Cố An Hi nhìn gương mặt hiền từ đang ngủ của Lâm An Như, trong lòng không khỏi cảm giác nặng nề.
“Mẹ…” - Cô ngồi bên giường, môi cười cười, nhưng trong lòng chua xót: “Hôm qua con đã biết được một bí mật lớn. Ba nói con không phải là con ruột của ông ấy. Còn nói… mẹ đã phản bội ông ấy.”
Cô nắm tay Lâm An Như một hồi lâu rồi nhẹ nhàng xoa bóp: “Mẹ, con không tin mẹ là người như vậy, con muốn đối diện rõ ràng với ba, nhưng con sợ ba biết thì ông ấy sẽ hãm hại mẹ.”
“Mẹ ơi, mẹ biết không… có lẽ con không phải gả cho nhị ca, ba, ông ấy vốn muốn bán con một người đàn ông khác, bởi vì ông ấy hận chúng ta.”
Nghĩ đến những gì đã xảy ra với Dịch Cẩn Đình gần đây, cô cảm thấy bất lực: “Trước đây con hay oán trách nhị ca với mẹ, trách anh ấy làm trái tim con tan nát. Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ấy mới là người vô tội nhất. Anh ấy đã có người anh ấy yêu, nhưng con lại chen vào bọn họ. Trước kia con nghĩ con làm vậy ít nhất vì ba, vì Cố thị, cho nên con biết con không nên gả cho anh ấy nhưng vẫn quyết định gả, nhưng bây giờ…”
Cô nhắm mắt lại, dúi đầu vào tay Lâm An Như: “Con dường như không có tư cách để trách anh ấy. Anh ấy lạnh nhạt, thờ ơ, trách con hay hận con, đều không sai.”
Nhìn mẹ vẫn nằm bất động, trong lòng cô đầy khổ tâm: “Mẹ, Cố thị là tâm huyết của mẹ, con sẽ bằng mọi giá lấy lại. Con cũng tin mẹ là người tốt… vậy nên…mẹ hãy sớm tỉnh lại, con rất nhớ mẹ.”
Nước mắt trong hốc mắt tràn ra, lập tức rơi xuống ướt cả tay, cô dùng tay lau đi, lúc này ngón trỏ của Lâm An Như khẽ nhúc nhích. Dịch lão gia tử hôm nay đến Thịnh Thế, sau cuộc họp thông báo cổ đông đưa Cố An Hi tới văn phòng của Dịch Cẩn Đình. Cố An Hi có chút phức tạp, cô trước kia bước vào lần đầu nơi này với tư cách thanh mai trúc mã của anh, sau đó là nhân viên vệ sinh, hôm nay chính là cổ đông. Dịch Cẩn Đình liếc nhìn cô một cái, hôm nay cô mặc một bộ trang phục vest công sở màu đen rất lạ mắt, anh nhướng mày rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. “Cẩn Đình, hôm nay ta đưa An Hi tới đây để cho con sắp xếp cho con bé một công việc mới.” - Dịch lão gia tử không lòng vòng: “An Hi, con có muốn làm công việc gì, cứ nói ra.” Cố An Hi cắn môi, cũng không nói ra. Cô học thiết kế thời trang, nhưng Thịnh Thế kinh doanh lớn như vậy, lại không có ngành thời trang. Còn những việc khác, cô tạm thời chưa nghĩ ra. Dịch lão gia tử cau mày, sau đó nhìn về Dịch Cẩn Đình nói: “Cẩn Đình, con nghĩ An Hi sẽ làm công việc nào thì tốt?” Dịch Cẩn Đình ngước đầu nhìn Dịch lã gia tử, sau đó nói với thái độ cung kính: “Ông nội, ông thật sự muốn nói con ra sao?” Dịch lão gia tử gật đầu: “Nói đi.” “Ở Thịnh Thế đúng là không thiếu các vị trí, nhưng theo con biết cơ hồ tất cả các vị trí đều đã có người đảm nhiệm, đều là những nhân viên có nhân lực và gắn bó lâu năm. Nếu để cô ấy thì phải thay đổi công tác của người khác, chính là không hợp lý.” Dịch lão gia tử cau mày, không thể phủ nhận lời Dịch Cẩn Đình nói là không hợp lý: “Vậy An Hi không có vị trí nào thích hợp?” “Cũng không phải.” - Dịch Cẩn Đình cười cười: “Tuần trước giám đốc bộ phận công chúng vừa từ chức, vẫn chưa tìm được người phù hợp thay thế.” Bộ phận công chúng chính là công việc vừa cực vừa mệt, phải bao quát những vấn đề liên quan đến hình ảnh công ty, sản phẩm công ty,... Dịch lão gia tử nhíu mày: “Cái này không được, đổi cái khác.” “Ông nội, con đã nói các bộ phận khác đã không còn trống, để cô ấy đến liền phải đẩy một người đi. Cố An Hi vô cớ nhận được 30% cổ phần, vừa đến công ty lại đẩy người khác chuyển công tác, chỉ e là sẽ bị nói xấu.” “Đương nhiên.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt liếc nhìn Cố An Hi, khóe môi nhếch lên: “Công việc ở bộ phận quan hệ công chúng có chút vất vả, nếu cô cảm thấy mình chưa đủ tốt, tôi có thể tìm cho cô vị trí khác vào thời điểm thích hợp.” Cố An Hi như ngộp thở: “Tôi có thể làm được.” Cô nghĩ sau khi anh nhận ra chuyện cô leo lên giường anh, cô cũng chỉ bị gài bẫy, quan hệ giữa hai người sẽ hòa hảo hơn một chút. Nhưng có vẻ, anh vẫn ghét cô, vẫn muốn làm khó cô. Nhưng dù sao anh ta cũng hứa giúp cô lấy lại Cố thị, và cả cô, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bắt đầu từ công việc ở Thịnh Thế. Cô nhìn gương mặt lạnh lẽo của Dịch Cẩn Đình, thầm nghĩ… nhị ca, nhanh thôi… khi em nắm được Cố thị, chúng ta sẽ ly hôn, anh có thể đường đường chính chính cưới Mộ Tuyết của anh rồi. Đợi Dịch lão gia tử rời đi, Cố An Hi vẫn nán lại phòng làm việc của Dịch Cẩn Đình. “Dịch tổng, chuyện lần đó ở bệnh viện, khi nào anh sẽ bắt đầu thực hiện, tôi thật sự muốn biết quá trình. Bởi tôi muốn lấy lại Cố thị, không phải hại Cố thị đến không còn đường lui.” - Cố An Hi lạnh nhạt đứng trước bàn làm việc của Dịch Cẩn Đình nói. Dịch Cẩn Đình híp mắt lại, cái bộ dạng lạnh nhạt khiến anh ghê tởm: “Sao vậy, nghe em gái cô nói sẽ nhanh chóng kết hôn với Hàn Minh Hiên liền không thể gấp hơn muốn cướp Cố thị, sau đó cùng Hàn Minh Hiên một chổ nắm giữ Cố thị?” Cố An Hi nhíu mày: “Chuyện này không liên quan đến Minh Hiên ca.” - sau đó cô khoanh hai tay lại: “Tôi đã nói với ông nội, chuyện của Mộ Tuyết tôi sẽ tự giải quyết ổn thỏa, ông nội trước mắt không cần để ý. Dịch tổng, anh không phải cũng muốn nhanh chóng ly hôn sao, hay là anh đổi ý, yêu tôi, không muốn rời xa tôi?” Dịch Cẩn Đình chưa kịp trả lời, Cố An Hi đã cười cười: “Vậy xin lỗi Dịch tổng, tôi không yêu anh. Chúng ta… kết cục duy nhất chỉ có thể là ly hôn, trở thành người xa lạ.” Dịch Cẩn Đình tức giận đến mức muốn bóp chết nữ nhân trước mặt, nhưng bây giờ tức giận chính là khẳng định lời cô ta nói, anh nhếch môi, cười khẩy: “Cô hiểu chuyện vậy là tốt. Chuyện Cố thị, ngày mai cô gọi về cho Cố Thanh Sơn, nói tôi sẽ cho ông ta vay tiền mua mảnh đất kia.” - Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Nhưng có điều kiện, bảo ông ta trực tiếp đến Thịnh Thế tìm tôi.” Cố An Hi gật đầu: “Được, Dịch tổng… hợp tác vui vẻ.” - cô đưa tay về phía anh: “ Chỉ một Cố thị đổi lấy 30% cổ phần Thịnh Thế và danh phận Dịch phu nhân cho Mộ Tuyết, giao dịch này anh có lợi, phải không?” Dịch Cẩn Đình nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đưa về phía mình, liếc một cái, sau đó giả vờ cầm xấp tài liệu trên bàn che đi gương mặt: “Ra ngoài, bây giờ là thời gian làm việc của Thịnh Thế.” Cố An Hi thu tay tại, được bộ phận nhân sự đưa đi đến phòng quan hệ công chúng, mọi người trong phòng rất hòa nhã, ngày đầu tiên cũng chỉ giới thiệu một chút. Buổi chiều, Du Uyển nói tối nay sẽ mừng cô ngày đầu đi làm đàng hoàng ở Thịnh Thế, cũng là bắt đầu một kế hoạch mới. Cô quay về Bạch Kim Thượng Uyển sau khi tan ca, dự định đi tắm xong sẽ đi đến điểm hẹn với Du Uyển. Lúc đi vào bên trong, nhìn thấy dì Hứa gật đầu gọi: “Phu nhân” - sau đó đưa ánh mắt ra hiệu vào phía trong. Cố An Hi nhíu mày, trực tiếp đi vào phòng khách. “Bác gái.” - Cố An Hi nhìn thấy Diệp Minh Châu đen mặt ngồi ở ghế sô pha, hiểu được chuyện gì đã xảy ra. “Hừ.” - Diệp Minh Châu hừ lạnh một tiếng: “Cô còn biết gọi tôi là bác gái?” Dì Hứa cảm thấy không nên ở lại, liền đi thẳng vào phòng bếp và đóng cửa lại. “Tôi hỏi cô, chuyện cổ phần, rốt cuộc cô đã làm gì?” - Ngữ khí của Diệp Minh Châu đầy sự rống giận. “Con không làm gì cả.” “Không có?” - Diệp Minh Châu tất nhiên là không tin: “Cô không làm gì có thể lấy được bao nhiêu cổ phần đó.” Sau khi biết chuyện, bà đã gọi cho chồng mình đang ở nước ngoài, chồng bà chỉ nói chỉ cần khiến Dịch lão vui, đừng quản. Sao bà ta có thể không quản, vì bộ mặt của Thịnh Thế và Dịch gia mà bà không tới Thịnh Thế tìm Cố An Hi, đến đây đợi cô quay về. “Cô có thể dùng thủ đoạn hèn hạ để cưới Cẩn Đình, lấy rất nhiều tiền của Dịch gia, bây giờ cô còn lừa gạt lão gia để lấy cổ phần? Cố An Hi, chúng tôi còn chưa chết, sao cô lại đê tiện như vậy? Đúng là loại có mẹ sinh không có mẹ dạy.” Cố An Hi cắn chặt môi, tay cầm túi càng lúc càng siết chặt, cảm giác thất vọng và tức giận tột đỉnh. Đê tiện? Diệp Minh Châu là đang nói cô? Có mẹ sinh không có mẹ dạy? “Những thứ đó đáng lẽ ra phải thuộc về Cẩn Đình, cô nhận làm gì?” - Diệp Minh Châu hung tợn nhìn cô chằm chằm, hận không thể một ngụm cắn chết cô: “Hôm nay tôi không đến công ty chỉ vì Dịch gia, nếu không cô nghĩ tôi sẽ đến đây sao. Ngôi nhà này, vì cô đã sống ở đây nên nó trở nên vô cùng bẩn thỉu.” Sắc mặt Cố An Hi lạnh lẽo đến mức dọa người, hai tay co nắm chặt thành đấm. “Cô làm sao có được những cổ phần đó, cứ như vậy trả lại ngay lập tức.” - Diệp Minh Châu cảnh cáo: “Nếu không, đừng trách tôi không nể tình cảm năm xưa.” Cố An Hi có chút khó khăn nhếch môi, đặt túi xách xuống sô pha, nhẹ giọng không chút cảm xúc: “Nói xong chưa?” “Có ý gì?” “Nếu nói xong, mời bác gái đi về cho.” - Ánh mắt Cố An Hi nhàn nhạt nhìn Diệp Minh Châu, cô đứng, bà ta ngồi, nên giống như là cúi đầu nhìn bề dưới: “Những gì bác nói, tôi nghe thấy được, chỉ là, xin lỗi, không làm theo được.” Tình cảm ngày xưa, thật buồn cười… bà ta mà nghĩ đến nó thì đã không đến đây nói ra những lời cay đắng như vậy. Diệp Minh Châu trừng mắt, đột nhiên đứng phắt dậy, tức giận chỉ vào mũi Cố An Hi mắng: “Cố An Hi, thái độ của cô là thế nào? Cô cho rằng hiện tại cô có cổ phần, cô muốn làm gì thì làm sao? Ngay cả tôn kính trưởng bối cũng không biết làm sao?” Cố An Hi lạnh lùng nhìn bà ta, cười mỉa mai: “Bác nói tôi thái độ, là thái độ gì? Bác nói tôi muốn làm gì thì làm? Tôi đã làm gì? Nhưng mà, cảm ơn bác gái nhắc nhở, về sau tôi liền thử xem.” “Cô…” - Diệp Minh Châu hơi thở trì trệ: “Lâm An Như không thể dạy cô, Cố Thanh Sơn đã chết sao? Cô cũng không phải con hoang, tại sao lại trở thành như vậy?” Trái tim Cố An Hi bị đâm một nhát, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt tức giận sắp vỡ ra của Diệp Minh Châu. Lúc này cô chỉ hận không thể nhào tới xé nát cái miệng của bà ta. Nhưng, cô nhịn. “Đúng rồi, sau này hy vọng Diệp phu nhân đừng nhắc đến việc tôn trọng trưởng bối. Trước đây tôi tôn trọng bà bởi vì bà là bạn của mẹ tôi, cũng là mẹ của chồng tôi. Nhưng thái độ của bà thế nào? có giống của trưởng bối không? vậy tại sao tôi phải tôn trọng bà?” Cố An Hi hít một hơi: “Cho dù tôi là con hoang, tôi cũng đã gả cho con trai bà, lần sau bà đừng có nói chuyện với tôi như vậy nữa, nếu không… sau này cũng sẽ không dễ nói chuyện.” Sau khi thốt ra tất cả, trong lòng Cố An Hi thoải mái hơn rất nhiều. “Cố An Hi.” - Diệp Minh Thư rống lên, xông lên giơ tay lên muốn giáo huấn Cố An Hi. Đôi mắt Cố An Hi khẽ động, cô giơ tay nắm lấy chính xác cổ tay của Diệp Minh Châu: “Diệp phu nhân, đừng đi quá xa.” Diệp Minh Châu giãy dụa mấy lần cũng không thoát được, không giữ thể diện muốn nhấc chân lên muốn động Cố An Hi. Cố An Hi đã sớm phòng bị, khi chân Diệp Minh Châu gần như chạm vào chân cô thì cô đột nhiên buông bà ta ra, lùi về phía sau. Vì cô lùi một bước, nên Diệp Minh Châu liền đá chân thật mạnh vào bàn cà phê. “A…” Diệp Minh Châu hét to một tiếng, sắc mặt tái nhợt, lập tức đau đớn cúi xuống. Cố An Hi lạnh lùng nhìn bà ta, cũng không có tiến đến giúp đỡ, cũng không tỏ ra quan tâm: “Đúng vậy, tôi hiện tại là cổ đông của Thịnh Thế, cổ phần là ông nội cho tôi, bà muốn thì đi tìm ông nội mà doid, đừng đến đây tìm tôi khóc lóc um sùm. Còn có…” - Cô lạnh nhạt nói từng chữ: “Bây giờ cổ phần của tôi cũng nhiều bằng cổ phần của con trai bà. Nếu bà tiếp tục tìm tôi gây khó dễ… tôi cũng sẽ khiến con trai bà không dễ sống.” Diệp Minh Châu cả kinh, cau mày khó tin, ngước mắt lên nhìn Cố An Hi. Bà ta còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Cố An Hi hướng về phòng bếp hét lên: “Dì Hứa, tiễn khách!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...