Sáng hôm sau, Cố An Hi chuẩn bị quần áo đi công tác ở núi Hải Đường, đây là dự án bất động sản mới của Thịnh Thế, chỉ là Dịch Cẩn Đình vì cái gì lại muốn bộ phận quan hệ công chúng phải đi công tác.
Đêm qua Dương Hàn nhắn cho cô lịch trình, cô sẽ tự di chuyển đến khách sạn và nhận phòng theo mã QR, mọi người sẽ gặp nhau ở sảnh lúc 1h chiều.
Cố An Hi đang định đón xe thì một chiếc xe màu trắng dừng lại trước mặt, Lục Đình Phong đưa cái đầu nhỏ ra khỏi cửa sổ cười hở răng: “Mỹ nhân, lên xe đi.”
“Không được, hôm nay tôi phải đi công tác, không có thời gian đi chơi cùng cậu.”
Lục Đình Phong bĩu môi: “Tôi tất nhiên biết tỷ đang đi đến núi Hải Đường nên hôm nay đại gia đây đặc biệt đến đây hộ tống tỷ.”
Cố An Hi sửng sốt, nhìn Lục Đình Phong với vẻ không tin tưởng: “Lục Đình Phong, đừng đùa như vậy.”
Lục Đình Phong liền tỏ ra không vui: “Hôm qua tôi nghe ông cố nói chuyện điện thoại với cậu Cẩn Đình, mới biết hôm nay hai người sẽ cùng nhau đi công tác.
Hừ… tôi đây lo lắng tỷ sẽ bị cậu tôi ức hiếp cho nên tôi phải đi theo bảo hộ tỷ.
Mỹ nhân, tỷ đã từng cứu tôi, đời này tôi sẽ bảo hộ tỷ cả đời.”
Cố An Hi: “…”
Lục Đình Phong còn nói: “Đường xa lắm, tỷ mau lên xe đi kẻo muộn.” - Lục Đình Phong nói xong liền chớp chớp mắt: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng buổi tối lãng mạn cho chúng ta rồi… cậu tôi à… cậu ấy chỉ đáng làm cái bóng đèn.”
Cố An Hi bật cười, nhanh chóng leo lên xe của Lục Đình Phong.
Xe lái bốn giờ cũng đến khách sạn dưới chân núi Hải Đường, sau khi nhận phòng mới nhận ra phòng của Lục Đình Phong cách phòng của cô hai phòng, cùng một tầng, cô còn đang nghi ngờ thằng nhóc này cố ý.
Đúng như cô nghĩ, chỉ cất hành lý, Lục Đình Phong đã ở lỳ ở trong phòng Cố An Hi không chịu quay về.
Đến 1h chiều, Lục Đình Phong đi xe mệt nên vẫn còn ngủ ở trong phòng Cố An Hi.
Vì đã thỏa thuận trước đó, Cố An Hi thay quần áo sau đó đi xuống sảnh để tập trung.
Ở sảnh khách sạn, lúc này đã có Dương Hàn đang đứng cùng một số người ở công tác quảng cáo.
“Giám đốc Cố, cô đến lâu chưa?” - Dương Hàn nhìn thấy Cố An Hi liền hỏi.
Cố An Hi cúi đầu chào: “Thư ký Dương, tôi đến lúc 11h, lấy phòng sắp xếp một chút.
Nhưng mà, chúng ta có bao nhiêu người?”
Dương Hàn tính toán liền nói: “Đoàn chúng ta chưa tính bên kia đối tác quảng cáo có năm người.
Giám đốc Cố, cô mới vào Thịnh Thế, cũng nên cố gắng hơn một chút.”
Cố An Hi hiểu ý Dương Hàn, chỉ mỉm cười gật đầu.
Đứng đợi một lát, Dịch Cẩn Đình trên người mặc một bộ âu phục chỉnh chu, bên cạnh anh là một cô gái mặc một thân váy cao cấp, phía sau dường như còn có trợ lý của cô gái kia.
Cố An Hi mím môi, bàn tay hơi siết lại, nhị ca… anh ấy cố ý gọi cô đi chuyến công tác này phải không?
Dịch Cẩn Đình vừa đến cổng khách sạn thì gặp Mộ Tuyết cũng vừa xuống xe.
Không ngờ người mẫu đại diện cho dự án lần này là Mộ Tuyết, việc này giao cho Dương Hàn sắp xếp, hắn ta lại sắp xếp như vậy.
“An Hi, em cũng đến đây sao?” - Mộ Tuyết nhìn thấy Cố An Hi liền vẫy tay mỉm cười.
Cố An Hi nhẹ gật đầu: “Dịch tổng, Mộ Tuyết tỷ.”
Dịch Cẩn Đình không đáp, lạnh lùng liếc nhìn Cố An Hi, bên này người đại diện của Mộ Tuyết làm thủ tục nhận phòng xong liền đưa chìa khóa cho Mộ Tuyết.
“Cẩn Đình, anh ở phòng mấy?”
“Phòng S1.”
Mộ Tuyết đỏ mặt nhìn vào chìa khóa phòng: “Em ở phòng S2, nghe nói đây là do anh sắp xếp?”
Dịch Cẩn Đình cau mày liếc nhìn Dương Hàn.
Dương Hàn cảm giác ông chủ hình như đang không vui, hai người công khai qua lại, vì là đi công tác nên phải đặt hai phòng, hắn đã cố tình đặt hai phòng sát vách, đáng ra ông chủ phải khen thưởng.
Cố An Hi liếc nhìn chìa khoá phòng của hai người, trong lòng chua chát, nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ.
“Mộ Tuyết, chúng ta bàn một chút kịch bản.” - Nhân viên chụp quảng cáo nhìn thấy Mộ Tuyết liền gọi cô ta đi.
Đợi Mộ Tuyết đi, Cố An Hi nhìn cũng không nhìn Dịch Cẩn Đình một cái, quay đầu phụ giúp hậu trường.
“Chuyện gì xảy ra?” - Dịch Cẩn Đình hỏi Dương Hàn.
“Ông chủ, lần quảng cáo này bên phía bộ phận marketing đề xuất cô Mộ, cô ấy nói muốn tạo bất ngờ cho anh nên tôi không nói trước.
Còn về đặt phòng khách sạn, nếu anh không hài lòng, liền đổi phòng.”
“Không cần.” - Dịch Cẩn Đình bực bội: “Đi làm việc đi.”
Nếu biết Mộ Tuyết là người mẫu đại diện, anh sẽ không gọi Cố An Hi đi công tác cùng, mối quan hệ vòng tròn của ba người khó đối mặt.
Nếu trước kia, Dịch Cẩn Đình sẽ không suy nghĩ quá nhiều, nhưng đêm say đó, Cố An Hi nói cô yêu anh, nói rất vui khi gả cho anh.
Buổi chụp diễn ra ở suối nước nóng dưới chân núi Hải Đường, nơi này đang được Thịnh Thế đầu tư làm khu du lịch, đang trong thời gian quảng bá.
Mộ Tuyết đang là ngôi sao nổi tiếng, để cô ta làm đại diện chính là thích hợp không có gì bằng.
Cố An Hi cùng bộ phận hậu trường chuẩn bị xong cảnh quay, khi Mộ Tuyết diễn, cô cũng rãnh rỗi mà thở ra, cuối cùng cũng không phải chứng kiến cảnh Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết tình tứ bên nhau, cô đi vào phía trong chân núi, muốn hít thở một chút không khí trong lành.
Cô nhớ rất lâu trước kia, cô thường xuyên chạy ra ngoài chơi, lần nào cũng đi tìm Dịch Cẩn Đình, lôi kéo anh đi khắp nơi.
Mà Dịch Cẩn Đình ngoài mặt không muốn, nhưng đều chạy theo cô, hai người đi khắp nơi ở Hải Sơn, anh lúc đó rất đẹp trai, hiền lành, ôn nhu, đối với cô rất tốt, vậy nên… cô đã yêu anh.
Chỉ là…nhị ca bây giờ, không phải nữa.
Cố An Hi đứng một mình lau đi giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt.
Buổi chụp hoàn thành lúc 5 giờ chiều, sáng mai sẽ có cảnh chụp buổi sáng.
Thu dọn xong về khách sạn tắm rửa một chút, sẽ có một tiệc nướng ngoài trời.
Dịch Cẩn Đình say khi xủ lý một số công việc của công ty quay lại bữa tiệc nhỏ ngoài trời, còn chưa đến gần đã nhìn thấy hai lớn một nhỏ đang đứng ở lò nướng, bước chân đột ngột ngừng lại, cảm giác không vui ngay lập tức dâng lên.
Người đàn ông là thợ chụp ánh có tiếng Steven, cũng là một người bàn của Dịch Cẩn Đình mời đến, bên cạnh là Cố An Hi và Lục Đình Phong.
Người đàn ông kia thỉnh thoảng nói gì đó, Cố An Hi mỉm cười trả lời, Lục Đình Phong đứng giữa hai người, nhìn chằm chằm đồ ăn, thình thoảng nói vào mấy chữ.
Nữ nhân Cố An Hi đó, ngoài Hàn Minh Hiên kia ra, lại có thể cười cười nói nói với bất cứ nam nhân khác sau lưng hắn, một ngọn lửa vô danh trong lòng anh dần dần lan rộng, không thể không chế mà nắm chặt hai tay.
Hừ! Chết tiệt.
Ánh măt Dịch Cẩn Đình tối đen, bật cười một tiếng, cất bước hướng về phía Cố An Hi đi tới.
Đi được vài bước, Mộ Tuyết ở phía khác đi tới và nói: “Cẩn Đình, sao bây giờ anh mới đến?”
Dịch Cản Đình dừng bước lại, liếc nhìn Cố An Hi rồi nói: “Có chút việc anh vừa mới xử lý xong.”
“Khổ cực cho anh.” - Mộ Tuyết mỉm cười: “Anh có đói không? Đồ nướng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi qua dùng bữa thôi.”
Dịch Cẩn Đình vốn muốn đến đó, nghe Mộ Tuyết nói vậy cũng không có phản đối.
Khi đi gần đến chổ Cố An Hi, anh đưa tay nắm lấy tay Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết có chút giật mình, tuy hai người công khai hẹn hò nhưng trước giờ chưa từng thân mật trước mặt mọi người, nhưng hôm nay Dịch Cẩn Đình chủ động nắm tay cô khiến cô có chút thẹn thùng nhìn anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh/
Thấy có người đi tới, Lục Đình Phong ngước đầu đang định gọi “cậu” nhưng nhìn thấy Mộ Tuyết bên cạnh, nhóc mím môi không vui.
Cố An Hi khẽ cau mày, vội vàng cụp mắt xuống, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh, bọn họ ngọt ngào trước mắt cô, chỉ là… không sao cả.
“An Hi.” - Mộ Tuyết mỉm cười: “Không ngờ em có thể làm được món này, nhìn ngon quá.
Chị chưa bao giờ làm những món này, mỗi lần tham gia hoạt đọng dạng này, đều có người làm sẵn cho chị ăn, không có chút thú vị.”
Cố An Hi: “…”
Cô trầm mặc một chút, không ngẩng đầu lên, trên môi mang theo một tia giễu cợt: “Vậy sao?”
Nghe thì có vẻ Mộ Tuyết đang hâm mộ, nhưng thật sự chính là đang khoe khoang và hạ thấp Cố An Hi.
Cô ta khoe khoang bản thân không phải làm gì liền có người mang đồ ăn đến tận nơi, còn Cố An Hi đang phải ở đây nướng đồ ăn.
Cố An Hi nhìn cảnh ngọt ngào cũng không muốn ăn, nhìn Steven liền nói: “Anh giúp phần còn lại nhé, tôi hơi mệt, muốn quay về.”
Lục Đình Phong thấy vậy liền muốn đi theo, Mộ Tuyết bên này liền kéo lấy cậu nhóc: “Đình Phong, con muốn ăn cái gì, dì sẽ lấy cho con.”
Lục Đình Phong vốn dĩ không vui vẻ, từ khi biết cậu mang cả Mộ Tuyết đi lại còn mang theo mỹ nhân, trong lòng đã vô cùng bực bội.
“Mộ Tuyết, buông tôi ra.” - Lục Đình Phong hét lên khiến mọi người chú ý.
Dịch Cẩn Đình lập tức tức giận: “Lục Đình Phong, con không biết lễ phép sao, ai cho phép con gọi thẳng tên Mộ Tuyết.”
Cố An Hi quay đầu lại, nháy mắt với Lục Đình Phong, muốn thằng bé đừng nói nữa.
“Con thèm gọi tên cô ta.” - Lục Đình Phong che miệng như buồn nôn: “Vậy con nên gọi cô ta là cái gì? Mợ á? Cô ta xứng sao? Mợ của tôi chỉ có một, tôi chỉ thừa nhận một người mà thôi.
Cậu ơi, cậu không nghe lời ông cố sao, ông cố đã bao nhiêu tuổi, có thể nhìn sai nhân cách con người sao.
Mộ Tuyết nhân cách ghê tởm, chính là ghê tởm…tôi nói, đừng có đụng chạm vào người tôi… tôi cảm thấy ghê tởm.”
Lục Đình Phong không kiêng dè bất cứ ai, hét toáng lên như vậy.
Sắc mặt Mộ Tuyết đột nhiên trở nên tái nhợt và xấu xí.
Cố An Hi rùng mình hoảng sợ, trước khi cô kịp phản ứng, Dịch Cẩn Đình hét lên: “Lục Đình Phong, trở về phòng, ngay lập tức.”
Lục Đình Phong giật mình, có chút hoảng sợ, nhưng cũng dũng cảm đáp: “Cậu, sao cậu lại mắng con, con chẳng nói cái gì sai cả, tất cả đều là sự thật.
Người nên rời đi chỉ có một người chính là Mộ Tuyết.”
Lục Đình Phong kể từ khi nhìn thấy Mộ Tuyết đã cực kỳ không vui, đáng ra nhóc muốn cuộc đi này sẽ khiến cậu và mỹ nhân tỷ tỷ sẽ đến gần nhau hơn, không ngờ người cậu xấu xa lại mang theo nữ nhân xấu xa Mộ Tuyết.
Một người cậu như vậy khiến nhóc thất vọng, ngay cả nhóc còn thất vọng thì mỹ nhân sẽ buồn bã thế nào.
Cố An Hi dù không nhìn Dịch Cẩn Đình nhưng cảm nhận được sự hung ác và giận dữ tỏa ra từ anh ta.
“Đình Phong, đừng nói nữa.” - Cố An Hi mỉm cười với Lục Đình Phong: “Nếu không thì cậu đưa tôi về phòng nhé, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Lục Đình Phong biết Cố An Hi muốn nhóc đừng nói nữa, nhưng nhóc lúc này đang bực bội, lại cảm thấy mỹ nhân tỷ tỷ rõ ràng là vợ mà phải rời đi liền không nhịn được: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ sợ cái gì, sao tỷ phải bỏ đi, rõ ràng tỷ mới chính là…”
“Lục Đình Phong.” - Dịch Cẩn Đình gầm lên: “Ta bảo con quay về phòng, con có nghe thấy không?” - Anh tiến lên hai bước: “Quay về phòng ngay, không có lệnh của cậu, con không được phép ra ngoài.”
“Không thích.” - Lục Đình Phong gầm lên không kém.
“Được.” - Dịch Cẩn Đình bật cười, nhưng ý cười lại khiến người khác run sợ: “Vậy ta sẽ gọi cho tài xế, ngay lập tức con có thể quay về nhà.”
Lục Đình Phong trừng mắt nhìn Dịch Cẩn Đình.
“Được, con đi là được chứ gì, cậu lúc nào cũng sẽ làm bất cứ điều gì cho Mộ Tuyết xấu xa của cậu.
Con sẽ rời đi, tránh cản trở tầm mắt của cậu.”
Nói xong, Lục Đình Phong nắm tay Cố An Hi kéo đi.
Bên này Mộ Tuyết sắc mặt tái đi, nhìn thấy Lục Đình Phong kéo tay Cố An Hi kéo đi, trong lòng oán giận, nhưng nước mắt đã rơi xuống: “Cẩn Đình, có phải em rất xấu xa không? Rõ ràng ông nội không thích em, nhưng em lại cứ ích kỷ ở bên anh.”
Dịch Cẩn Đình phiền muộn: “Đừng nghĩ nhiều, Lục Đình Phong chỉ là một đứa trẻ.”
Bên ngoài vẫn còn đang ăn uống, Dịch Cẩn Đình trong lòng không yên liền quay về khách sạn, Mộ Tuyết thấy vậy cũng theo phía sau.
Phòng của Lục Đình Phong ở gần phòng của Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình nhớ Hạ Đình Phong vẫn còn chưa ăn tối, lúc đi lên có ghé sảnh khách sạn mua mấy cái bánh ngọt mang lên cho nhóc, nhưng lại mua tận bốn năm loại.
Khi đi lên phòng, Lục Đình Phong mở cửa ra, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình liền giận dỗi.
“Mỹ nhân tỷ tỷ của con vẫn chưa có ăn tối, không muốn mang bánh qua tìm người sao?” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nói.
Lục Đình Phong nghĩ nghĩ, liền cầm bánh đi về phòng của Cố An Hi gõ cửa.
Hai người một lớn một bé đứng bên ngoài, gõ đến mỏi tay không có ai đáp, gọi điện cũng không liên lạc được.
“Cậu… mỹ nhân tỷ tỷ đi đâu rồi, bên ngoài trời tối, còn chuẩn bị mưa rồi?”
Dịch Cẩn Đình nhìn vào đồng hồ trên tay, sau đó lạnh lùng nói với Lục Đình Phong: “Có lẽ cô ta ra ngoài mua đồ ăn, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Đình Phong nghi ngờ: “Có thật không?”
Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Ở đây không quen không biết ai, cô ta có thể đi đâu?”
Lục Đình Phong quay về phòng, trong lòng vẫn là lo lắng.
Dịch Cẩn Đình không đi về phòng, vào thang máy đi xuống sảnh khách sạn, nhìn quanh một vòng, không thấy Cố An Hi ở khu ăn uống cũng như khi quầy bar.
Bên ngoài, gió thổi càng ngày càng lớn, những người bên ngoài đi vào còn vội vàng, những hạt mưa lất phất đã rơi xuống.
Dịch Cẩn Đình gọi mấy lần vào điện thoại của Cố An Hi cũng không ai nhận cuộc gọi, anh liền đi đến quầy lễ tân dò hỏi.
Cố An Hi đã đi ra khỏi khách sạn, đó là lời xác nhận của bảo vệ sảnh, bởi vì lúc cô rời đi có hỏi lễ tân hướng đi lên núi.
Dịch Cẩn Đình nhìn ra ngoài trời, mưa đã bắt đầu nặng hạt, những cái chớp nháy trên bầu trời, tuy chưa tạo sấm nổ nhưng rất dọa người.
“Dịch tổng, bên ngoài đang mưa, anh đi đâu vậy?” - Dương Hàn vô tình ở bên ngoài đi vào, thấy Dịch Cẩn Đình đi ra liền cản lại.
“Cố An Hi đang ở bên ngoài.” - Dịch Cẩn Đình không còn sự bình tĩnh vốn có.
Dương Hàn khó hiểu, dù bên ngoài trời có mưa, nhưng Cố An Hi không còn là một đứa trẻ, cũng không có gì gọi là nguy hiểm đến mức Dịch tồng phải lo lắng đúng không?
Mà từ khi nào Dịch tổng lại lo lắng thái quá cho nhân viên?
“Cậu ở đây, nếu Cố An Hi quay về thì gọi cho tôi, tôi phải ra ngoài bây giờ.” - Dịch Cẩn Đình không che dù, một mực chạy ra ngoài, leo lên xe phóng đi.
Dương Hàn: “…”
Cố An Hi lúc này đang trên đường trở về từ một ngôi chùa ở lưng chừng núi, cô kể với Du Uyển về chuyến công tác, Du Uyển nói chùa ở Hải Đường rất linh thiêng, ngày mai còn buổi quay phim, cô sợ mình không có thời gian nên tranh thủ buổi tối đón xe lên chùa xin bùa bình an cho mẹ cô và… cho nhị ca.”
Ai ngờ trên đường về lại mưa, cơn mưa rất lớn nhưng cũng may là không có sấm chớp, cô nhờ tài xế ghé mua một chút bánh cho Lục Đình Phong, sau đó liền quay về khách sạn.
Lúc định hỏi Lục Đình Phong thích món nào thì mới phát hiện điện thoại đã cạn nguồn.
Đến đại sảnh, Dương Hàn nhìn thấy Cố An Hi liền vội nói: “Giám đốc Cố, cô đi đâu vậy, Dịch tổng tìm cô cả buổi tối.”
“Công tác có vấn đề gì à?” - Cố An Hi ngạc nhiên, anh ta có mỹ nhân ở bên cạnh, anh ta tìm cô chắc hẳn là công việc.
“Dịch tổng nhìn thấy trời mưa, nói cô đi ra ngoài, liền vội vàng chạy đi tìm.” - Dương Hàn nhìn trời mưa liền lo lắng, sau đó gọi cho Dịch Cẩn Đình.
Cố An Hi nhìn Dương Hàn thông báo cho Dịch Cẩn Đình cô đã trở về xong.
Cô không nghĩ gì nhiều, cả ngày hôm nay, anh ta tình tình tứ tứ với Mộ Tuyết trước mặt cô, bây giờ muốn tìm cô có lẽ không có gì tốt đẹp.
“Vậy tôi lên phòng trước nhé.” - Cố An Hi nhìn quần áo có chút ẩm ướt: “Khi nào Dịch tổng về, báo cho tôi nhé.”
Cố An Hi quay về phòng, gõ cửa phòng Lục Đình Phong.
“Mỹ nhân, tỷ đi đâu vậy?” - Lục Đình Phong nhìn thấy Cố An Hi liền thở phào.
Cố An Hi đưa bánh về phía Lục Đình Phong: “Tôi đi mua đồ ăn cho cậu đây, có đói bụng không?”
Lục Đình Phong lắc đầu: “Cậu của tôi đã mua rất nhiều bánh cho chúng ta, nhưng lúc đến tỷ đã đi ra ngoài.” - Lục Đình Phong thở dài: “Hôm nay tuy cậu mang theo Mộ Tuyết, tôi rất thất vọng, nhưng dù sao cậu cũng lo chúng ta đói bụng.”
Cố An Hi nhìn bánh trên bàn trong phòng Lục Đình Phong, chiếc bánh kem dâu ngày trước cô rất thích… nhưng… có lẽ là trùng hợp mà thôi.
“Được rồi, nếu cậu đã ăn no rồi thì ngủ sớm đi, tôi phải đi tắm một chút.” - Cố An Hi mỉm cười nói.
Lục Đình Phong lẽo đẽo đi phía sau: “Mỹ nhân, tối nay tôi ngủ chung với tỷ nhé.”
“Được, vậy đi qua phòng tôi nhé.”
Đợi Cố An Hi tắm xong, đi ra ngoài, mở điện thoại lên vẫn không nhận được tin báo của Dương Hàn.
Qua nửa giờ sau, cô không nhịn được gọi cho Dương Hàn: “Thư ký Dương, Dịch tổng về chưa?”
“Giám đốc Cố, tôi hiện tại đã mất liên lạc với Dịch tổng… chúng tôi đang đi tìm anh ấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...