Dịch Cẩn Đình đứng ở giường bệnh nhìn Cố An Hi vẫn chưa tỉnh, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cảm giác vô cùng trống rỗng.
Ông nội bắt anh ở lại chăm sóc Cố An Hi trong suốt thời gian cô ở đây, xin lỗi cô, sau đó thay đổi công việc cho cô và điều tra về con rắn. Những việc này, chính anh cũng áy náy… nhưng cuối cùng ông nội là đe dọa muốn anh đuổi Mộ Tuyết rời khỏi Hải Sơn.
Đối với anh, Mộ Tuyết không chỉ là người yêu mà còn là ân nhân cứu mạng của anh. Anh biết ơn cô và khi ở bên cạnh cô cảm thấy cô rất tốt, mang đi so sánh với sự xấu xa của Cố An Hi, anh cảm thấy có một cô gái lương thiện ở bên cạnh rất tốt.
Dịch Cẩn Đình nhắm mắt lại, ngồi trên ghế trên giường bệnh suy nghĩ.
Cố An Hi dường như đang nằm mơ, cô liên tục lắc đầu, mô hôi trên trán tuôn ra, toàn thân run rẩy, sau đó mở to hai mắt hét lên: “Không…”
“Sao vậy?”
Nghe được thanh âm bên tai, Cố An Hi cố gắng bình tĩnh lại.
Dịch Cẩn Đình.
“Gặp ác mộng à?” - Dịch Cẩn Đình ngồi bên cạnh giường hỏi.
Cố An Hi không trả lời Dịch Cẩn Đình, nhìn xung quanh phát hiện đây là bệnh viện, vậy là cô đã không chết?
Nhưng sao Dịch Cẩn Đình lại ở đây? Là anh ta cứu cô?
Không phải?
Cô lờ mờ nhớ trước khi ngất đi đã nhìn thấy Hàn Minh Hiên, vả lại Dịch Cẩn Đình đã nói rõ ràng trong bệnh viện, bọn họ chết là đáng đời, anh ta không đến?
Thấy cô không trả lời, Dich Cẩn Đình cũng không tức giận: “Cô khó chịu ở đâu à?”
Cố An Hi nhìn bàn tay bị băng lại, nhớ lại chuyện ở Thịnh Thế, trong lòng lạnh lẽo.
“Lục Đình Phong thế nào rồi?”
“Nó không sao, đã về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Cố An Hi yên tâm lại nói: “Minh Hiên ca đâu rồi?”
Dịch Cẩn Đình giật mình, có chút khó tin: “Cô nói cái gì?”
Lửa giận trong lòng anh đột nhiên nổi lên, ánh mắt đen tối sắc bén nhìn cô: “Cố An Hi, sao cô dám nhắc đến tên hắn ta trước mặt tôi, cô muốn chết à?”
Anh đã đây bên cạnh cô lâu như vậy, nhưng cô vừa mở mắt ra liền hỏi Hàn Minh Hiên.
Cố An Hi chỉ cười, chậm rãi nói: “Tất nhiên không muốn chết, tôi cũng vừa ở quỷ môn quan về.”
Dịch Cẩn Đình: “…”
“Anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô thậm chí còn chưa nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt, thái độ thờ ơ.
Dịch Cẩn Đình cau mày, hận cô không biết tốt xấu, nhưng vẫn nói: “Tôi đi ra ngoài lỡ cô gặp ác mộng sẽ không có ai bên cạnh cô.”
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không dám làm phiền anh, anh nên đi về với Mộ Tuyết đi, tôi muốn yên tĩnh.”
“Cô…” - Dịch Cẩn Đình luôn cảm thấy bị ghẹn ở cổ, khiến anh vô cùng khó chịu.
Dịch Cẩn Đình tức giận muốn đứng lên rời đi, lại nhớ đến những lời mình nói với Lục Đình Phong, có lẽ cũng bị Cố An Hi nghe thấy, có lẽ cô đang trách anh bên bày ra bộ dạng lạnh lùng này.
Dù sao… anh cũng có lỗi, tạm thời sẽ không tranh cãi với một bệnh nhân…
Nghĩ vậy, tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều, cười lạnh: “Cô nói tôi đi thì tôi phải đi à, nói cho cô biết hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết.”
