Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em

Lúc này cô thư kí bước vào và trao cho tôi bản hợp đồng để kí.Nhưng….tôi quá đỗi ngạc nhiên. Đó chẳng phải là ……….
-Ngọc?!
2 mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy cũng ngạc nhiên không kém. Cô ấy bây giờ khác xưa quá . Đẹp hơn rất nhiều.
.
Vị đối tác của tôi thấy tôi cứ ngẩn người ra nhìn NGọc thì ông ta cười lớn :
-ANh thấy cô thư kí của tôi quá đẹp phải không? (tất nhiên là nói bằng tiếng ANh nha ! )
-Vâng! CHúng tôi là người quen!
-Vậy à! Thật thú vị !
Tôi quay trở lại bản hợp đồng.!
.
Thành công !
.
Ông ấy mời bên tôi đi ăn. Nói là bên chứ thực ra có một mình tôi thôi. Lẽ ra Quang phải đi cùng nhưng hiện tại công ty có qá nhiều việc nên tôi đành đi một mình.
.
Suốt bữa ăn , tôi không thể nào tập trung được. Cả bàn ăn chỉ có tôi , ông TGĐ và Ngọc. Mắt tôi thì không thể nào dời khỏi cô ấy được.
.

Đang ăn thì đt của ông ta vang lên, ông ấy ra ngoài nghe điện thoại.
.
-Ồ ! Xin lỗi anh! Thật là ngại quá. Công ty có việc gấp . Ngài khong phiền nếu tôi trở về công ty lúc này chứ?
-Không sao! Kinh doanh là hàng đầu mà .
-Vậy thì xin phép anh. Ngọc! Cô ở lại tiếp khách dùm tôi nhé.
.
Bây giờ chỉ còn lại tôi và NGọc, tôi thấy tim mình đập nhanh. CÔ ấy là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi yêu nhau suốt 3 năm , và bây giờ thì 8 năm mới gặp lại. Tôi đã đau khổ thế nào khi cô ấy nói chia tay. Đau khổ thế nào khi cô ấy nói cô ấy yêu người khác. Chưa bao giwof tôi chuẩn bị cho tình huống là tôi và cô ấy sẽ gặp lại như lúc này. Đẻ bây giờ, cả tôi và cô ấy đều bất ngờ. Chỉ biết ngồi nhìn nhau.
-Em khỏe chứ?
-Anh khỏe chứ?
.
Chúng tôi cùng đồng thanh, phá vỡ cái sự im lặng đến tê tái. Cô ấy cười , nụ cười mà hàng năm qua tôi nhung nhớ . Nhưng nụ cười có vẻ không tự nhiên bằng Thảo thì phải. CHợt tôi thấy ghét mình thế. Tôi còn đang làm tổn thương Thảo mà bây giờ, tôi ngồi đây, ngắm nhìn và thương nhớ một người con gái khác.
.
Tôi đứng bật dậy, bỏ về trong sự ngỡ ngàng của Ngọc.
.
Chẳng lẽ tôi lại tồi tệ đến mức ấy sao?
Việc kí hợp đồng quá dễ dàng ngay cả chính tôi cũng không ngờ tới. Nên tôi đặt vé những 2 tuần. Vậy là còn hơn 1 tuần nữa mới đến hạn về nước. Thực ra nếu muốn về thì tôi có thể đổi vé, nhưng tôi muốn ở lại…
.
----Tối ------
.
Tôi muốn xuống phố, nằm mãi ở phòng khiến cái đầu tôi như sắp nổ tung rồi. Nó cứ quay vòng về quá khứ, về Ngọc. Rồi lại trở ra với hiện tại là Thảo.
.
Đang thay quần áo thì điện thoại tôi rung lên, số lạ :
-Alo!
-Anh Tuấn Anh à.? – Giọng một người quen, và không ai khác. Là Ngọc. tim tôi loạn nhịp.
-Ờ , Ngọc hả em? Sao biết số anh ?- tôi cố tỏ ra bình tĩnh .
-Hỳ! Anh quên em đang làm gì hay sao?
.

Chậc! Thư kí TGĐ thì việc biết sđt của khách hàng, cụ thể là tôi thì có gì khó khăn đâu.
.
-Em gọi anh có chuyện gì thế?
-Anh rảnh không? Đi chơi nha! Dù sao anh cũng còn hơn một tuần nữa mới về nước mà.
-Sao em biết?- tôi ngạc nhiên.
-Ờ, thì anh cứ biết vậy đi. Thế anh định ở mãi trong khác sạn à? Không định ngắm thành phố về đêm sao?
-Được rồi, anh cũng đang muốn đi chơi đây. Em ở đâu?
-Em đang dưới cổng khách sạn nơi anh ở này. Xuống nhanh nhé!
-- Ờ …ờ…! – Tự nhiên tôi gấp gáp.
.
Mặc vội quần áo, tỉa tót một tý lấy lại phong độ tôi phi vào xuống.
.
Cô ấy đang đứng kia. 1 dáng hình mà tôi cứ ngõ là đã quên và không thể nhớ được, nhưng mà bây giờ cô ấy đang đứng kia. Nhưng sao….tôi chợt thấy xa lạ quá. Tôi hít một hơi thật dài, tiến lại chỗ cô ấy, mỉm cười một cách tự nhiên nhất có thể :
-Bây giwof chúng ta sẽ đi đâu?
-Tùy anh! Đi dạo đi! – rồi cô ấy chủ động khoác tay tôi.
.
Tôi không rút tay ra. Tôi không biết tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa. Tôi đang nghĩ về Thảo. Cô ấy đọc thư của tôi rồi vậy mà cũng chẳng them tha thứ hay nói với tôi một câu sao? Cô ấy khinh tôi đến vậy à?! Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi bực mình. Tôi chủ động vòng tay qua ôm Thảo rồi bước đi.
. Chúng tôi dừng chân tại một cửa hàng uống nước.
-Dạo này em sống thế nào?
-Như anh thấy đấy, vẫn tốt.

-Nhìn em…. Khác quá!
-8 năm rồi còn gì. Anh cũng vậy, chững chạc hơn nhiều. Không còn là một cậu nhóc nữa.
-Người yêu em đâu? Bọn em vẫn tốt chứ?
-Hahaha! Chúng em chia tay rồi, cách đây 1 tháng. Một thằng đàn ông ********, em và anh ta đã yêu nhau bao nhiêu năm vậy mà anh ta nói yêu người con gái khác. – Ánh mắt cô ấy đầy giận giữ.
Tôi giật mình xấu hổ! Như là cô ấy đang **** vào chính mặt tôi vậy. Không phải là tôi cũng vừa mới xa Thảo mà bây giờ, tôi đang ôm Ngọc, người con gái của quá khứ sao?
-Thế anh có người yêu chưa?
-Ờ…Ờm…. chưa! – tự nhiên tôi nói dối. K.h.ố.n n.a.n thật !
-Vậy sao? Em tin được không thế? – cô ấy đứng dậy chuyên qua bên cạnh tôi ngồi. – em đã rất nhớ anh.!- cô ấy ngả đầu vào vai tôi.
.
Sao bây giờ tôi thấy cô ấy khác thế . Lạ lạ làm sao ý. Tôi đủ tỉnh táo để xích qua một bên, cười gượng:
-Ờ….hờ….vậy à! Mà muộn rồi chúng ta về thôi.
.
“ Nói nhớ tôi sao? Nhớ tôi mà sao lại chia tay với tôi? Mà tự nhiên sao tôi lại khó chịu khi nhớ về quá khứ chứ? Thật vớ vẩn quá “
.
Cô ấy đi cạnh tôi mà khiến không ít người đàn ông phải ngoái lại nhìn. Phải thôi, cô ấy bây giờ quá đẹp mà. Tôi ngẩng cao đầu kiêu hãnh?! Chúng tôi như đang là một cặp tình nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui