“Dịch tổng.” - Dương Hàn đón Dịch Cẩn Đình ở sân bay, hiện tại hai người đang ở trong xe quay về Thịnh Thế.
Dịch Cẩn Đình kẹp một điếu thuốc, rít một hơi, nhắm mắt lại, nhớ lại những gì kẻ kia nói.
Không những nói, còn có bằng chứng.
Mặc dù anh nhận ra bản thân không yêu Mộ Tuyết, nhưng vẫn không nghĩ Mộ Tuyết lại cứ như vậy lừa gạt anh.
Ba năm qua, anh luôn nghĩ cô ngây thơ, thiện lương, dùng mọi thứ bao bọc cô, cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên đời.
Mộ Tuyết vậy mà giả vờ đêm đó hai người xảy ra chuyện không nói, vì cái gì lại gọi điện khiêu khích Cố An Hi.
“Dịch tổng, có hai văn bản cần chữ ký gấp của anh. Còn có một bữa tiệc của Trương tổng đêm nay, anh đã đồng ý đến.” - Dương Hàn nói.
“Ừm, để đó đi.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt mở miệng, bây giờ anh không có tâm trạng làm việc.
Dương Hàn liền im lặng, tâm tình ông chủ có vẻ không tốt, lúc này ngậm miệng mới là thượng sách.
“Hôm nay cậu có gặp An Hi không?”
Dương Hàn sững sờ, sau đó trả lời thành thật: “Hôm nay giám đốc Cố đến văn phòng tìm anh, sau đó có lẽ là quay về làm việc.”
“Có lẽ?” - Dịch Cẩn Đình nhíu mày.
Dương Hàn có chút lo lắng nói: “Lúc ăn cơm trưa tôi có gặp trợ lý của giám đốc Cố, cô ấy nói buổi sáng giám đốc Cố buổi chiều đã xin nghỉ phép và rời đi dù ngay khi tan ca buổi sáng.”
“Xin phép nghỉ.” - Dịch Cẩn Đình có chút lo lắng.
Anh chỉ rời Hải Sơn một đêm, một ngày… một người lớn như cô không phải gặp chuyện gì đó.
“Không cần đi Thịnh Thế, quay về Bạch Kim Thượng Uyển.” - Dịch Cẩn Đình mở điện thoại, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Cố An Hi, còn có của Mộ Tuyết, sau đó hướng về phía Dương Hàn nói: “Đi xem một chút, buổi trưa cô ấy đã đi đâu?”
Dương Hàn tự hỏi, mối quan hệ giữa ông chủ là gì, không phải ông chủ đang hẹn hò với Mộ Tuyết sao? Còn đi quan tâm Cố An Hi.
Chiếc xe quay về Bạch Kim Thượng Uyển, Dương Hàn còn đi làm việc, anh một mình đi bộ vào bên trong.
Mở cửa bước vào bên trong, anh nhìn thấy bình hoa Tử Đinh Hương được cô khéo léo cắm trên bình hoa thủy tinh, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.
“Dịch thiếu, cậu về rồi.” - Dì Hứa ở trong phòng bếp đi ra.
Dịch Cẩn Đình cau mày: “Sao dì ở đây, không phải nên ở bệnh viện chăm sóc mẹ vợ tôi?”
Dì Hứa thành thật đáp: “Dịch thiếu, trưa nay phu nhân đã làm thủ tục xuất viện cho Lâm phu nhân rồi, phu nhân không nói với cậu sao. Cô ấy còn nói tôi về nhà nấu cơm, cô ấy đưa Lâm phu nhân rời đi cũng không thấy quay về nhà.”
Dịch Cẩn Đình cau mày, mẹ cô ấy xuất viện? Vì cái gì không nói với anh, vì cái gì còn chưa quay về nhà?
“Được rồi, dì đi làm việc đi.”
Dịch Cẩn Đình bước lên lầu, vừa định mở cửa phòng của Cố An Hi thì điện thoại vang lên cuộc gọi của Mộ Tuyết.
Trong lòng anh cực kỳ phiền muộn, nhớ lại chuyện cô ấy làm, vô cùng phản cảm…
Không, hẳn là anh đã phản cảm kể từ khi cô hùa với mẹ anh nhận công đã cứu anh ở núi Hải Sơn, bây giờ thêm chuyện ở khách sạn, đây là Mộ Tuyết muốn ép anh phải công khai và cưới cô ấy.
Anh nghĩ, có lẽ tốt nhất nên nói lời chia tay trong êm đẹp, dù sao mạng của anh cũng là nhờ Mộ Tuyết nhặt về. Ba năm qua bên cô, không yêu cô, cũng là một phần lỗi của anh.
“Sao vậy?” - Dịch Cẩn Đình trả lời.
Bên kia giọng nói Mộ Tuyết cực kỳ ngọt ngào: “Cẩn Đình, sao cả ngày em gọi cho anh không được? Em hôm nay nấu bò hầm anh thích nhất, anh có thể về nhà cùng em ăn cơm không?”
Dịch Cẩn Đình lạnh nhạt nói: “Ừm, anh cũng có việc muốn nói với em.”
Mộ Tuyết mỉm cười: “Được, em đợi anh.”
Dịch Cẩn Đình còn chưa kịp mở cửa phòng Cố An Hi đã quay đầu đi, nên không nhìn thấy cô đã dọn hành lý rời đi.
Trên đường ra xe, Dịch Cẩn Đình bấm số của Cố An Hi nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.
Trong lòng vô cùng bực bội, anh lái xe quay về Tịnh Nguyệt Viên, anh muốn nói lời chia tay Mộ Tuyết, sau đó sẽ đi tìm Cố An Hi, nói cho cô biết rằng, anh yêu cô, và chỉ có một mình cô trong cuộc đời này.
Tịnh Nguyệt Viên.
Mộ Tuyết mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, nhìn bàn ăn dưới ánh nến và rượu vô cùng lãng mạn, đôi môi cô ta cong lên… đêm đó tuy anh không chạm vào cô, nhưng đêm nay chắc chắn cô sẽ khiến Dịch Cẩn Đình không thể nào thoát khỏi.
Lúc anh bước vào, anh nhìn Mộ Tuyết mặc chiếc váy màu đỏ, liền cảm thấy chói mắt… bộ váy này trên người Mộ Tuyết tuy quyến rũ gợi cảm nhưng có cảm giác quá thô tục.
Anh không khỏi nhớ dáng vẻ Cố An Hi khi mặc bộ váy màu đỏ, nhìn vào… liền muốn nuốt cô ấy vào bụng.
“Cẩn Đình, sao lại nhìn em như vậy?” - Mộ Tuyết đỏ mặt ôm lấy tay Dịch Cẩn Đình.
Dịch Cẩn Đình né tránh, kéo tay ra khỏi tay Mộ Tuyết: “Ừ, anh có việc muốn nói với em.”
Mộ Tuyết bĩu môi nũng nịu: “Muốn nói gì thì chúng ta cứ ngồi xuống ăn cơm trước đi, em đã thật vất vả làm món này cả buổi chiều.”
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn bàn ăn, có nến, rượu đỏ và hai dĩa đồ ăn, trong lòng không hề có ý định ngồi ăn bữa ăn này.
“Mộ Tuyết, chúng ta nên nói chuyện trước.” - Dịch Cẩn Đình ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách nói.
Mộ Tuyết híp mắt lại, sau đó hít một hơi thật sau, bày ra một vẻ vô hại đi đến ngồi bên cạnh Dịch Cẩn Đình: “Cẩn Đình, có phải anh không vui khi em tự ý đến đây hay không? Em chỉ vì bất đắc dĩ nghe theo lời dì, nhưng hãy tin em, dù em làm bất cứ điều gì đều là vì em yêu anh. Cẩn Đình, chúng ta bên nhau ba năm, năm đó là em đã may mắn cứu anh, anh từng hứa sẽ bao bọc em cả đời, từng hứa sẽ cưới em, từng hứa cho em vị trí Dịch phu nhân, anh còn nhớ không?”
Dịch Cẩn Đình siết chặt hai tay, Mộ Tuyết nói không sai, anh chính từng hứa với cô rất nhiều.
“Mộ Tuyết…”
Mộ Tuyết nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình bật khóc: “Cẩn Đình, em biết em không đủ tốt để leo lên vị trí Dịch phu nhân, em sẽ cố gắng, em sẽ chấp nhận mọi giá, chỉ cần em được ở bên anh.”
Dịch Cẩn Đình nhìn những giọt nước mắt nóng hổi kia rơi xuống mu bàn tay. Anh nhắm mắt lại, hình ảnh Cố An Hi nâng niu những đóa hoa Tử Đinh Hương hiện ra trong tâm trí anh.
Hít một hơi thật sâu, Dịch Cẩn Đình mở miệng: “Mộ Tuyết, chúng ta…”
Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, điện thoại Dịch Cẩn Đình đã reo lên, anh nhìn vào id người gọi, kéo tay Mộ Tuyết ra, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Mộ Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn theo Dịch Cẩn Đình, trong lòng cô ta có một sự lo sợ dâng lên.
“Nói đi.” - Dịch Cẩn Đình ra ngoài, nhân cuộc gọi từ Dương Hàn.
“Dịch tổng, buổi sáng, Cố An Hi có nhận cuộc gọi của mẹ anh, theo thời gian thì sau đó liền đi tìm anh, buổi trưa liền lái xe đi đến nhà của anh.”
“Nhà? Tôi quay về Bạch Kim Thượng Uyển không nhìn thấy cô ấy? Tiếp tục tra xem cô ấy đang ở đâu?” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh.
Còn có, mẹ anh gọi Cố An Hi để làm gì? Có lẽ không có gì tốt đẹp, càng nghĩ lòng anh càng gấp.
“Không phải Bạch Kim Thượng Uyển, cô ấy đến Tịnh Nguyệt Viên, ở đó khoảng 30 phút… sau đó lái xe về Bạch Kim Thượng Uyển, rồi lại lái xe đi bệnh viện.” - Dương Hàn luôn là người làm việc rất có năng lực: “Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi vẫn chưa có kết quả.”
Dịch Cẩn Đình nghe xong như sét đánh ngang tai, toàn thân có chút run rẩy, gương mặt đỏ lên vì phẫn nộ.
Cô ấy đến Tịnh Nguyệt Viên, hẳn là gặp Mộ Tuyết.
Cô ấy buổi sáng mẹ anh gọi điện thoại đi tìm anh, buổi trưa phát hiện Mộ Tuyết ở trong nhà anh… Cố An Hi sẽ có cảm giác gì?
Anh không biết được, nhưng cảm giác của anh hiện tại là cực kỳ sợ hãi.
“Dịch tổng, anh vẫn nghe chứ?” - Dương Hàn lên tiếng.
“Ừ.” - Dịch Cẩn Đình chỉ có thể gáng gượng nói một câu.
“Anh lệnh theo dõi Mộ Tuyết, theo tôi điều tra Mộ Tuyết thường xuyên gọi cho một số điện thoại, còn gọi nhiều hơn gọi cho anh.” - Dương Hàn cảm giác Dịch Cẩn Đình nghi ngờ Mộ Tuyết phản bội anh, nên mới báo tin tức này.
“Người đó là ai?” - Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, Mộ Tuyết từng nói cô ta không có bạn, luôn than vãn buồn bã cô độc và muốn anh phải quan tâm nhiều hơn.
“Là Hàn Minh Hiên.” - Dương Hàn lại nói: “Dịch tổng, có cần điều tra mối quan hệ của bọn họ không?”
“Tra cho tôi.” - Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi khi nghe đến cái tên Hàn Minh Hiên: “Trước tiên, tìm Cố An Hi cho tôi.”
“Vâng.” - Dương Hàn đáp.
Dịch Cẩn Đình siết chặt điện thoại trong tay, lửa giận như đốt cháy tâm trí của anh.
Mẹ anh?
Mộ Tuyết?
Anh không muốn tổn hại bọn họ, bọn họ lại cứ như vậy tổn hại người anh yêu.
Còn có, Hàn Minh Hiên theo đuổi Cố An Hi lâu như vậy, lại có mối quan hệ trong bóng tối, đằng sau Mộ Tuyết kia, còn có bí mật nào?
Không được, anh phải làm rõ ràng mọi thứ, trước tiên không được bứt dây động rừng.
Dịch Cẩn Đình mím môi bước vào bên trong, nhìn Mộ Tuyết vẫn ủ rũ ngồi trên ghế sô pha.
“Cẩn Đình, xong việc rồi à, chúng ta cùng ăn tối nhé.” - Mộ Tuyết lau nước mắt đứng lên đi về phía anh.
Ngay khi cô ta chạm vào anh, Dịch Cẩn Đình lùi lại hai bước, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Hôm nay An Hi đến à?”
Mộ Tuyết sững sờ, sau đó vội nói: “Cẩn Đình, An Hi nói gì với anh à? Em ấy đến tìm anh, nhưng anh không có ở nơi này, bọn em tâm tình mấy câu, sau đó em ấy liền rời đi.”
“Phải không?” - Dịch Cẩn Đình nhếch môi: “Mộ Tuyết, công ty có việc, không ăn cơm với em được, đi trước.”
“Cẩn Đình…”
Dịch Cẩn Đình quay lưng rời đi không chút do dự.
Ngồi trong xe, lúc này anh liền nhận ra, anh đã đánh mất Cố An Hi lâu như vậy, muốn đi tìm cô… cũng không biết những nơi cô thích lui tới.
Dịch Cẩn Đình tức giận đập tay vào vô lăng, nghĩ ra cái gì đó, phóng nhanh xe đi, quay về Dịch gia.
Đi vào cửa Dịch gia, Diệp Minh Châu lúc này vẫn còn ở phòng khách, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình quay về liền không vui.
“Sao con lại về đây?” - Diệp Minh Châu liền hỏi.
Dịch Cẩn Đình trầm mặc, nhướng mày: “Mẹ không muốn con về à?”
“Vấn đề không phải là mẹ muốn hay không, mà chính là con có nên quay về hay không?” - Diệp Minh Châu khoanh tay không hài lòng: “Cẩn Đình, con đang làm gì vậy? Mộ Tuyết đang ở nhà của con, con lại về đây, con đang muốn chọc giận mẹ phải không?”
“Hừ… đưa cô ấy đến là mẹ. Mẹ là đang muốn con sống cùng cô ấy?” - Dịch Cẩn Đình không ngồi xuống ghế, thái độ vô cùng lạnh lùng nhìn Diệp Minh Châu.
“Có cái gì kỳ lạ sao?” - Diệp Minh Châu nhìn Dịch Cẩn Đình: “Con và Mộ Tuyết là người yêu, ở cùng một chỗ có gì là sai.”
Dịch Cẩn Đình giận dữ: “Mẹ đừng quên con là người đã có vợ, mẹ đang muốn con ngoại tình khi ngủ chung với nữ nhân khác ngoại trừ vợ con à?”
“Cẩn Đình, Cố An Hi đó không xứng đáng làm vợ của con, con đã quên những gì cô ta đã làm trước kia sao? Mẹ không bao giờ chấp nhận tiện nhân đó làm con dâu nhà họ Dịch, mẹ cho con biết, mẹ chỉ chấp nhận một mình Mộ Tuyết, vậy nên con nhanh chóng ly hôn Cố An Hi, cho Mộ Tuyết một danh phận công chính ngôn thuận.”
Dịch Cẩn Đình tức giận, đấm mạnh xuống bàn cafe, gây ra vết nứt trên bàn, cũng như những tia máu thấm vào từng vết nứt, nếu người phụ nữ trước mắt không phải mẹ anh, anh sẽ không phải kìm nén cơn giận.
“Cẩn Đình…” - Diệp Minh Châu khiếp sợ, chưa từng nhìn thấy Dịch Cẩn Đình mất khống chế đến như vậy.
Dịch Cẩn Đình không một chút nào đau đớn, đôi môi nhếch lên, như mỉm cười nhưng ánh mắt vô cùng hung ác, trừng mắt nhìn Diệp Minh Châu: “Mẹ, con nói một lần cuối cùng, Cố An Hi là vợ của con, đừng đi quá xa, có thể mẹ không thích An Hi, vậy đừng xuất hiện trước mặt cô ấy. Còn về Mộ Tuyết, con sẽ không cưới cô ấy, đời này kiếp này, Dịch Cẩn Đình con chỉ kết hôn một lần duy nhất.”
“Cẩn Đình, con bị tiện nhân Cố An Hi cho ăn trúng cái gì…”
“Ầm…”
Một cú đấm nữa vang lên chói tai, máu từ trong tay tiếp tục túa ra, trong mắt Dịch Cẩn Đình chỉ còn lại sự thất vọng: “MẸ.”
Diệp Minh Châu bị tiếng gầm của Dịch Cẩn Đình làm cho choáng váng và không nói được lời nào.
Người làm nhanh chóng mang hộp thuốc đến nhưng Dịch Cẩn Đình đã quay đầu rời khỏi nhà họ Dịch.
Diệp Minh Châu không dám chạy theo ngăn cản Dịch Cẩn Đình, sợ chọc con trai tức giận.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi oán trách Cố An Hi, vì cô ta là con trai bà lại hành động với bà ta như vậy. Cố An Hi buổi chiều đã mua vé máy bay, bay đến Nam phi, nơi Du Uyển cho cô địa chỉ của một người quen. Sau khi gặp mẹ và Du Uyển, cô nói với mẹ rằng cô có chuyến công tắc từ thiện ở Nam phi, mẹ cô cũng không suy nghĩ nhiều. Khi máy bay hạ cánh xuống Nam phi, ở đây không còn Nhị ca, không còn Mộ Tuyết, không còn nghe Diệp Minh Châu ép cô phải ly hôn. Cô đi taxi đến nhà của người quen của Du Uyển, báo bình an cho Du Uyển và mẹ, bắt đầu sắp xếp hành lý… bắt đầu 2 tháng tình nguyện viên tại nơi này.
Hải Sơn,
Dịch Cẩn Đình rời khỏi Dịch gia, muốn quay về Bạch Kim Thượng Uyển đợi Cố An Hi.
Nhìn vết máu trên tay dính chút mảnh kiếng khá sâu, máu vẫn túa ra không ngừng ướt cả tay áo.
Đứng bên ngoài Bạch Kim Thượng Uyển, có lẽ dì Hứa đã về nhà, căn biệt thự tối đèn, chỉ có le lói một chút ánh sáng từ đèn đường bên ngoài.
Dịch Cẩn Đình đi vào bên trong, ngồi xuống ghế sô pha, bàn tay dính rít máu tươi, nhìn bình hoa Tử Đinh Hương trên bàn, sờ sờ trong túi vẫn là hộp nhẫn còn chưa trao cho cô.
Cô gái ôm bó hoa Tử Đinh Hương, cả đời sẽ không thể đeo nhẫn cưới.
Dịch Cẩn Đình đặt hộp nhẫn lên bàn, kế bên bình hoa, đêm hôm trước anh không ngủ, cả ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Vết thương trên tay không được xử lý có chút sưng viêm, cơ thể Dịch Cẩn Đình nóng bừng, anh nắm chặt điện thoại như đang mong chờ điều gì đó, hai mắt không tự chủ nhắm nghiền lại, chìm vào mê man.
Sáng hôm sau, Dịch Cẩn Đình bị tiếng chuông điện thoại reo tỉnh, anh từ từ nhấc mi tâm, vẫn còn đang nằm trên sô pha, mọi thứ không có chút thay đổi, chính là Cố An Hi đêm qua không có quay về?
“Có tin tức của cô ấy chưa?” - Dịch Cẩn Đình nhấc máy liền hỏi.
Dương Hàn liền đáp: “Dịch tổng, sau khi Cố An Hi rời khỏi bệnh viện, không thể tìm ta tung tích… giống như, có ai đó cố tình chặn thông tin.”
Dịch Cẩn Đình siết chặt nắm đấm, bàn tay bị thương lại tiếp tục rỉ máu: “Dù đào ba tất đất, lật tung Hải Sơn này, cũng phải tìm ra Cố An Hi cho tôi.”
Anh chán nản cúp điện thoại, nằm dài trên sô pha, đầu óc quay cuồng, cơ thể nóng rang… hình như là sốt rất cao.
Nghe tiếng mở cửa đi vào, Dịch Cẩn Đình cứ ngỡ Cố An Hi quay lại liền mừng rỡ đứng lên, không ngờ lại là thằng nhóc Lục Đình Phong.
“Cậu… cậu sao lại ở đây?” - Lục Đình Phong kinh ngạc hỏi.
Dịch Cẩn Đình cau mày: “Đây là nhà của cậu, còn con… đến làm gì?”
“Mỹ nhân hẹn con hôm nay sẽ đi ăn kem, con là nam nhận tất nhiện phải đến tận nhà đón nữ nhân đi rồi. Vậy cậu ơi, mỹ nhân đâu rồi, sao con không gọi được cho tỷ ấy?”
Dịch Cẩn Đình chán nản nói: “Không có nhà.”
Lục Đình Phong không tin, đoán là cậu không cho phép mỹ nhân đi ra ngoài hẹn hò với cậu nên không thèm nói gì, chạy một mạch lên lầu, mở cửa phòng đi vào.
Sau một lát, gương mặt Lục Đình Phong tái đi, vội vàng chạy xuống dưới lầu, thất kinh hét lên: “Cậu, cậu đuổi mỹ nhân đi rồi sao? Cậu thật độc ác?”
“Nói bậy cái gì đó?” - Dịch Cẩn Đình mệt mỏi nằm ở ghế sô pha.
“Nếu không phải, tại sao không thấy quần áo của mỹ nhân, dù là bàn chải đánh răng hay mỹ phẩm đều không còn.”
Dịch Cẩn Đình trợn mắt nhìn Lục Đình Phong, không thể tin liền muốn chính mình xác minh, thân thể vốn đang sốt cao choáng váng lao lên lầu, bước vào phòng của cô.
Trên giường, những chiếc túi giấy chứa quần áo anh vừa mua đều còn y nguyên trong túi, giống như chưa từng đụng vào.
Quần áo, mỹ phẩm, khung ảnh, tất cả của cô… đều không còn.
Dịch Cẩn Đình ngây người mất mấy giây, chuyện gì đang xảy ra…
Cô ấy, bỏ đi?
Anh lao ra khỏi phòng, mở cửa phòng ngủ chính với hy vọng cô đã chuyển mọi thứ quay về. Nhưng căn phòng ngủ chính vẫn là trống trãi như cũ.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
“Dịch tổng, giám đốc Cố đã gửi đơn từ chức.” - Dương Hàn vội vàng nói.
“Từ… chức.” - Trên đầu Dịch Cẩn Đình toàn là mây mù.
“Vâng, tôi điều tra được mẹ của cô ấy đang ở biệt thự thuộc sở hữu của Du gia. Còn về phần Cố An Hi, không tra được tung tích.” - Dương Hàn lại nói.
“Được… cậu cứ tiếp tục điều tra cho tôi, Cố An Hi đang ở đâu.”
Dịch Cẩn Đình vội vàng chạy ra khỏi nhà, cũng không để ý đến Lục Đình Phong, trong lòng cực kỳ lo sợ.
Năm đó, cô chạy một lúc tận ba năm, bây giờ cô lại muốn chạy đến bao lâu.
Không thể, anh không thể để Cố An Hi chạy mất.
Dịch Cẩn Đình cực kỳ hối hận, vì cái gì lại để cho Mộ Tuyết ở lại Tịnh Nguyệt Viên.
Vì cái gì không cảnh báo một cách quyết liệt hơn với mẹ anh.
Bàn tay anh nắm chặt vô lăng, vết thương đều không chút đau đớn, bởi… toàn thân anh đang bao phủ bởi sự sợ hãi.
Dịch Cẩn Đình gọi cho Lâm Tiêu, hỏi địa chỉ nơi Du Uyển đang ở, sau đó nhanh chóng phóng xe như bay đến nơi.
Du Uyển nhíu mày, mặt lạnh lùng, chất giọng mỉa mai: “Nhị ca, mới sáng dùng cái bộ dạng gì đến tìm tôi?”
Lúc này Dịch Cẩn Đình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi đã tháo cà vạt, nhàu nát, trên cổ tay còn dính máu, tóc bù xù, mắt đỏ bừng, môi tái nhợt, toàn thân không chút sức sống.
“Gọi An Hi ra gặp tôi?”
Du Uyển hừ lạnh: “Cô ấy không có ở đây.”
Dịch Cẩn Đình cắn răng: “Vậy cô ấy đi đâu?”
Du Uyển bật cười mỉa mai: “Nhị ca, An Hi là vợ của anh, anh bao nuôi nhân tình coi như xong, nhưng vợ anh đi đâu anh cũng không biết, làm sao tôi biết… mà nghĩ lại, An Hi đi là tốt cho anh, anh có thể hằng ngày ôm ấp Mộ Tuyết của anh.”
Dịch Cẩn Đình siết chặt hai tay, máu từ vết thương chảy ra nhỏ giọt xuống: “Tôi hỏi lần nữa, Cố An Hi đang ở đâu?”
Du Uyển nhún vai: “Dù có hỏi 100 lần, câu trả lời chỉ có một, tôi không biết.”
Du Uyển nuốt một ngụm khí lạnh, không giữ được tức giận: “Dịch cặn bả, anh bên ngoài có nhân tình mang về bao nuôi ở nhà riêng, mẹ anh hằng ngày đến ép An Hi ly hôn với anh. Còn anh thì sao, anh vì đống cổ phần đó là đùa bỡn An Hi, anh cắn cô ấy thật chặt không đáp ứng ly hôn. Hai mẹ con anh thật biết đùa bỡn An Hi. Hay anh vừa muốn ôm tiểu tam, vừa muốn ôm vợ… Dịch Cẩn Đình, tham lam quá sẽ mất đi tất cả.”
Dịch Cẩn Đình mím môi thật chặt.
“Đi ra ngoài, Du gia không chào đón loại cặn bả như anh… tôi nhắc lại, An Hi không ở đây, đừng tốn công vô ích. Người đâu, tiễn khách.”
Dịch Cẩn Đình bị lôi kéo ra ngoài, bị Du Uyển mắng cũng không thể phản bác, anh đúng là kẻ cặn bã…
Trời bắt đầu đổ mưa, Dịch Cẩn Đình vẫn đứng đó, mặc cho nước mưa dội ướt toàn thân anh, đôi môi anh trắng bệch, toàn thân nóng như lửa thiêu đốt, vết thương trên tay sưng viêm trong đáng sợ.
“Lão nhị, sao lại thế này?” - Lâm Tiêu lái xe chạy đến, vội vàng che dù cho Dịch Cẩn Đình.
Anh đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, giọng nói cực kỳ yếu ớt, nhưng chất chứa đau khổ khốn cùng: “An Hi, cô ấy bỏ đi rồi.”
Nói xong, người thanh niên cao lớn ngã xuống, cơn mưa vẫn nặng hạt, nhưng không thể trôi được thống khổ trong lòng con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...