Cố An Hi: “…”
Lúc này Cố An Hi mới đưa mắt nhìn anh bằng ánh mắt rất nhạt cùng gương mặt xanh sao gầy gò trong vô cùng yếu ớt.
Từ khi nào cô lại gầy như vậy, là do anh đã bắt cô phải làm quá nhiều sao?
Trong lòng Dịch Cẩn Đình như bị đâm một nhát, đột nhiên không dám nhìn Cố An Hi nữa, khom người kéo chăn cho cô, nhỏ giọng: “Ngủ đi.”
Do dự một chút rồi lại nói: “Đừng có nằm mơ.”
Cố An Hi cũng không hiểu ý của anh ta, nói cô đừng mơ thấy ác mộng nữa, hay là nói cô đừng có nằm mơ những thứ không thực tế?
Dù là cái gì, cô cũng không quan tâm… anh ta là Dịch Cẩn Đình…Nhị ca của cô…đã chết.
Ngày hôm sau, Dịch lão gia tử đi cùng Lục Đình Phong đến bệnh viện thăm Cố An Hi.
Sau một hồi trước mặt Cố An Hi quở trách Dịch Cẩn Đình một trận, ông nội Dich mang ra một văn kiện đưa cho Cố An Hi.
“An Hi, lần này là thiệt thòi cho con, vậy nên ông nội quyết định sẽ đền bù cho con 30% cổ phần của Thịnh Thế.”
Dịch Cẩn Đình sửng sốt một chút, lông mày nhíu chặt. Anh ta bây giờ là CEO của Thịnh Thế, cũng có nắm giữ 30% cổ phần, ba của anh nắm 10%, ông nội nắm 40%, còn lại chia cho các cổ đông. Ông nội lại có thể cho Cố An Hi hơn một nửa cổ phần của ông.
“Ông nội…” - Cố An Hi sửng sốt: “Con… không…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Dịch lão gia tử cắt lời: “Có cái gì mà không được? Ta cho con liền cho con, đây là hợp đồng chuyển nhượng, chỉ cần con ký tên là xong, đừng cự tuyệt tâm ý của ông nội. Hơn nữa, về sau con đi làm ở Thịnh Thế lời nói sẽ có trọng lượng, bất kể ai cũng đừng hòng khi dễ cháu dâu của ta.”
Cố An Hi lắc đầu: “Ông ơi, cổ phần này con thật sự không thể nhận được.”
30% cổ phần của Thịnh Thế là cái gì, nhưng mà cô biết rất rõ cuộc hôn nhân giữa cô và Dịch Cẩn Đình, nó sẽ nhanh kết thúc.
Dịch lão gia tử xua tay nói: “Ta đã nói rồi, đừng cự tuyệt ta. Bây giờ ông nội cũng lớn tuổi, những thứ này cũng là cho lại các con, cho sớm cũng không khác cho muộn. Lại nói, lời ông nội đã quyết định sẽ không thể thay đổi.”
Lục Đình Phong cũng cười hì hì: “Đúng vậy, mỹ nhân, tỷ đừng từ chối, nếu không ông cố sẽ tức giận, tức giận sẽ phải uống rất nhiều thuốc.”
Cố An Hi trầm mặc, nghĩ cách lúc đó sẽ trả lại cổ phần.
“An Hi, chuyện này Cẩn Đình có lỗi nên ông nội cho nó ở lại chăm sóc con, nếu nó làm gì không đúng, cứ nói với ta, ông nội làm chủ cho con.”
“Ông nội.” - Cố An Hi lắc đầu: “Ông nội, con đã khỏe rồi, không cần ai chăm sóc cả. Hơn nữa, anh ta cũng rất bận, không cần phải ở đây.”
Anh ta?
Dịch Cẩn Đình nhíu mày, thật tốt… còn dùng từ xa cách như vậy gọi hắn…
“Tay con bị như vậy sao có thể tự chăm sóc mình, cứ quyết định vậy đi.” - Dich lão gia tử nói.
Cố An Hi đưa mắt liếc nhìn Dịch Cẩn Đình, ý muốn anh ta hãy nói bản thân sẽ không thể ở lại đây vì bất cứ lý do gì đó, nhưng anh ta lại chẳng hề mở miệng.
Hừ, anh ta rõ ràng chán ghét cô, không muốn nhìn thấy cô, cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa, anh ta vì cái gì không cụ tuyệt ở lại.
“Còn có, chuyện của Mộ Tuyết, ông nội biết con cũng biết.”
Dịch Cẩn Đình một mực im lặng lúc này không khỏi lên tiếng: “Ông nội.”
Dịch lão gia tử trừng mắt Dịch Cẩn Đình một cái rồi nói: “Ta đã ra lệnh để Cẩn Đình đưa Mộ Tuyết rời đi, con không cần phải suy nghĩ nhiều.” - nói xong, lại nhìn Dịch Cẩn Đình: “Lời của ông nội con có nghe không, đừng làm ông nội thất vọng.”
“Ông nội.” - Dịch Cẩn Đình lên tiếng: “Ông muốn con chăm sóc Cố An Hi cũng được, nhưng việc của Mộ Tuyết…
Chờ một thời gian rồi nói.”
“Không thương lượng.” - Sau đó Dịch lão gia tử nhìn Cố An Hi nói: “An Hi, nếu con cảm thấy không vui vì Mộ Tuyết, hãy nói với ông nội, hoặc con hãy trực tiếp giải quyết cô ta. Con là vợ của Cẩn Đình, quản lý chồng mình, cũng là việc của con, và cũng là quyền hạn của con.”
Dịch Cẩn Đình run lên: “Ông nội.”
Cố An Hi có chút sửng sốt? Cô có thể tự mình ra tay giải quyết Mộ Tuyết, còn quản lý Dịch Cẩn Đình?
Lúc ông nội đưa Lục Đình Phong quay về, Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình một cái, có chút không tự nhiên, muốn nói rồi lại thôi.
“Tôi sẽ tìm cách nói với ông nội về số 30% cổ phần này, yên tâm, hôn nhân của chúng ta ý nghĩa ra sao tôi vẫn luôn nhớ.”
Dịch Cẩn Đình có chút không vui, tuy anh bất ngờ về quyết định của ông nội, nhưng thật sự trong lòng anh không bài xích chuyện này, dù sao đó cũng là của ông nội. Vậy mà cô lại nói kiểu gì vậy?
Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Cô thật sự muốn trả lại sao? Tôi thấy còn chưa chắc? Đừng quên trước kia vì cái gì mà cô muốn kết hôn với tôi, thậm chí còn bò lên giường…”
Cố An Hi lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh làm gì cứ phải nhắc đi nhắc lại chuyện đó? Cứ nhai đi nhai lại chuyện cũ chỉ dành cho mấy bà già rảnh rỗi. Chẳng lẽ Dịch nhị gia đã thay đổi giới tính, hay là anh đã tham gia vào nhóm của những người già rỗi hơi?”
Dịch Cẩn Đình hơi thở trì trệ, tức giận: “Cố An Hi, lời tôi nói không phải là sự thật à? Chỉ vì sự ích kỷ của cô mà liên lụy đến Mộ Tuyết.”
Sau đó Dịch Cẩn Đình càng tức giận hơn: “Cô gả cho tôi, cô có nghĩ thân phận của Mộ Tuyết không? Chỉ vì cô mà lần này ông nội muốn đuổi Mộ Tuyết đi, cô xem chuyện tốt cô làm đi.”
Nhìn thấy Dịch Cẩn Đình tức giận, Cố An Hi chỉ trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chăn bông không biết nghĩ gì.
“Nói chuyện.” - Dịch Cẩn Đình đột nhiên quát lên.
Cố An Hi chớp mắt, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh ta: “Nói cái gì?”
Dịch Cẩn Đình xoa xoa trán: “Cô đi nói với ông nội, nói chuyện của Mộ Tuyết không vội, đợi một thời gian sau rồi nói, ông nội sẽ nghe lời cô.”
“Sao tôi phải làm vậy?”
Dịch Cẩn Đình thở ra một hơi nặng nhọc: “Tại sao, lời tôi nói con chưa rõ ràng sao? Vết thương ở chân của cô ấy còn chưa tốt, lần này cô ấy là vì sinh nhật tôi với trở về, đừng quên vết thương kia nặng hơn cũng chính là do cô. Mà dù không nói những lý do này, trước kia quan hệ giữa cô và Mộ Tuyết không phải rất tốt sao? Chẳng lẽ cô nỡ trơ mắt nhìn cô ấy vì cô mà bị đuổi đi đến một nơi không nơi nương tựa?”
Người đang nói chuyện là chồng của cô, vì một nữ nhân khác mà khẩn trương và lo lắng. Dù cô cũng không có tức giận nhưng cảm thấy cũng chính là không vui. Dịch Cẩn Đình đúng là không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô.
“Dựa vào cái gì?” - Cô nhàn nhạt mở miệng.
“Cô hỏi tôi dựa vào cái gì?” - Dịch Cẩn Đình tức giận cười đến ra tiếng: “Cố An Hi, cô chỉ là bị thương chứ không phải là chết đi sống lại, có cần phải lạnh lùng vậy không?”
“Hóa ra anh cũng biết tôi bị thương?” - Cố An Hi cười nhạt: “Dịch Cẩn Đình, dù anh không thích tôi nhưng tôi cũng là con người? Anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao? Về Mộ Tuyết, anh muốn thì cứ bảo hộ cô ta thật tốt, không liên quan gì đến tôi cả. Vả lại, lúc tôi và Đình Phong bị rắn dọa đến muốn chết, lúc đó chắc anh đang bận ở bên cạnh Mộ Tuyết của anh à, vậy tại sao tôi phải vì cô ta là cầu xin ông nội, cô ta là người của anh, không phải của tôi.”
Mộ Tuyết!
Cô và Mộ Tuyết trước kia là bạn rất thân, cô đã chia sẻ bí mật của cô cho cô ta, nhưng cô ta biết bí mật của cô sau đó, cô ta lại trở thành người yêu của Dịch Cẩn Đình.
“Nhưng bất quá, tôi có thể suy nghĩ về việc đó, chỉ là…” - Cố An Hi cười cười: “Mau xin lỗi tôi.”
“Cái gì?” - Dịch Cẩn Đình hoài nghi mình nghe nhầm.
“Nói xin lỗi tôi, bây giờ anh có thể bất đầu.”
Dịch Cẩn Đình hít một ngụm khí lạnh: “Cố An Hi, cô nằm mơ à?”
Cố An Hi lạnh giọng: “Hôm qua Lục Đình Phong gọi điện thoại cho anh, anh không đến. Cho dù tôi chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng anh lại từ chối cứu tôi và nói rằng chúng tôi đáng đời. Dịch Cẩn Đình, coi như tôi không phải vợ của anh, nhưng chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh lại có thể như vậy? Lúc đó anh đang ở bên cạnh Mộ Tuyết phải không? Có phải trong lòng đang nghĩ tôi nên bị cắn chết mới tốt đúng không? Vừa vặn sẽ cho Mộ Tuyết của anh danh phận.”
Nhìn thấy cô lạnh lùng nói ra những lời đó, còn nói đến chữ bị cắn chết, trong lòng anh cảm thấy siết lại: “Tôi xin lỗi.”
“Cái gì?” - Cố An Hi sửng sốt, tuy hơi nhỏ nhưng cô vẫn nghe được, cô không thể tin được… anh ta lại xin lỗi cô.
Vẻ mặt Dịch Cẩn Đình vô cùng mất tự nhiên: “Được rồi, tôi đã xin lỗi rồi. Bây giờ cô có thể nói với ông nội được chưa? Cố An Hi, nếu cô không nói, tôi sẽ chỉnh chết cô.”
Cố An Hi cười lạnh, anh ta dễ dàng xin lỗi cô như vậy, tất cả đều là vì Mộ Tuyết, thậm chí còn uy hiếp cô?
Khuôn mặt lạnh lùng và giọng điệu hung hăng, bàn tay xanh xao chỉ về phía cửa: “Cút ra ngoài.”
“Cố An Hi, cô đùa bỡn tôi?”
“Đùa bỡn anh thì sao? Anh có bản lĩnh đánh tôi đi? Bất quá, nếu anh đánh tôi, tôi sẽ khiến cho Mộ Tuyết của anh sẽ ngay lập tức biến mất khỏi Hải Sơn này, anh tin không?” - Đôi mắt cô sắc bén liếc nhìn anh ta: “Nếu như không muốn như vậy, cút ra ngoài, ngay lập tức.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...