Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn

Cố An Hi dùng một tay lau tóc ướt đi ra ngoài phòng tắm, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình còn chưa đi thì ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Dịch Cẩn Đình nuốt khan một cái, quay mặt nhìn cô bằng ánh mắt không mấy tự nhiên.

“Ừm…” - Cố An Hi do dự một lát rồi nói: “Anh định sẽ ở lại thật à?”

“Như thế nào, có ý kiến?”

“Không.” - Cố An Hi lắc đầu: “Mộ Tuyết không phải trở về rồi sao, anh xác định không đi về à?”

Sắc mặt Dịch Cẩn Đình tối sầm: “Tôi đi đâu cô quản được à?”

“Không quan tâm.” - Cố An Hi đáp: “Tôi chỉ muốn hỏi tối nay anh ngủ ở đâu? Lúc tôi dọn đến dì Hứa mang hành lý của tôi vào phòng này, anh mắc bệnh thích sạch sẽ, chắc không thích ở phòng này đâu… hay anh qua phòng bên cạnh được không?”

“Cố An Hi, phiền cô làm rõ, đây là nhà của tôi.”

“Ý anh là muốn ngủ ở phòng này?”

“Không thể?”

Cố An Hi vui vẻ gật đầu: “Được.”

“Vậy cô còn lề mề làm gì?” - Anh ta tức giận mở miệng.

Cố An Hi cắn môi đi thay ga trải giường cho anh ta.

Dịch Cẩn Đình có chuyện muốn nói lại không mở miệng, phiền não quan sát Cố An Hi thay ga trải giường.

Sau khi trải xong, Cố An Hi lấy một bộ ga trải giường mới muốn đi sang phòng bên cạnh.

Nhìn thấy cô đinh ra ngoài, Dịch Cẩn Đình cau mày, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cố An Hi, cô không muốn nói cái gì sao?”

Cố An Hi suy nghĩ một chút lại nói: “Đã muộn rồi, hành lý quần áo của tôi muốn chuyển đi phải cần chút thời gian, ngày mai tôi sẽ dọn đi. Anh… ngủ tạm một đêm đi.”

Dịch Cẩn Dình sững sờ: “Chỉ có vậy?”

Cảm thấy Dịch Cẩn Đình hơi khác lạ thường ngày, nhưng cô hiện tại rất mệt, không chỉ là thể chất mà còn là tinh thần, nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừm, anh cũng nghỉ ngơi đi, chúc ngủ ngon.”


Dịch Cẩn Đình nhìn biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt của cô, không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn 30p nữa sẽ là 12h.

“Chờ một chút.”

Cố An Hi nhắm mắt lại lấy về một chút kiên nhẫn, kìm nén sự nóng nảy: “Còn có chuyện gì à?”

Dịch Cẩn Đình nghe xong liền muốn hét lên, nhưng cố nhịn lại, anh hơi nghiêng đầu, buồn bực nói: “Sắp đến 12h rồi.”

Nhắc như vậy là đủ chưa?

“Ừm, đã quá muộn rồi, anh cũng nên ngủ sớm.”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Anh ta cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Cố An Hi, cô giả ngu đúng không? Sắp 12h chứ không phải qua 12h.”

Cố An Hi cau mày: “Anh đang muốn nói cái gì?’

“Sinh nhật của tôi còn chưa qua.” - Lời vừa ra khỏi miệng, mặt Dịch Cẩn Đình đã nóng lên.

Cố An Hi đột nhiên ý thức được: “Chúc mừng sinh nhật anh.”

“Cô…” - Dịch Cẩn Đình tức muốn nổ phổi, anh đã nhắc nhở rất nhiều lần, là cô giả ngốc trêu chọc anh phải không?

Dạng người vô lý như hiện tại của Dịch Cẩn Đình cô chưa từng thấy qua trước kia, nhắc tới chuyện trước kia lại cảm thấy đau lòng.

Một Dịch Cẩn Đình ôn nhu trước kia, cũng không thuộc về cô.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của anh, cô chợt nhận ra điều gì đó, sau đó quay đầu đi lại vào phòng, lao tới túi xách và mở khóa ra.

Dịch Cẩn Đình nhìn thấy tất cả cử động của Cố An Hi, lúc nhìn thấy cô mở túi xách, anh nhướng mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Hừ! Nếu không phải vì vật đó, sao anh lại quay lại nơi này.


Kết quả, cho anh vui vẻ chưa đây năm giây, gương mặt đã đen lại.

“Đây là cái gì?”

Cố An Hi mang thẻ ngân hàng đưa ra: “Đây là thẻ anh đưa cho tôi ngày hôm đó. Định sáng nay sẽ mang trả cho anh, nhưng có Mộ Tuyết ở đó nên tôi sợ cô ta hiểu nhầm.” - sau đó cô lại nói: “Ngày đó tôi mua váy dùng thẻ của anh, tôi gần đây không có nhiều tiền, nếu như anh muốn tôi trả lại… có lẽ cần một thời gian ngắn.”

Dịch Cẩn Đình thở ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn: “Đây là thứ cô muốn đưa cho tôi?”

“Đúng vậy.” - Cố An Hi gật đầu nhàn nhạt lên tiếng.

“Cô cố ý đúng không?” - Dịch Cẩn Đình giọng nói cực kỳ không tốt: “Tôi nói muốn cô trả thẻ lại à? Cô còn muốn trả tiền? Cố An Hi, cô thiếu nợ tôi còn thiếu à? Chỉ một chiếc váy cô nói tôi cần cô trả tiền?”

Dịch Cẩn Đình cực kỳ tức giận, không biết có phải vì cô không đưa đúng đồ anh muốn, hay vì giọng điệu thờ ơ của cô, hay là vì cô nói muốn trả tiền cho anh.

“Vậy thì…” - Cố An Hi nhẹ nhàng mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Cố An Hi nói xong, lai ôm chăn gối rời khỏi phòng.

Dịch Cẩn Đình nhìn căn phòng trống rỗng, buồn bực quơ tay cho tấm thẻ kia văng ra xa.

Không biết hôm nay là ngày gì, không có cái gì khiến anh vui vẻ. Ông nội không để ý đến anh, ngay cả thằng nhóc Lục Đình Phong cũng không muốn nói chuyện với anh, ngay cả Cố An Hi kia cũng tỏ ra một bộ dạng xa lạ.

Thật sự là tức chết.

Còn mấy phút là đến 12h, Dịch Cẩn Đình buồn bực đứng lên, đi về hướng phòng ngủ bên cạnh.

Mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, Cố An Hi đã trải xong ga giường và nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đẩy cửa đi vào, Cố An Hi kinh ngạc: “Anh… đang làm gì vậy?”

Anh ta chán ghét cô, cô không phải không biết, cho nên vừa rồi mới không suy nghĩ nhiều mà không khóa cửa.

Anh ta tới tìm cô, mặt trời mọc hươnga tây?


Nhìn vẻ mặt phòng bị của Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Cố An Hi, cô cho rằng tôi muốn làm gì?”

Cố An Hi cắn môi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Cô nói xem.”

“Anh không phải là…” - Cô nhìn anh thăm dò, sau đó mỉm cười: “muốn ngủ với tôi chứ, Dịch Cẩn Đình.”

Dịch Cẩn Đình giật mình nhìn nụ cười tươi như hoa của cô, tức đến muốn bóp chết cô: “Cố An Hi, cô hiện tại không cần mặt mũi sao?”

Cố An Hi nhún vai: “Vậy là gì? Đêm hôm khuya khoắt anh không chịu đi, tôi đã dọn qua bên này, anh còn đuổi theo. Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, tôi không thể nghĩ được cái gì khác ngoài lý do đó.”

“Dẹp cái suy nghĩ của cô đi, muốn đi ngủ trước tiên mang đồ ra đây cho tôi.”

Cố An Hi giật mình: “Không phải thẻ ngân hàng tôi đã trả cho anh rồi sao?”

“Không phải cái đó.”

Cố An Hi nhịn không được sự khác thường của anh ta, nhưng cố gắng khống chế: “Dịch Cẩn Đình, anh nói trực tiếp luôn được không?”

“Quà sinh nhật của tôi đâu.” - Mặt Dịch Cẩn Đình làm ra vẻ vô hại: “Tôi biết cô đã chuẩn bị rồi, lấy ra đây.”

Hóa ra anh ta lảng vảng ở đây tận đêm còn chưa chịu về là vì chuyện này sao?

Không nhắc tới còn dễ chịu, nhắc tới vụ quà sinh nhật, cô chỉ muốn tự tát vô mặt mình thật mạnh.

“Xin lỗi, tôi không có chuẩn bị.” - Cô cắn răng nói.

Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Lục Đình Phong đã nói hết rồi.”

Cố An Hi thầm mắng tên nhóc nhiều chuyện Lục Đình Phong, lại nhìn Dịch Cẩn Đình cười tươi: “À, anh đang nói tới cái gì nhỉ?” - sau đó cô nhún vai: “Đúng là có chuẩn bị, nhưng mất rồi, nên không có.”

Mắt ang híp lại, lạnh giọng mở miệng: “Không có?”

“Ừ!” - Cô nhàn nhạt liếc nhìn anh: “Nếu đó là điều anh muốn nói thì anh đã có kết quả rồi, bây giờ anh có thể ra ngoài chưa?”

“Cô đã ném nó ở đâu?”

“Haha.” - Cô cười lạnh hai tiếng: “Anh dù sao cũng là tổng tài của Thịnh Thế mà không hiểu tiếng người à, tôi mà biết nó ở đâu thì tôi có nói mất rồi không?”

Nghe lời giễu cợt của cô, sắc mặt Dịch Cẩn Đình trở nên xấu xí: “Cô cố ý phải không?”


“Nếu anh nhất quyết cho là vậy thì cứ coi như là tôi cố ý đi, dù sao cũng có gì khác biệt đâu?” - Nói xong, lười để ý đến anh ta, cô nằm xuống giường, nghiêng lưng về phía anh ta, còn nói: “Ra ngoài nhớ đóng cửa giùm, cảm ơn.”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Qua mấy giây, ầm một tiếng kinh thiên động địa, cửa phòng đóng sầm lại. Không lâu sau, dưới nhà truyền đến tiếng động cơ xe.

Dịch Cẩn Đình giận đến nổ phổi, chỉ cảm thấy mình là một kẻ ngu ngốc, đi nghe lời thằng nhóc Lục Đình Phong mà cảm thấy có chút áy náy, sau đó mới quay về Bạch Kim Thượng Uyển.

Nhiều năm quen biết, cô ta chưa bao giờ tặng anh bất cứ món quà sinh nhật nào, mấy năm trước cô ta đều giờ trò ngụy biện, cho đến khi không còn mượn cớ được nữa lại nói sẽ nhất định tặng cho anh vào năm sau. Tiếp đó anh rồng rã đợi thêm một năm, cuối cùng trải qua hai trò đùa của cô, rồi cô dứt khoát trốn biệt tăm ở nước ngoài.

Nữ nhân chết tiệt đó hôm nay lại làm ra bộ dạng lạnh lùng đáng ghét, tại sao cô ta không nghĩ đến là ai đã bò lên giường ai.

Đáng hận hơn chính là anh đối với người phụ nữ anh chán ghét đến cực điểm đó lại có phản ứng.

Dịch Cẩn Đình tức giận đạp ầm ầm phóng xe đi, lúc đi ngang qua chiếc ghế cô vừa ngồi, nhịn không được liếc mắt nhìn qua… rồi lạnh lùng rời mắt đi.

“Két…két…”

Vài giây sau, anh đột ngột đạp phanh, lùi xe lại dừng ngay trước ghế.

Hạ cửa xe xuống, anh híp mắt nhìn chiếc khăn quàng cổ trên ghế rồi mở cửa bước xuống xe.

Cầm chiếc khăn quàng cổ màu xanh trên tay, đường nét rõ ràng không mịn màng như dệt máy, rõ ràng là được đan tay.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chiếc khăn quàng cổ mà Lục Đình Phong nhắc tới.

Cô ta nói mất rồi và không tìm thấy nữa.

Khóe môi anh lộ ra một tia cười lạnh.

Quả nhiên là cô ta cố ý đúng như lời cô ta nói.

Thứ mà anh mong chờ hơn mười năm nay lại bị cô ném ở đây mà không quan tâm tới, quả nhiên, phụ nữ là sinh vật dễ thay đổi.

Dịch Cẩn Đình ném chiếc khăn quàng cổ lại xuống ghế và quay đầu rời đi.

Thời tiết đang nóng như mùa hè, Cố An Hi có bệnh thần kinh mới đi đan khăn quàng cổ tặng cho anh, tặng anh anh cũng không thèm mang, lại còn đan xấu xí như vậy. Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, có thể đi mang cái thứ xấu xí này? Hơn nữa là đồ cô ta ném đi, mắc gì anh phải nhặt lại?

Hứ!

Khi lên xe, chiếc xe vẫn không di chuyển, ánh mắt Dịch Cẩn Đình cứ nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ màu xanh, nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt thành đấm. Ngày hôm sau, Dịch Cẩn Đình khó chịu một ngày, buổi sáng còn cố tình né tránh gặp mặt Cố An Hi, đợi cô lau dọn vệ sinh xong mới đi vào phòng làm việc. Buổi tối, lại hẹn Lâm Tiêu ra ngoài uống rượu. Lâm Tiêu khoác vai Dịch Cẩn Đình cười nham nhở: “Hôm qua tôi phải đi xem mắt không đến sinh nhật của cậu được, thế nào, sinh nhật bên vợ mới vui chứ?” Sau đó còn cười nham hiểm: “Đêm qua An Hi đã tặng cậu cái gì? Hay là… đem chính mình đóng gói dâng lên? Ai nha… đêm qua có phải hai người đã thực chiến… ăn thịt, có ngon không?” “Lâm Tiêu, cậu không nói sẽ không ai nói cậu câm đâu?” - Dịch Cẩn Đình cau mày lạnh lùng nói. “Không có?” - Lâm Tiêu lắc đầu tiếc hận: “Lão nhị, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Cậu ở bên cạnh Mộ Tuyết ba năm, ngoại trừ nắm tay ôm một cái còn còn làm cái gì nữa?”. “Trước kia cậu nói cậu đợi đến khi kết hôn mới chạm vào cô ấy, ok như vậy không sai. Nhưng bây giờ An Hi là vợ của cậu, cậu còn giữ gìn cái gì? Nếu mà thật sự không có kinh nghiệm sợ mất mặt, chỗ tôi có rất nhiều thể loại phim, miêu tả đặc sắc, cậu xem một lần sẽ học được.” Dịch Cẩn Đình trừng mắt nhìn Lâm Tiêu: “Ngoài sở thích này cậu không còn sở thích nào khác sao?” Lâm Tiêu nhún vai: “Nhân sinh ngắn ngủi, nên tận hưởng. Nhân tiện, sinh nhật cậu thế nào?” Dịch Cẩn Đình uống cạn ly rượu trong tay: “chẳng ra sao cả.” “Sao? nói nghe một chút?” Dịch Cẩn Đình trầm mặc một chút lại nói: “Mộ Tuyết trở về.” Lâm Tiêu sửng sốt: “Cho nên? Tiệc sinh nhật? Cậu…” Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Tôi không đến.” “Cậu…” - Lâm Tiêu không biết dùng lời lẽ nào nói, chỉ giơ ngón tay cái về phía Dịch Cẩn Đình: “Xem như Mộ Tuyết có lòng. Nhưng không phải ông nội cho An Hi tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu sao, có lẽ cô ấy không dễ chịu, ông nội hẳn là tức giận?” Dịch Cẩn Đình vò đầu bức tóc: “Ông nội tất nhiên là tức giận. Nhưng Mộ Tuyết bị thương ở chân còn về mừng sinh nhật tôi, tôi không thể để cô ấy một mình được. Về phần Cố An Hi…” - nghĩ đến thái độ của cô lại càng khiến anh bực bội. Một lúc sau, anh mới cười nhạo nói: “Cậu cho rằng cô ta dựa vào cái gì mà phát cáu với tôi? Hôn nhân giữa hai người là tôi bị ép buộc, cô ta chiếm mấy vị trí của Mộ Tuyết, cô ta còn dám tức giận với tôi, hừ… cô ta thật có năng lực.” Lâm Tiêu cười lạnh: “Cậu ở đây chán nản phiền muộn là vì Cố An Hi tức giận với cậu?” “Nào chỉ có phát cáu.” - Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Không nóng không lạnh như tôi thiếu nợ cô ta, hơn nữa còn biến thành một con người khác…cô ấy đã thay đổi…” - Dịch Cẩn Đình phát hiện mình nói quá nhiều liền im lặng. Lâm Tiêu nhíu mày: “Tôi nói lão nhị, cậu không phải là… thích cô bé Tiểu Hi đó rồi chứ?” Dịch Cẩn Đình kinh hãi, liếc nhìn Lâm Tiêu như quái vật: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Tôi thích cô ta? Tôi ghét cô ta còn không kịp được không?” Lâm Tiêu giả vờ sờ râu trên cằm nói: “Cậu tức giận à?” “Nếu là cậu, cậu có tức giận không?” Lâm Tiêu híp mắt hỏi: “Thật sự không thích?” “Lâm Tiêu, cậu đừng quên cô ta đã làm gì với tôi ba năm trước?” “Nếu không thích thì cần gì phải tức giận?” - Lâm Tiêu bĩu môi: “Cậu nói cô ấy lãnh đạm như người khác, nếu không để ý, không yêu thích, thì sao nhanh như vậy cậu lại phát hiện, nếu không thích thì dù có phát hiện cũng sẽ không quan tâm, nhưng cậu bây giờ…” “Lâm Tiêu, cậu bệnh không hề nhẹ.” Lâm Tiêu nhún vai: “Sao cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng nếu cậu và An Hi thật sự ở bên nhau cũng không có cái gì là không tốt. Cậu và Mộ Tuyết ở bên nhau là một cuộc chiến kéo dài, khó nói đếnkết quả.” Dịch Cẩn Đình trầm mặc thở ra một hơi: “Khó nói cũng là việc của tôi. Còn về Cố An Hi, nếu tôi có ý gì với cô ta, trừ khi tôi bị bệnh giống như cậu.” “Đừng nói trước quá nhiều a.” - Lâm Tiêu tựa lưng vào ghế sô pha: “Đến ngày tự vả, sẽ khó nhìn.” Dịch Cẩn Đình còn muốn châm chọc lại, thì điện thoại vang lên, là Dịch lão gia tử gọi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui