Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh

“Bốp.”

Dường như có bút ai đó rơi ….

Trình Ti Tư mắt thấy trên làn da trắng nõn kia hiện lên dấu năm ngón
tay đỏ lừ, còn có gương mặt băng sơn kia rốt cục biến thành vẻ mặt khó
có thể tin, Trình Ti Tư nhắm mắt, kiểu thấy chết không sờn khom người
cúi chào ban giám khảo còn đang ngây ra như phỗng, xoay người rời đi.

Hình như vào khoảnh khắc cô rời khỏi trường thi, phía sau cánh cửa
trường thi liền xao động rồi; cũng giống như vào giờ khắc cô ra khỏi
trường thi, chân cô liền mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất,
rơi xuống đau đớn khiến cô kêu thành tiếng … mộng cũng tỉnh.

Xoa xoa chỗ ngã đau, Trình Ti Tư còn buồn ngủ bò dậy từ trên mặt đất, hóa ra là cô lại ngủ không an phận, thói quen nhích tới nhích lui, kết
quả từ trên ghế sô pha lăn xuống tới.

Vừa định vịn ghế sô pha đứng lên, phát hiện trên người chợt lạnh, thì ra là không biết là ai đắp cho cô một cái chăn điều hòa, cũng rơi xuống đất giống cô.


Trình Ti Tư đầu còn mông lung cầm lấy chăn, nghĩ cả buổi, trong đầu
hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Khâu Tân, còn có dấu năm ngón tay mà cô in trên khuôn mặt anh hồi đó, chậc chậc, đúng là nhìn thấy mà giật
mình.

Nhưng lại cúi đầu nhìn cái chăn trong tay, Trình Ti Tư thoáng cái thất thần rồi.

Còn nhớ khi gặp lại Khâu Tân học kỳ này thì Trình Ti Tư sẽ bất giác
nhớ tới cảnh tượng trong cuộc thi tài năng, thế nào cũng luôn nghĩ anh
có thể ghi nhớ mối thù đó hay không, muốn trả thù cô gì đó, song Khâu
Tân lại coi như hoàn toàn không nhận ra cô, điều này làm cho cô từng vui mừng không ngớt, nhưng cũng thật sự không dám lơ là, bây giờ xem ra, có lẽ thật là cô suy nghĩ nhiều rồi.

“Nha, xem ra anh ta cũng chỉ là mặt lạnh, cũng không phải là tâm lạnh nha . . . . . .” Nhỏ giọng nói thầm, Trình Ti Tư đứng dậy, gấp chăn gọn gàng đặt trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, mới phát hiện cô thế nhưng đi ngủ cả ngày, hiện tại cũng gần năm giờ chiều
rồi. Nếu anh ta để mặc cô ngủ, Trình Ti Tư nghĩ hẳn là không có việc gì
rồi, cầm túi xách đi ra khỏi phòng làm việc.

Chuẩn bị chào hỏi Khâu Tân liền rời đi, vừa đến gần bốn gian phòng
kia, Trình Ti Tư phát hiện cửa phòng thứ hai không khóa cửa, bên trong
có tiếng nhạc cụ đàn sáo râm ran, cô nhẹ nhàng đến gần, cầm tay nắm cửa
đẩy ra, tức khắc, tiếng nhạc trở nên rõ ràng.

Trình Ti Tư đứng ở cạnh cửa, tay cầm tay nắm cửa, cứ như vậy sững sờ nhìn mấy người bên trong.

Đó là Khâu Tân sao? Nhưng mà, Khâu Tân ôm tỳ bà …. Khâu Tân. . . . . . Khâu Tân. . . . . . Cũng quá rung động đi.

Căn phòng này tương đương với một phòng thu âm cỡ trung, bên ngoài là máy móc thiết bị, bên trong cách một bức tường thủy tinh, Khâu Tân và
một đôi nam nữ khác, vẻ mặt chuyên tâm biểu diễn nhạc cụ.

Trình Ti Tư bị khiếp sợ rồi, bởi vì bên ngoài có thể nghe thấy sự
trình diễn bên trong, sau khi nữ sinh đè dây kéo ra một âm dài, Trình Ti Tư chỉ thấy Khâu Tân ngồi thẳng người, nhẹ nhàng nhắm mắt, mười ngón
tay đặt trên dây tỳ bà, một đoạn nhạc trong trẻo nhẹ nhàng lưu loát vang lên.

Trình Ti Tư cứ nhìn anh biểu diễn như vậy, chăm chú như vậy, đắm chìm trong đó như vậy, đây là lần đầu tiên Trình Ti Tư nhìn nam sinh đánh
đàn tỳ bà hay như thế, còn cuốn hút hơn nữ sinh đánh ra. Hơn nữa hình

tượng này không hề có cảm giác không hài hòa, từng âm điệu tuôn ra từ
đầu ngón tay anh, khảy, gẩy, hất, bắn ra, hấp dẫn vô cùng.

Trình Ti Tư bỗng chốc thấy ngây dại, không tự chủ bước tới, ngồi
xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt không rời khỏi Khâu Tân.

Đoạn độc tấu tỳ bà thoáng qua đi, tiếng đàn tranh của nữ sinh cộng
thêm tiếng sáo trúc của người nam sinh, phối hợp ăn ý, phổ ra âm nhạc,
vờn quanh tai, có một sức quyến rũ khiến người ta say mê …

Có điều trong lúc Trình Ti Tư còn đang đắm chìm trong giai điệu cổ
xưa tuyệt vời này, âm nhạc bất thình lình dừng lại, nam sinh ngồi trước
máy móc bên ngoài nhíu mày bật míc nói chuyện.

“Làm sao đột nhiên dừng lại? Không phải đoạn này đang rất tốt?”

“Vẫn cảm thấy thiếu cái gì.”

Giọng nói Khâu Tân vẫn lạnh lùng như thế.

Trình Ti Tư ngừng thở, đã nhìn thấy bên trong bức tường thủy tinh,
Khâu Tân từ chỗ ngồi đứng lên, để tỳ bà xuống, nhặt lấy một cây đàn nhị, kéo một đoạn, dường như vẫn cảm thấy không thích hợp, nhíu mày, lại để
xuống, cầm lấy ống tiêu ở trong góc … Trình Ti Tư mở to ánh mắt, cảm
thấy khó có thể tin nổi. Đi đi lại lại như vậy, anh ta thay đổi ít nhất

năm sáu nhạc cụ, tuy chỉ có thể là tùy tiện, lấy ra thử gảy, mặc dù đều
nửa bỏ dở giữa chừng, nhưng Trình Ti Tư vẫn cảm thấy rất thần kỳ, (T/g: (⊙o⊙), các anh này rốt cuộc có bao nhiêu nhạc cụ?)

Cuối cùng anh đứng trước một cây đàn dương cầm, cầm trong tay một cây trúc, một khúc 《 tướng quân lệnh 》, lưu loát gõ ra.

Kèm theo âm nhạc, Trình Ti Tư giống như có thể nhìn thấy sự trang nghiêm oai hùng của của tướng quân thời cổ đại thăng trướng (thăng: lên, trướng: chỗ ngồi của tướng quân trong doanh trại), nhanh nhẹn mạnh mẽ khi ra trận, căng thẳng quyết liệt khi chiến đấu.

Khâu Tân nghiêm mặt, động tác gõ của hai tay giống như là đang cổ
động chiến đấu, trầm ổn hùng hồn. Trình Ti Tư nhìn ngây người, không hề
để ý tới tiếng trống và tiếng đàn cổ phối hợp với anh ngay sau đó, cứ
như vậy mà sững sờ nhìn Khâu Tân, tim đập rộn lên.

Một khúc ngừng lại, cô vẫn còn chìm đắm trong tiếng nhạc. Chung quanh rất an tĩnh, không có ai nói chuyện, cho đến khi Khâu Tân từ từ mở mắt
ra, nhưng vẫn rũ mắt xuống.

Có thể nhìn thấy anh từ từ cong khóe miệng lên, nụ cười kia tràn đầy tự tin hút hồn con người.

Trước kia đối với hành động mê giai của Úc Sóc, Trình Ti Tư rất khinh thường, giờ đột nhiên cảm thấy, anh thật rất đẹp trai, phong thái thanh nhã, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, giờ phút này anh, tựa như một vầng trăng sáng, khiến người ta không thể chạm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận