Diệp Minh Châu đưa Mộ Tuyết đến một căn hộ, đây là bất động sản đứng tên của bà ấy.
“Dì, nơi này thật sự rất tốt, con chỉ cần một chổ sạch sẽ để ngủ, dù sao con còn phải quay xong bộ phim đang tham gia.” - Mộ Tuyết nói.
“Con vẫn phải đi quay phim à?”
“Bộ phim con đang quay đã hoàn thành hơn một nữa, bây giờ con phải hoàn thành. Con không thể vì con mà làm chậm trễ mọi người.”
Diệp Minh Châu còn chưa mở miệng, trợ lý của Mộ Tuyết được gọi đến chăm sóc cô, liền mở miệng: “Mộ Tuyết, chị cần gì phải vội vàng như vậy? Hiện tại chị đang mang thai, cảnh quay lại co nhiều cảnh đánh nhau bay nhảy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không sao đâu, tới lúc đó tôi cẩn thận một chút là được.”
“Không được, Mộ Tuyết, con phải ở nhà nghĩ ngơi dưỡng thai, cứ đi quay phim sẽ rất nguy hiểm. Con yên tâm ở lại nơi này mà dưỡng thai, con chính là con dâu mà dì nhìn trúng, Cẩn Đình cũng đã hứa sẽ cưới con về Dịch gia, Dịch gia cũng không cần con phải vất vả đi quay phim.”
“Diệp phu nhân, nếu như Mộ Tuyết tỷ không hoàn thành bộ phim, tiền đền bù sẽ rất cao.” - Trợ lý liền nói.
“Còn không cần lo về số tiền đền hợp đồng, dì sẽ chịu trách nhiệm, dù là bao nhiêu dì cũng sẽ trả.” - Diệp Minh Châu liền nói: “Mộ Tuyết, con gọi điện cho đạo diễn đi, dì sẽ nói chuyện với ông ấy.”
Sau khi Diệp Minh Châu gọi điện cho đạo diễn liền nhận được câu trả lời chính là nếu Mộ Tuyết muốn bồi thường thì cứ làm theo hợp đồng, bồi thường 50 tỷ.
Hơi thở Diệp Minh Châu ngưng trệ, bà ta có chút choáng váng, lúc đầu bà ta còn tưởng cùng lắm 1 vài tỷ, hoặc cao nhất là 10 tỷ.
Thế nhưng là 50 tỷ, bà ta không có số tiền nhiều như vậy.
Bên kia đã ngắt máy và nói rằng trợ lý sẽ giải quyết hợp đồng. Bây giờ chẳng lẽ bà lại nói với Mộ Tuyết bà không bỏ nổi số tiền kia và cô ấy hãy cứ tiếp tục quay phim đi.
Làm sao có thể nói ra điều xấu hổ đó…
Vì đứa cháu nội bà phải cắn răng bỏ ra số tiền này. Chồng bà có thể cho bà một ít tiền, Cẩn Đình cũng có thể cho bà một ít tiền, nhưng số tiền không nhiều. Bà không có đi làm, biết lấy đâu ra số tiền kia.
Sau khi Diệp Minh Châu hứa hẹn sẽ đền bù hợp đồng cho Mộ Tuyết và rời đi. Mộ Tuyết nhếch môi mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra một điếu thuốc đốt lên.
“Tề Ngọc, cô mua báo chí một chút, đưa hình ảnh tôi đến khoa sản thông tin ra đi.” Cố An Hi vừa hoàn thành chuyến công tác từ thiện theo chương trình của Du gia. Nơi này người dân tuy nghèo nhưng chan hòa, cô tham gia vào hổ trợ bác sĩ khám bệnh miễn phí cho người dân. Công việc rất bận rộn, khiến cô quên đi rất nhiều nỗi buồn. Nhưng buổi tối, cô vẫn nhớ đến Dịch Cẩn Đình, tất nhiên rồi, cô đã dùng ba năm để quên anh vẫn không được, vỏn vẹn hai tháng làm sao có thể. “Du Uyển.” - Cố An Hi gọi về cho Du Uyển hỏi về tình hình của mẹ cô. Du Uyển vui vẻ nói: “An Hi, xong việc rồi à?” “Ừm, hôm nay ăn tiệc chia tay mọi người rồi. Bây giờ thì tớ hiểu được vì sao cậu lại ở bên này mấy năm không chịu về nước.” Du Uyển cười lớnl kết hôn, haha cậu có tìm được anh nào cao to đen hôi không?” Cố An Hi: “...” “Du Uyển, tớ quyết định sẽ quay về giải quyết chuyện giữa tớ và nhị ca. Tớ sẽ nói rõ tâm tư với anh ấy, tớ muốn dành lại anh ấy từ tay Mộ Tuyết…” Du Uyển trầm mặc một chút, thở dài, lại nói: “An Hi, tớ hiểu cậu yêu thích nhị ca từ khi chúng ta còn bé. Rõ ràng trước kia tớ cũng là nhìn thấy nhị ca rất yêu thích cậu. Hai người rõ ràng sinh ra là dành cho nhau, không biết vì cái gì lại trở nên như hôm nay.” “An Hi, tớ không nói vì muốn cậu rời đi thật thảnh thơi, nhưng tớ tin nhị ca thật sự yêu cậu. Ngày cậu đi, anh ấy đến tìm tớ, bộ dạng rất thê thảm, trên tay bị thương máu chảy rất nhiều. Mấy ngày sau, anh ấy cứ đứng trước cửa nhà tớ, cho rằng cậu ở bên trong nhà nên cứ như vậy đứng dưới mưa mấy ngày liền. Sau đó Lâm Tiêu mới khuyên anh ấy, khẳng định cậu không ở nhà tớ, nên nhị ca mới không đến nữa.” “Lâm Tiêu còn nói, chưa từng nhìn thấy Dịch Cẩn Đình suy sụp như vậy. Ha… lúc đầu tớ còn thấy thật đáng đời anh ta, nhưng sau đó… nhị ca cũng có chút đáng thương. Anh ấy ra sức tìm kiếm cậu khắp nơi, nhưng vì cậu đi theo diện tình nguyện của công ty nên có lẽ tra không ra.” Cố An Hi: “...” Cô không thể nghĩ được Dịch Cẩn Đình cao cao tại thượng lại có bộ dạng này. “Du Uyển, ngày mai tớ sẽ về… hai tháng trải qua, tớ tin mọi người đều sẽ bình tĩnh hơn để đối diện mọi thứ.” Cố An Hi nằm trên giường nhỏ, chưa bao giờ cô lại muốn quay về Hải Sơn hơn hiện tại, sau khi nghe Du Uyển nói những lời kia, Cố An Hi trong lòng tràn đầy hy vọng. Ngày hôm sau, Cố An Hi đi theo đoàn tình nguyện viên quay về nước, điện thoại di động cô thường sử dụng ở Hải Sơn vốn luôn tắt máy được mở lại. Có rất nhiều cuộc gọi đến, đa số là của Dịch Cẩn Đình. Lúc này, Cố An Hi muốn quay về thăm mẹ của mình trước. Du Uyển vừa thấy Cố An Hi liền trách yêu: “Tớ đã nói cậu khi nào về để tớ đến đón, lại tự mình đi đến đây.” Cố An Hi mỉm cười: “Được rồi, tớ cũng đã đi đến đây rồi, mẹ tớ ở phòng nào?” Du Uyển đưa Cố An Hi lên lầu, nhìn thấy Lâm An Như đang nghĩ trưa, hai người liền đi xuống. “Bác gái gần đây sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, có thể đi lại được rồi.” - Du Uyển nhìn Cố An Hi liền hỏi: “An Hi, cậu định khi nào sẽ gặp Dịch Cẩn Đình?” Cô An Hi còn chưa trả lời, điện thoại liền ting ting mấy tin nhắn đến. Vốn cô không muốn để ý, nhưng tin nhắn lại nhảy liên tục, khiến Du Uyển nói: “Cậu xem tin nhắn đi, tớ đi lấy gì đó uống.” Cố An Hi mở điện thoại lên, hai mắt mở to, một cảm giác đau lòng và tuyệt vọng kéo đến, một lần nữa đánh bay ý chí muốn ở bên anh của cô. Cô còn đang muốn quay về và duy trì cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ… cô nên làm gì đây? Màn hình điện thoại nhận được 4 tin nhắn. “An Hi, cô không nhìn nhầm đâu, tôi đã mang thai, là con của Cẩn Đình.” “Khi biết tin này, tôi rất vui, Cẩn Đình cũng muốn tôi sinh con cho anh ấy, nhưng anh ấy rất chán nản bởi vì cô luôn chiếm giữ vị trí Dịch phu nhân.” “An Hi, cô hãy ly hôn với Cẩn Đình đi. Tôi biết cô yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu cô, nếu không thì tại sao cưới cô rồi anh ấy lại cùng tôi có con. Cẩn Đình kết hôn với cô chỉ vì ông nội ép buộc. Nếu cô yêu anh ấy thì buông tha cho anh ấy đi. Trước kia, có thể vì ông nội nên anh ấy không thể ly hôn với cô, nhưng bây giờ chúng tôi đã có con với nhau, cô cảm thấy anh ấy sẽ tiếp tục cùng cô giằng co sao? Anh ấy đã hứa với tôi, sau khi tôi sinh con sẽ dùng mọi cách để tôi trở thành Dịch phu nhân. Nếu cô chủ động ly hôn còn chừa lại chút mặt mũi, để đến lúc đó bị cưỡng ép ly hôn, mặt mũi cũng sẽ mất sạch.” Còn có hình ảnh một bảng khám thai… Du Uyển từ bên trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cố An Hi ngồi đó cúi thấp đầu, hai vai run lên, thỉnh thoảng giơ tay lau khóe mắt. An Hi… khóc sao? Du Uyển đi tới ngồi bên cạnh Cố An Hi, kéo người cô đối diện mình: “An Hi, xảy ra chuyện gì?” Cố An Hi trầm mặc không nói, lúc này cô phải nói gì? Nói chồng của cô đã làm người phụ khác có thai, nói chồng cô thật ra đi tìm cô có lẽ chỉ vì muốn nhanh chóng ly hôn. Ảo tượng, tất cả chỉ là ảo tưởng… Du Uyển cầm điện thoại của Cố An Hi, nhìn những dòng tin nhắn bên trong, nghiến răng nghiến lợi, giận đến nổ phổi: “Con đ*, mẹ nó có thai với chồng người ta mà còn vênh váo. Gừ… gừ… tôi không xé xác con đ* đó ra, tôi không mang họ Du nữa.” “Thằng khốn nạn Dịch cặn bả, tôi sẽ cho đôi cẩu nam nữ đó chôn chung với nhau.” Du Uyển giận đến tái mặt chửi rủa không thiếu từ nào. Cố An Hi chỉ ngồi im bất động, xem ra lần này cô và nhị ca… đến cùng vẫn là ly hôn. Cũng không phải không tốt, phải không? “Du Uyển, đừng tức giận, anh ấy đã có quyết định cũng là điều tốt, rõ ràng từ đầu là tớ chen vào bọn họ, bây giờ kết cục như vậy cũng không quá kinh ngạc. Được rồi, tớ vào nhìn mẹ tớ một chút, cậu đừng giận nữa.” - Cố An Hi đứng lên đi lên lầu. Du Uyển không cam tâm, thấy Cố An Hi đi lên lầu, liền lấy điện thoại goi cho Lâm Tiêu. Lâm Tiêu lần đầu tiên được Du Uyển chủ động liên lạc thì vô cùng vui mừng, đang vui vẻ nhận cuộc gọi, bên trong đã vang lên tiếng hét chói tai. “Lâm Tiêu, anh có biết Dịch cặn bả đang ở đâu không?” Lâm Tiêu cau mày, liếc nhìn Dịch Cẩn Đình đang ngồi làm việc bên cạnh nhướng mày: “À…em tìm cậu ấy có việc à?” “Có việc? Haha… tôi tất nhiên có việc mới tìm tên cặn bả đó, nhắc đến tên thôi cũng thấy bẩn miệng. Lâm Tiêu, anh tốt nhất nói cho tôi biết hắn đang ở đâu, nếu không tôi với anh đoạn tuyệt quan hệ.” Giọng nói của Du Uyển quá lớn, Dịch Cẩn Đình ngồi bên cạnh Lâm Tiêu đều có thể nghe thấy, anh đưa mắt liếc nhìn Lâm Tiêu. Lâm Tiêu cười cười rất xấu xí: “Bà cô nhỏ của tôi ơi, có chuyện gì khiến em tức giận như vậy… Dịch thị dành mối làm ăn của Du thị à?” Du Uyển và Dịch Cẩn Đình không có nhiều mối quan hệ, nếu Du Uyển tức giận Dịch Cẩn Đình chỉ là do chuyện của Cố An Hi. Mà Cố An Hi đã đi gần hai tháng rồi, nên Lâm Tiêu đoán chừng có lẽ là do công việc. “Tôi mới nhổ vào, anh mở to mắt xem bạn thân của anh làm ra chuyện tốt đẹp gì. Hừ…Lâm Tiêu, anh thân với hắn ta như vậy, đừng nói với tôi là anh không biết cái gì… Bao che a? Thì ra con người của anh khốn nạn hơn tôi nghĩ…” “Du Uyển, em nói rõ ràng.” - Lâm Tiêu có chút oan uổng, Du Uyển vốn đã có ác cảm với hắn, bây giờ hắn ngồi một chổ lại vì Dịch Cẩn Đình lãnh đạn. Du Uyển gầm lên: “Cmn Dịch cặn bả làm cho con tiểu tam đáng chết kia mang thai thì An Hi quay về phải làm thế nào? Anh có biết vừa rồi cô ấy còn khóc không? An Hi của tôi trước kia mạnh mẽ biết bao nhiêu, bây giờ chỉ vì tên cặn bả bạn thân của anh là khổ sở.” Dịch Cẩn Đình trừng mắt nhìn Lâm Tiêu cũng đang nhìn về phía anh. “Cố An Hi, cô ấy trở về rồi à? Em và cô ấy đang ở đâu?” Du Uyển cười nham hiểm: “Anh hỏi làm gì, muốn báo cho Dịch cặn bả đến đây làm An Hi khổ sở à. Nằm mơ, dù là có ly hôn cũng phải là An Hi của tôi bỏ hắn. Lâm Tiêu, anh có gặp hắn ta, hãy nói hắn ta và con tiểu tam chết tiệt kia cẩn thận, Du Uyển tôi đây thích nhất trò đánh lén, tôi sẽ không để bọn chúng sống tốt.” Du Uyển mắng xong liền cúp điện thoại. Dịch Cẩn Đình lập gọi cho Dương Hàn: “Cậu làm việc rất tốt, Cố An Hi quay về rồi, cậu có biết không?” Dương Hàn muốn hét lớn, chưa bao giờ làm trợ lý lại cực khổ như vậy: “Dịch tổng, là lỗi của tôi.” “Cô ấy đang ở cùng Du Uyển, đi xem bọn họ đang ở đâu?” “Dịch tổng, tôi sẽ xem ngay.” - Dương Hàn vội đáp: “Dịch tổng, tôi đang muốn gọi điện cho anh, tin mạng vừa lên hotsreach tin tức Mộ Tuyết mang thai, mọi người đều khẳng định đó là con của anh. Hiện tại Dịch thị bị nhà báo bao vây rồi, anh ra ngoài cẩn thận một chút ạ.” “Cái gì?” - Dịch Cẩn Đình nghiến răng. Lâm Tiêu bên cạnh liền nói: “Vì vậy mà Du Uyển với gọi đến mắng? Và Cố An Hi cũng biết tin Mộ Tuyết mang thai rồi?” Dịch Cẩn Đình mím môi thật chặt, Cố An Hi quay về lại đúng thời điểm anh hành động. Lâm Tiêu nhìn Dịch Cẩn Đình thở dài… con đường truy thê của anh ta và lão nhị thật quá gian nan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...