anh và Dịch Cẩn Đình đều khốn nạn như nhau, đàn ông chết hết cô ấy liền yêu phụ nữ chứ không yêu anh.

Hừ… nghĩ tới Lâm Tiêu liền thấy phiền lòng.

Uống ly rượu, đỏ, ngồi trong phòng bao nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hừ… cô gái này dường như không biêt nơi này là của hắn, thật thích đến đây.

Lâm Tiêu đi ra ngoài, hướng về phía Du Uyển.

Bên ngoài, Du Uyển hôm nay đi sinh nhật của một người bạn, không ngờ tên khốn kiếp nào dám bỏ thuốc vào ly của cô, lợi dụng còn chút tỉnh táo liền muốn rời đi.

“Người đẹp, đi đâu vậy… ở lại chơi với bọn anh.”

Du Uyển hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chai rượu trên bàn, không nói một lời, cầm lấy cổ chai, đập mạnh xuống bàn, rượu trong chai văng ra tung tóe, mảnh vỡ cũng văng ra, trên tay cô chỉ còn một mảnh sắt nhọn.

Cô đưa cổ chai vỡ về phía bọn đàn ông gầm lên: “Cút hết cho bà, bà xiên chết tụi mày, lũ khốn kiếp.”


Đám đàn ông bắt đầu tản ra, nhưng vẫn không có ý muốn cho Du Uyển đi, đợi cô ngấm thuốc thì làm gì còn sức mà uy hiếp bọn chúng.

Du Uyển đưa vũ khí tấn công tên đứng gần nhất, muốn thoát thân, nhưng dường như thuốc rất mạnh, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, sức không có, tấn công cũng lệch hướng.

“Khốn kiếp, tụi mày không biết tao là ai sao, dám bỏ thuốc tao.”

“Ha… đại tiểu thư Du gia, ai mà không biết đại tiểu thư Du gia nữ cường đến mức nào… tôi đây đã thích cô từ lâu rồi, xem tư vị của một nữ cường dưới thân phóng túng cỡ nào.” - Tên đứng đầu nhếch môi cười, nhìn thấy Du Uyển ngày càng mơ hồ liền hài lòng.

Du Uyển hít một hơi, cắn môi đến bật máu để tỉnh táo lại một chút, đôi mắt đỏ bừng tia máu hằng lên căm phẫn, cô cầm vũ khí gầm lên, đâm mạnh vào đùi của hắn.

Tuy tỉnh táo nhưng cô không còn đủ sức, hắn ta nhanh chóng né đi, chỉ bị xước một chút.

Hắn ta tức giận, vung tay cướp vũ khí của cô, vung tay muốn tát Du Uyển. Cánh tay chưa kịp hạ xuống, đã bị một bàn tay chắc chắn bẽ ra phía sao, chỉ còn lại tiếng hét chói tai.

“Đứa nào, mẹ kiếp… đứa nào dám.”


“Tô Trác, mày thật lớn gan, vào chổ của tao giờ trò đê tiện, mày tin tao giết mày ngay tại đây không?” - Lâm Tiêu tức giận đạp một cái, hắn ta ngã xuống sàn.

Anh nhìn về phía Du Uyển, gương mặt đỏ bừng, đôi môi bị cắn đến rách ra rỉ máu, thân thể nóng bức uốn éo mơ hồ.

“Lâm thiếu, chuyện này là chuyện của chúng tôi. Anh không thích chúng tôi làm ở đây, chúng tôi đưa người đi nơi khác.” - Tô Trác giận dữ những không dám động vào Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cởi chiếc áo khoác bên ngoài, che lên người Du Uyển: “Muốn mang người đi, tao nghĩ mày nên lo cho mạng mày trước tiên.”

“Lâm thiếu, cướp người như vậy là không được, hôm nay cô ta là của tôi, anh có thiếu gái bao giờ, lại đi dành con hàng này của tôi.”

Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác muốn giết người, liếc nhìn đàn em: “Xử lý cho tôi.”

Người của Lâm Tiêu nhanh chóng kéo Tô Trác và đám bạn bè của hắn ta đi.

Anh muốn bế Du Uyển đi bệnh viện, nhưng Du Uyển đang vô cùng tự vệ, cảm giác có người chạm vào liền chóng cự: “Cút đi… động vào bà, bà giết chúng mày.”


Lâm Tiêu thở dài: “Du Uyển… tôi là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu ca của em đây.”

Du Uyển nghe được giọng nói quen thuộc, đôi mắt tròn xoe mở ra, nhìn thấy người trước mặt thật sự là Lâm Tiêu, cô càng thêm khẩn trương phòng vệ: “Mẹ nó, thật sự xúi quẩy… bị trúng thuốc còn gặp trúng đại sắc lang… cút cút cút… đừng có chạm vào tôi.”

Lâm Tiêu: “…”

Trong lòng Du Uyển thật sự chán ghét hắn đến mức nào.

Nhưng dù thế nào, cũng phải đưa cô tới bệnh viện trước.

Anh bế Du Uyển ra xe, trên đường Du Uyển không tiếc lời mắng chửi và chống cự sự va chạm của hắn, khiến mọi người ái ngại nhìn hắn.

Hừ… nếu hắn không yêu cô gái chết tiệt này, hắn sẽ bóp chết cô ta ngay lâp tức.

Kho khăn ra đến xe, Lâm Tiêu ra lệnh cho tài xế chạy đến bệnh viện.

Lúc này, Du Uyển đã bị ngấm thuốc đến mất đi ý thức, cô bắt đầu kéo từng chiếc cút áo của mình.

“Ưm… khó chịu… nóng…”


Lâm Tiêu ánh mắt tối sầm, đưa tay ngăn lại hành động của cô.

Ai biết, Du Uyển phát hiện có một bàn tay nóng ấm chạm vào cơ thể, cảm giác toàn thân run lên, cô nhanh chóng kéo anh lại gần, bắt đâu điên cuồng hôn Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu muốn đẩy ra, không muốn lợi dụng cô bị bỏ thuốc mà phát sinh quan hệ, nhưng mà…

Chết tiệt…

Du Uyển đưa bàn tay vào trong áo của hắn xoa nắn từng thớ thịt, đôi môi cắn lấy cổ hắn, toàn thân Lâm Tiêu chịu trận cứng đờ…

Tài xế thấy cảnh này liền hỏi: “Khụ… Lâm thiếu, vậy có đi bệnh viện nữa không?”

Lâm Tiêu: “…”

Tài xế dừng xe ở một đoạn đường vắng, sau đó cười cười: “Lâm thiếu, tôi hơi khát nước, tôi đi mua chai nước nhé.”

Nói xong, tài xế nhanh chóng mở cửa bỏ chạy.

Chiếc xe trong trên đoạn đường vắng vẻ bỗng nhiên run lắc không ngừng. Ngày hôm sau, Dịch lão gia tử vì chuyện lần này mà gọi Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi quay về Dịch gia một chuyến. Buổi chiều, Dịch Cẩn Đình xong việc, quay về Bạch Kim Thượng Uyển đón Cố An Hi đến Dịch gia. Chiếc xe lái vào cửa Dịch gia, trước khi xuống xe, Dịch Cẩn Đình nắm lấy tay Cố An Hi nói: “An Hi, dù mẹ tôi có nói gì cũng đừng suy nghĩ, người lớn có những chuyện không thể bỏ qua giống chúng ta được.” Cố An Hi thở dài, lần đó vì những lời của Diệp Minh Châu mà cô rất đau lòng, kể từ khi về nước cô cũng không gặp bà ấy. Cố An Hi gật đầu: “Không sao đâu, chúng ta đi vào thôi.” Dịch Cẩn Đình xuống xe, mở cửa cho Cố An Hi, bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, cả hai bước vào bên trong nhà chính. Bên trong lúc này chỉ có ông nội, ba Dịch, không nhìn thấy Diệp Minh Châu ở đâu. Dịch Cẩn Đình nắm tay cô đi vào bên trong, cúi đầu chào ông nội và ba Dịch xong liền kiếm một chổ ngồi bên cạnh nhau. Dịch lão gia tử hừ lạnh: “Con xem chuyện tốt con làm đi, bây giờ con nói đi, con muốn làm thế nào?” Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nói: “Ông nội, con và An Hi sẽ không bao giờ ly hôn.” Dịch lão gia tử liếc nhìn Cố An Hi: “An Hi, ông nội làm chủ cho con, con muốn ông nội phạt thằng nhóc này như thế nào?” Cố An Hi ngước mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, lúc này trong lòng cô có chút rối loạn, vừa muốn ở bên anh, vừa lo sợ đoạn tình cảm này không đi được bao lâu. “Ông nội… Nhị ca bây giờ rất bận rộn chuyện của Thịnh Thế, vả lại chuyện này con cũng không có gì ủy khuất. Nhị ca và Mộ Tuyết yêu nhau nhiều năm, bây giờ anh ấy có thể vì đại cuộc mà từ bỏ cô ấy, cũng là một dạng hình phạt của anh ấy rồi.” Dịch Cẩn Đình nhíu mày nhìn Cố An Hi, cô ấy đang nói cái quái gì vậy? Dịch lão gia tử buồn bã nhìn Cố An Hi: “Đứa trẻ này, lúc nào cũng là hiểu chuyện nhất, hiểu chuyện khiến ông nội đau lòng. Được rồi, An Hi… bây giờ con nói ra nguyện vọng của con… dù là con bây giờ không thể tha thứ, muốn ly hôn, ông nội đều đồng ý với con.” Dịch Cẩn Đình lập tức khẩn trương, gần đây bộ dạng xa cách của Cố An Hi khiến anh lo lắng cô ấy không nhịn được mà đòi ly hôn. “Không cho phép, con sẽ không ly hôn…đời này con chỉ có một người vợ là An Hi mà thôi.” - Dịch Cẩn Cẩn nói. Cố An Hi thật sự đang suy nghĩ và chưa hề đưa ra quyết định. Nhưng lời nói của Dịch Cẩn Đình, khiến cô không nói được lời nào. Dịch Chính Hoàng hừ lạnh, nói không kiêng nể có Cố An Hi ở nơi này: “Vậy còn con bé Mộ Tuyết đó thì sao, cô ta đang mang thai con của con. Danh tiếng Dịch gia vì con mà đang đi xuống, bây giờ thật sự bỏ rơi con cái, thanh danh Dịch gia phải hủy sạch sao?” Dịch Cẩn Đình mím môi định mở miệng, bên ngoài đang vang lên giọng nói của Diệp Minh Châu, bên cạnh bà ấy là một cô gái gương mặt xanh xao suy sụp. “Đúng vậy, con cháu nhà họ Dịch, không cho phép lưu lạc bên ngoài.” Dịch lão gia tử tức giận: “Ai cho phép cô đưa cô ta bước vào.” “Ba, ba có phải già rồi lú lẫn hay không? Mộ Tuyết đang mang thai cháu đích tôn nhà họ Dịch. Ngay từ đầu con bé và Cẩn Đình yêu nhau, Cố An Hi không biết xấu hổ chen vào cướp vị trí của con bé, vậy mà bây giờ mọi người lại mắng con bé là tiểu tam, tiểu tam mới chính là Cố An Hi.” Dịch Cẩn Đình gầm lên: “Mẹ, mẹ có thôi đi không?” Diệp Minh Châu vẫn là đang tức giận vì Cố An Hi mà bà bị con trai ngó lơ, không giữ được lời: “Mẹ nói sai à? Cô ta kết hôn với con thì sao, con căn bản là không yêu cô ta, con chưa từng quay về Bạch Kim Thượng Uyển ở với cô ta. Thậm chí sinh nhật của con, con cũng chỉ muốn ở bên cạnh Mộ Tuyết, người con yêu và xứng đáng với con chỉ có Mộ Tuyết mà thôi.” Mặt Dịch Cẩn Đình đen như đít nồi, những chuyện đó đã dày vò anh suốt mấy tháng qua còn chưa đủ, mẹ của anh lại lôi ra… “Cố An Hi, trước kia coi như xong, nhưng bây giờ cô biết Mộ Tuyết có thai, lại hất chậu nước bẩn lên người còn bé, cô biết phụ nữ có thai yếu ớt thế nào không? Cũng là nữ nhân, tại sao cô lại ác tâm như vậy?” Dịch lão gia tử không nhịn được đập cây gậy xuống đất: “Hỗn láo, ai cho phép cô nói An Hi như vậy.” Diẹp Minh Châu nắm lấy tay Mộ Tuyết đi về phía Dịch Cẩn Đình: “Cẩn Đình, con tỉnh lại đi, đây là người đã cứu mạng con, là người con yêu ba năm qua, là mẹ của con của con. Mau công bố sự thật, Cố An Hi mới chính là tiểu tam, ly hôn cô ta ngay lập tức.” Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Mộ Tuyết đang khóc ấm ức, bàn tay níu lấy tay của Diệp Minh Châu, trong lòng anh lạnh đi mấy phần. Vì cô ta từng cứu anh, nên anh chừa cho cô ta một con đường sống khi dám cả gan lừa gạt anh. Nhưng dường như con đường sống kia cô ta cũng không còn cần tới. “Mộ Tuyết, tôi chỉ hỏi một lần, đứa bé kia thật sự là của tôi sao?” - Dịch Cẩn Đình dùng đôi mắt sắc bén nhìn vào bụng Mộ Tuyết. Trái tim Mộ Tuyết run lên, cô ta đã bỏ ra 70 tỷ mua đoạn video đó, bây giờ cô ta nhất quyết phải một mực khẳng định cái thai này là của Dịch Cẩn Đình. “Cẩn Đình.” - Giọng nói của Mộ Tuyết mang theo đầy ủy khuất: “Em và anh bên nhau hơn ba năm, em chưa từng phản bội anh, đứa bé này làm sao có thể là của người khác được.” “Phải không?” - Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Tôi và cô trước kia qua lại, tôi cũng không có chạm vào cô. Vậy cô xác định đứa bé này chính là do cái đêm tôi say, sau đó còn bị báo chí chụp lai, đúng không?” Mộ Tuyết cắn răng gật đầu. Cố An Hi thở dài, Dịch Cẩn Đình đúng là đủ tàn nhẫn… Anh ta yêu thì nâng như hoa, hứng như ngọc. Anh ta không yêu nữa, liền có đủ cách sỉ nhục đối phương. “Được.” - Dịch Cẩn Đình nhún vai, ném điện thoại đang mở đoạn video trên bàn. Diệp Minh Châu không hiểu, há hóc mồm nhìn đoạn video này, con trai bà ta không hề chạm vào Mộ Tuyết. Sắc mặt Mộ Tuyết trắng nhợt đổi thành tái xanh… tên khốn nuốt của cô 70 tỷ, nhưng cuối cùng là vẫn bán nó cho Dịch Cẩn Đình. “Mộ Tuyết… chuyện này…vậy cái thai của con là của ai” - Diệp Minh Châu sững sờ. Mộ Tuyết biết không thể cải được liền quỳ xuống dưới chân Diệp Minh Châu: “Dì, con xin lỗi… là lỗi của con.” - Cô ta khóc đến tê tâm liệt phế: “Là vì con quá yêu Cẩn Đình, nhưng anh ấy lại bị Cố An Hi từng chút cướp mất người của con. Con sợ mất người con yêu nên mới nói dối để giữ chân anh ấy, con không có thai, con không có phản bội Cẩn Đình.” “Phải không?” - Dịch Cẩn Đình đưa ngón tay thon dài, lộ ra khớp xương rõ rệt. Đây là video Mộ Tuyết cùng Hàn Minh Hiên tiến vào bên trong khách sạn. Dịch lão gia tử nhìn Dịch Cẩn Đình hài lòng, xem ra thằng nhóc này lần đó nói ông hãy tin tưởng nó, chính là nó làm được. “Chuyện này để Cẩn Đình làm chủ, tôi mệt, tôi lên lầu trước.” Dịch Chính Hoàng cũng hừ lạnh, xem ra mắt nhìn người của vợ ông ta thật kém cỏi, không nói một lời đứng lên rời đi. Diệp Minh Châu há hóc mồm, lúc này chính là không thể tin được. “Dì…” CHÁT. Diệp Minh Châu thẳng tay tát Mộ Tuyết, khiến gương mặt cô ta sưng lên, dấu năm ngón tay từ từ hiện rõ. “Con khốn, sao cô lại cắm sừng con trai tôi… khốn kiếp…” Bà ta đang tức giận cực điểm. Không mang thai… Cô ta không mang thai nhưng lại nuốt của bà ta 50 tỷ. Thậm chí bà ta phải muối mặt vay mượn để có đủ. Bà ta tin tưởng cô ta, xem cô ta ngây thơ xinh đẹp, vậy mà cô ta lại đi khách sạn với người đàn ông khác. “Cẩn Đình.” - Mộ Tuyết quỳ xuống ôm lấy chân Dịch Cẩn Đình: “Hãy tin em, em không có. Cẩn Đình, năm đó là em cứu anh, anh đã hứa sẽ bảo về em suốt đời. Bây giờ em bị các nhãn hàng kiên cáo, bị fan quay lưng, em mất tất cả rồi, không thể mất anh. Cẩn Đình, nghĩ đên em ở bên anh ba năm, đừng bỏ rơi em.” Dịch Cẩn Đình đứng lên, hất cô ta đi: “Năm đó đúng là cô cứu tôi, bao năm qua tôi cho cô không ít, mẹ tôi còn cho cô tận 50 tỷ, cô còn chưa hài lòng sao? Làm con người, đừng quá tham lam. Mộ Tuyết, cô nghĩ xem… nếu năm đó cô không cứu tôi, thì chuyện cô lừa tôi, cũng đủ để tôi lấy mạng cô… Tôi tha cho cô cái mạng này, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Bây giờ, mời Mộ tiểu thư đi ra khỏi Dịch gia, nơi này không chào đón cô.” Mộ Tuyết oán hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Mộ Tuyết, cô mau cút đi, từ nay về sau đừng phiền Dịch gia chúng tôi.” - Diệp Minh Châu rống lên: “Người đâu, còn không mau đuổi cô ta ra khỏi đây.” Người hầu nhanh chóng kéo Mộ Tuyết ra khỏi Dịch gia. Đứng trước cổng nhà họ Dịch, Mộ Tuyết uất hận, thầm thề với lòng, cánh cửa này, một ngày nào đó, sẽ mở rộng đón cô đi vào. Mộ Tuyết đi rồi, Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi nói: “Chúng ta về nhà.” Cố An Hi gật đầu… vở kịch hôm nay có lẽ đã kết thúc. Diệp Minh Châu dường như còn không bỏ buộc: “Cố An Hi, cô hả hê sao, cô nghĩ loại bỏ được Mộ Tuyết cô có thể vững vàng ngồi vào cái ghế Dịch phu nhân à. Cố An Hi, dù không phải là Mộ Tuyết, đời này tôi không bao giờ chấp nhận cô.” Dịch Cẩn Đình tức giận: “Mẹ.” “Con kêu cái gì, con đã quên những gì cô ta làm trước kia sao? Con còn muốn dùng mạng của mình lọt vào cái bẫy đó sao?” Cố An Hi đưa mắt khó hiểu nhìn Dịch Cẩn Đình: “Nhị ca… trước kia tôi đã làm gì mà lại liên quan đến mạng sống của anh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui