Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn

“Anh không nghe thấy tôi nói gì à?” - Cố An Hi khiếp sợ nhìn gương mặt tức giận của Dịch Cẩn Đình: “Tôi không thích Mộ Tuyết, anh và cô ta lăn lộn trên giường, bây giờ chạm vào tôi? Tôi ngại bẩn, anh có nghe thấy không, bẩn chết tôi.”

Dịch Cẩn Đình lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu, hai mắt hiện lên nhiều tia đỏ máu, bàn tay siết chặt kìm nén lửa giận trong lòng.

Bẩn?

Cô ấy vậy mà nói anh bẩn?

Cô tát anh, còn chê anh bẩn.

Đáng chết.

Trong mắt anh tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi cắn từng chữ: “Cố An Hi, cô nhắc lại xem?”

Cố An Hi lúc này rất tức giận, anh ta có người anh ta yêu, vì cái gì lại hôn cô, anh đang xem cô là món đồ chơi sao.

“Tôi nói…” - Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe và ngang bướng: “Tôi chán ghét môi anh đã hôn Mộ Tuyết rồi lại hôn tôi, tôi cảm thấy bẩn, bẩn chết…ưm…ưm…”

Giọng nói của cô bị anh chặn lại.

Đôi bàn tay to khỏe ôm chặt lấy gương mặt cô, đôi môi hung hăng hôn xuống, không còn chút ôn nhu, giống như cực kỳ tức giận và trừng phạt.

Cô sửng sốt mấy giây sau đó liền lấy lại tinh thần, vung tay đánh đấm lên người anh. Nhưng anh căn bản không để ý tới mà chỉ hôn cô một cách mãnh liệt.

Cô càng vùng vẫy, đánh anh, đẩy anh, anh càng hôn mạnh bạo hơn, nhưng không thể đẩy anh ra xa.

Cuối cùng, cô từ bỏ, cô cảm thấy hơi thở không được đều đặn, nhưng anh vẫn không muốn buông cô ra.

Nụ hôn kéo dài, dù là anh chỉ muốn trừng phạt và cảnh cáo cô không cho phép cô nói nữa. Nhưng nụ hôn này, khiến toàn thân Dịch Cẩn Đình phản ứng, toàn thân nóng bừng.

Phản ứng mạnh đến mức anh chỉ còn một ý thức, phải ăn cô ngay lập tức.

Dịch Cẩn Đình trực tiếp cúi người, vòng tay qua chân cô, trực tiếp bế cô lên, mặc cho Cố An Hi phản kháng.

“Dịch Cẩn Đình, anh muốn làm gì… bỏ tôi xuống… bỏ tôi xuống…”

Dịch Cẩn Đình đạp cánh cửa phòng ngủ mở toang ra, đôi chân dài mạnh mẽ bước đến giường ngủ, quăng Cố An Hi xuống giường.

Cố An Hi choáng váng một chút, toàn thân rung lên, ngay lập tức muốn lùi lại, ánh mắt ửng đỏ và hoảng sợ nhìn Dịch Cẩn Đình.

Dịch Cẩn Đình không nói một lời, dùng bàn tay túm lấy chân của Cố An Hi kéo lại gần.

“Dịch Cẩn Đình, đừng vô sỉ, buông ra.”


“Vô sỉ, tôi còn có thể vô sỉ hơn.” - Anh kéo cà vạt ra khỏi cổ áo, hai chân quỳ đè lên người cô, bàn tay chắc chắn đầy sức lực tóm lấy tay cô, trói lại.

Cố An Hi chóng cự vô ích: “Dịch Cẩn Đình, không phải anh yêu Mộ Tuyết sao…”

Nghe đến hai chữ Mộ Tuyết, anh sinh một sự bực bội, nhanh chóng dùng môi che lấp môi anh.

Cố An Hi vô cùng hoảng sợ, một tay anh giữ lấy hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, đôi môi bị anh che phủ, một tay đang từ từ cởi chiếc áo sơ mi trên người cô.

Bờ môi Dịch Cẩn Đình tê đau, mùi máu tươi lấp đầy khoang miệng, anh bật ra khỏi môi cô, liếm láp vết cắn trên môi của mình, cười lạnh: “Rất ngọt.”

Đôi tay Dịch Cẩn Đình lau đi vết máu trên môi cô, ánh mắt si mê, ngón tay thô nóng đi đến đâu ngứa ngáy đến đó.

“Không…không được…” - Cố An Hi lắc đầu.

Dịch Cẩn Đình đưa tay cởi từng nút áo trên người cởi áo mình ta, lộ ra làn da trắng, trên người còn mấy vết sẹo lộ ra chói mắt.

“Cố An Hi, không phải em yêu tôi sao, chúng ta là vợ chồng, làm chuyện này thì đã sao?”

Cố An Hi mở to mắt nhìn vết sẹo trên người anh, đồng tử co rút, đây hẳn là vết thẹo năm đó để lại, có lẽ anh đã rất đau đớn.

Đúng là cô yêu anh, nhưng cô bài xích sự thân mật này, người đàn ông này đã ngủ với người khác.

Anh lại tiếp tục hôn xuống, đôi môi cắn mút môi mỏng của cô, bất chấp sự phản đối của cô, anh từ từ hôn xuống xương quai xanh của cô.

“Đừng…đừng đụng vào tôi.”

Mặc cho Cố An Hi phản đối, anh hôn lên từng tất thịt trên người cô, chiếc áo sơ mi buông nút, chiếc áo ngực kéo lên cao, lộ ra phấn nộn hồng vô cùng đẹp mắt.

Chiếc váy bị anh kéo thẳng xuống dưới, cởi nốt tất cả những thứ vướn bận trên người quẳng xuống sàn nhà.

“Dịch Cẩn Đình, tên khốn… không được, thả tôi ra…ưm…”

Người cô rất thơm, thơm đến mức chỉ muốn nuốt cô vào bụng. Anh cúi đầu, ngậm lấy nụ hồng, xoa nắn phần ngực to lớn mềm mại bên kia. Bàn tay còn lại theo bản năng xoa lên bụng phẳng của cô, từ từ kéo xuống mông cô, đùi cô, không muốn bỏ qua bất cứ thớ thịt nào, cho đến khi ngón tay chạm vào tiểu h.uyệt.

Cố An Hi rất bài xích sự thân mật này, trí óc cô cảm thấy ghê tởm, nhưng cơ thể lại nhạy cảm, sự khoái cảm tràn lan khắp cơ thể, đầu ngực bị anh mút lấy nóng ran, bàn tay chạm vào nơi tư mật khiến cô muốn rên lên, chỉ là cô cắn răng chịu đựng không muốn phát ra.

Nơi hoa mật bị kích thích chảy đầy nước siết chặt ngón tay anh, cô cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy xuống, giọng lạnh lùng.

“Dịch Cẩn Đình, anh cưỡng bức tôi như vậy, đồ hèn hạ, đồ bẩn thỉu nhà anh, tôi không muốn…Ưm…a…”

Dịch Cẩn Đình ngẩng đầu, nhếch môi: “Thành thật một chút… tôi thích nghe giọng em rên rỉ.”

Ngón tay vuốt ve cánh hoa, xoa mạnh vào hạt trân châu nhạy cảm, khoái cảm ập đến khiến cô bật thành tiếng: “A…ư…ưm…”


Gương mặt đỏ lên vì khoái cảm, đôi môi bị cô cắn đỏ lên, giọng nức nở: “Dịch Cẩn Đình, tôi sẽ hận anh.”

Lúc này, Dịch Cẩn Đình chỉ đắm chìm trong dục vọng, anh không say rượu, anh say tình… mọi hành động của cô chỉ là thêm phần kích thích anh, kể là cô khóc hay là mắng chửi đe dọa.

“An Hi, hận cũng được…chỉ cần em không rời đi.”

Cố An Hi mơ màng không hiểu ý trong câu nói của anh, giọng nói của anh hiện tại quá ôn nhu, giống như cô là người trong lòng anh.

Không, cô không muốn vọng tưởng.

Dịch Cẩn Đình nắm lấy cổ chân cô, tách hai chân cô ra, cảnh xuân của thiếu nữ hiện ta ngay trước mắt, anh không thể nhịn được, anh muốn cô, lập tức đưa vật thô to nhô cao c.ắm vào một cách thô bạo.

Cơn đau nơi tư mật bất ngờ truyền đến, Cố An Hi nhăn măt, nước mắt lại tuông ra, lắc đầu khó chấp nhận: “Đau… đừng mà.”

Giọng cô khàn đi: “Khốn nạn, mau cút ra, đau quá… rất đau…”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Nhìn giọt nước mắt đau đớn của Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình bùng cháy trong lòng, đây thật sự là lần đầu của cô ấy sao?

Anh chậm rãi nhìn xuống cửa hang động, gậy sắt đang c.ắm vào bên trong tiểu h.uyệt, những sợi tơ máu bám lấy thân gậy, kèm theo những mật ngọt dính nhớp của cô, đang chảy xuống ga giường.

Dịch Cẩn Đình trong lòng lại dâng lên cảm giác vui sướng, lần đầu của cô chính là giao cho anh.

Cả người Dịch Cẩn Đình hạ xuống, đôi môi hôn lên môi cô như muốn an ủi nỗi đau của cô.

“An Hi, em siết chặt quá…muốn kẹp gãy của tôi rồi.” - Dịch Cẩn Đình dụ dỗ nói vào tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ và thổi nhẹ vào tai cô.

Giọng anh khàn đặc, mang theo sự nhẫn nại, bên dưới vẫn chưa dám động: “Em thả lỏng một chút mới đỡ đau, nghe lời, Tiểu Hi.”

Cố An Hi lắc đầu, đau đến mức giọng run rẩy: “Dịch Cẩn Đình, tại sao… tại đối với tôi như vậy?”

Cô yêu anh, có thể cô sẽ giao cơ thể này cho anh, nhưng… vì cái gì cô và anh lại phát sinh quan hệ trong tình huống này.

“Vì em là Dịch phu nhân.”

Dịch Cẩn Đình không kiềm chế được ham muốn, bên dưới của cô đang hút lấy gậy sắt, anh nhanh chóng bắt đầu c.ắm thẳng thứ cứng rắn kia vào bên trong tiểu h.uyệt.

Thân dưới không ngừng chuyển động, ấn gậy sắt vào nơi tư mật một cách dồn dập.

Dịch Cẩn Đình không ngờ, cảm giác c.ắm vào này thật sự cực kỳ sướng, gậy sắt cắm rút không muốn ngừng lại, toàn thân anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở đục ngầu.


Mỗi cú thúc vào càng lúc càng c.ắm vào nơi cực đỉnh, một cảm giác khoái cảm át đi cơn đau đớn lúc đầu, môi cô không ngừng không thể khống chế: “Ư…ưm…a….đừng…”

“Gọi nhị ca.” - Giọng anh khàn đặc.

“Dịch… Cẩn…. Đình…Nhị…ca…” - Cố An Hi bị một tràn dục vọng bao phủ, đôi mắt cô không còn tiêu cự, mơ màng nhìn Dịch Cẩn Đình, giọng điệu của cô vô cùng gợi tình.

Nghe giọng kêu đầy kích thích của cô, Dịch Cẩn Đình hớp một ngụm khí lạnh: “Cố An Hi, em muốn chết phải không?”

Hai tay anh kéo cổ chân đặt lên vai mình, mạnh bạo thúc hông tới, giờ đây anh hưng phấn cực đỉnh, thật sự chỉ muốn c.ắm nữ nhân dưới thân đến dục tiên dục tử.

“Nhị ca…Ưm… đừng…đừng mà…” - Cố An Hi rùng mình, cảm giác kì lạ lan ra khắp phòng. Đôi môi cô rên lên khi bị gậy sắt c.ắm đến tê rần cả thân dưới.

Cô mím chặt môi, tự mình ngăn cản phát ra những âm thanh rên rỉ, toàn thân cô đỏ bừng, phản ứng kịch liệt với sự va chạm của anh.

Dịch Cẩn Đình ra vào mạnh mẽ không có nhịp điệu đầy sung mãn, cho đến khi tiểu h.uyệt của cô đột nhiên mút chặt, co rút không ngừng, một dòng nước bắn ra làm ướt đẫm cả gậy sắt, đi theo gậy sắt ướt cả nệm phía dưới.

Anh ngơ ngác nhìn cảnh tượng xuân sắc này, lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy điều đẹp đẽ này.

“Tiểu Hi, Tiểu Hi, em lên đỉnh sao?” - Dịch Cẩn Đình cắn răng, cảm giác sung sướng dồn hết vào gậy sắt căng lên.

“Ư…dừng lại… đủ rồi…” - Cố An Hi lắc đầu, khoái cảm đã lấn át lý trí.

Dịch Cẩn Đình lúc này đã phát điên lên vì sung sướng, tầng tầng lớp lớp thịt non đang mút lấy gậy sắt to lớn nóng bức… anh điên cuồng một vòng nữa c.ắm thật sâu vào bên trong.

“Tiểu Hi, em ngon quá…hừ… sướng chết tôi.”

Anh cúi người rên rỉ vào tai cô, hạ thân không ngừng c.ắm thật sâu, một lúc sau, đầu rùa chạm vào một mảng thịt nóng, điểm G bị va chạm không thương tiếc.

“A….a….a….” - Cố An Hi lần đầu bị thô bạo đến mức sung sướng đến kinh người hét lớn, toàn thân co giật, một mảng mật d.ịch lần nữa bắn ra… ga giường ướt thành một vũng lớn.

Gậy sất bị tiểu h.uyệt kẹp gắt gao, anh buông súng đầu hàng, một cổ chất lỏng đặc màu đục bắn thẳng vào trong tử cung, kèm theo tiếng gầm lên kèm tiếng rên rỉ.

Cố An Hi trực tiếp ngất đi… Dịch Cẩn Đình hút hết một điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc, nhìn Cố An Hi vẫn còn đang ngủ say trên giường. Anh vậy mà không thể khống chế mà thật sự làm chuyện đó với cô. Nhưng anh không có cảm giác hối hận, anh rất yêu thích, nếu cả đời ở bên cạnh nhau, hằng đêm đều có thể cùng nhau làm tình… Thì ra đây chính là cảm giác làm tình với người mình yêu, khoái cảm, sung sướng, kích thích,... Anh đứng lên, đi đến chiếc giường lớn, kéo mềm trèo lên giường, ôm Cố An Hi vào lòng ngực, nhìn bờ ngực trần… toàn thân lại dâng lên ham muốn… nhưng chỉ có thể đè ép xuống, ánh mắt tràn ngập ôn nhu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô. “An Hi, cho anh một chút thời gian, có được không?” Sáng hôm sau, Cố An Hi tỉnh lại, nhích người một chút đã cảm giác hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn. Cô nhớ lại chuyện đêm qua, thần trí rối bời, lúc này mới nhận ra bên cạnh mình vẫn còn một người. Thật buồn cười, từ khi kết hôn đến trước đêm qua, Dịch Cẩn Đình chưa từng chạm vào cô, chưa từng ngủ cùng cô trên một chiếc giường. Bây giờ đến tình huống này, anh lại làm chuyện đó, lại ôm cô ngủ cả đêm. Rốt cuộc, Dịch Cẩn Đình đang muốn làm cái quái gì. Đôi mắt Cố An Hi nhìn chằm chằm gương mặt của Dịch Cẩn Đình, đột nhiên hai mắt anh mở ra. “Tỉnh rồi?” - Giọng Dịch Cẩn Đình khàn khàn khi mới ngủ dậy. Cố An Hi vội vàng ngồi dậy, dùng mềm che đậy cơ thể không mảnh vải che thân: “Dịch Cẩn Đình, anh là tên khốn.” Anh cũng ngồi dậy, nhìn về phía Cố An Hi: “Em muốn mắng thế nào cũng được, chúng ta đã ngủ cùng, sau này không cho phép nhắc đến việc ly hôn.” “Ý anh là gì? Tại sao anh phát tiết không đi tìm Mộ Tuyết của anh là làm cô ta, tại sao anh phải đối với tôi như vậy.” - Vành mắt Cố An Hi đỏ lên, anh ta ghét cô đến mức muốn ép cô ở lại để dày vò cô sao. Dịch Cẩn Đình nắm lấy cằm cô: “Em là vợ của tôi, là Dịch phu nhân, tại sao tôi không thể làm em?” Cố An Hi nhớ tới ông nội nói, trong lòng lạnh đi mấy phần, nhàn nhạt hất tay anh ra khỏi cằm cô: “Hừ…thì ra anh sợ bị đuổi khỏi Dịch gia, Dịch Cẩn Đình, để tôi nói cho anh biết, anh nghĩ cũng đừng nghĩ tôi sẽ mang thai con cho anh, muốn có con a… anh đi tìm Mộ Tuyết của anh mà sinh, đồ khốn nạn.” Dịch Cẩn Đình tức nghẹn cả họng, anh gần gũi cô là vì tình cảm anh dành cho cô, nếu cô có thể sinh con thì cũng thật tốt, nhưng không phải vì lời của ông nội. Anh tức giận đến đau tim, Mộ Tuyết Mộ Tuyết cô mở miệng ra đều nhắc đến cái tên này, thật phiền. “An Hi, tôi…” “Cút đi.” - Cố An Hi gầm lên, hai mắt ửng đỏ: “Dịch Cẩn Đình, khốn kiếp, tôi sẽ ly hôn… tôi nhất định ly hôn tên khốn kiếp nhà anh.” Cô vừa nói vừa ném gối và bất cứ thứ gì cô tóm được trong tay về phía anh. Dịch Cẩn Đình nhìn thấy cô kích động, muốn hai người bình tĩnh nói chuyện, liền đi ra ngoài. Nghe tiếng động cơ xe rời đi, Cố An Hi mới thả lỏng toàn thân… cô nằm ra giường, nhìn lên trần nhà. Mối quan hệ ba người trở nên vô cùng rối rắm. Cô cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Du Uyển: “Uyển Uyển, giúp tớ một chuyện.” Dịch Cẩn Đình đến công ty, nhận được cuộc gọi của Mộ Tuyết, anh chỉ nói hiện tại tin tức đang nhạy cảm, nên hạn chế gặp nhau.

Anh hiện tại đã có quyết định, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ không ly hôn Cố An Hi.

“Dịch tổng, đã điều tra được kẻ tung tin trên mạng.”

“Ai?” - Dịch Cẩn Đình nghiến răng tức giận, kẻ nào dám chống đối Dịch gia.

“Tin tức được đăng lên từ trang xã hội mang tên Bí Mật, tôi điều tra danh tính của hắn ta, nhưng hắn ta đã rời khỏi Hải Sơn ngày hôm qua.” - Dương Hàn báo cáo.

“Tìm, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra hắn.” - Dịch Cẩn Đình nói: “Còn có, tìm được thì cũng không được hành động.”

“Vâng, Dịch tổng.”

“Kế hoạch dồn lên buổi sáng đi, chiều nay tôi có việc.” - Dịch Cẩn Đình nói, anh muốn chiều nay về sớm cùng Cố An Hi ăn cơm, bình tĩnh nói chuyện.

Lúc này, Cố An Hi ở phòng giám đốc PR, nhìn thấy Diệp Minh Châu bước vào, chân mày cau lại, đoán xem bà ta tìm cô để làm gì.

“Cố An Hi, cô có thể có chút mặt mũi được không?”


Cố An Hi nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén: “Diệp phu nhân, bà tốt xấu gì cũng là một quý phu nhân, bà đến tận đây muốn làm loạn cái gì, không sợ người ngoài chê cười?”

“Chê cười.” - Diệp Minh Châu cười lạnh: “Cô mới chính là trò cười, ngay cả mối quan hệ của Cẩn Đình đã bị đưa lên mạng, cô đã làm gì còn trai tôi khiến nó không ly hôn với cô?”

Cố An Hi im lặng mím môi thật chặt

“Cô đừng nói với tôi là cô đã bò lên giường của Cẩn Đình?”

Sắc mặt Cố An Hi trở nên u ám.

“Nhất đinh là dạng này.” - Diệp Minh Châu đột nhiên trừng mắt nhìn cô: “Nếu không thì Cẩn Đình sao có thể nói không muốn ly hôn, chính là cô đã thổi gì đó vào tai con trai tôi.”

Cố An Hi không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Minh Châu.

“Không trả lời chính là thừa nhận.” - Diệp Minh Châu phẫn nộ, càng lúc nói lời càng khó nghe: “Cô quả nhiên chính là tiện nhân. Cô cho rằng bên cạnh lão gia tử không dựa được, liền muốn mê hoặc Cẩn Đình. Tôi nói cho cô biết, cô muốn chiếm giữ vị trí Dịch phu nhân, tôi sẽ không bao giờ đồng ý.”

“Đủ rồi.” - Cố An Hi không nhịn được hét lên: “Bà nói xong chưa?”

Diệp Minh Châu giật mình: “Cô còn dám hét tôi?”

“Sao lại không thể?” - Cố An Hi lạnh lùng đáp: “Bà căn bản không xứng nói chuyện với tôi.”

“Nói sai à?” - Diệp Minh Châu cũng không khách khí: “Cô có xem họp báo của Cố Thanh Sơn không? Lâm An Như giả tạo thật tốt, tôi bị bà ta lừa gạt nhiều năm, còn ngu ngốc xem cô ta là bạn thân. Cô nhìn qua cũng là thuần khiết, chỉ là sự thật thì sao?”

Bàn tay Cố An Hi siết chặt thành đấm: “Bà nói tôi thì được, đừng động vào mẹ tôi.”

“Sao vậy, các người có bản lĩnh làm, không có bản lĩnh nhận.”

Cố An Hi cảm thấy tim mình thắt lại, hô hấp khó dần, chỉ tay ra ngoài: “Ra ngoài.”

Bị Cố An Hi rống như vậy, Diệp Minh Châu có chút xấu hổ: “Muốn tôi đi cũng không phải không có khả năng, cô và Cẩn Đình hãy ly hôn.”

Đó là điều cô muốn, nhưng bị yêu cầu như vậy, có chút khó chịu.

“Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Vị trí Dịch phu nhân không dành cho cô.”

“…”

“Cố An Hi.”

Cố An Hi nuốt khan: “Vậy mục đích hôm nay bà đến đây chính là muốn tôi ly hôn phải không?”

“Đúng vậy.” - Diệp Minh Châu đứng thẳng lưng nói: “Cô cũng biết tôi không thích cô. Cẩn Đình mặc dù…” - Bà ta nhìn chằm chằm Cố An Hi nói: “Vốn là đã sớm ly dị, cô biết vì sao lại kéo dài không? Đó là bởi vì cô nắm trong tay cổ phần của Thịnh Thế, bằng không, cô có cái gì để chiếm mất vị trí của Mộ Tuyết lâu như vậy.”

Cố An Hi không biết nói gì.

“Mộ Tuyết hiền lành thiện lương, so với cô tốt hơn nhiều. Cô bất quá cũng chỉ là một kẻ không đáng tiền, nữ nhân không biết xấu hổ. Con trai tôi có ngủ với cô, cũng chỉ là hạ thấp đẳng cấp của nó.”

“Im đi.” - Cố An Hi toàn thân run rẩy, sắc mặt khó coi, hít một hơi thật sâu, giọng chế nhạo: “Không phải chỉ là muốn tôi ly hôn sao? Được, tôi sẽ ly hôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui