Cuộc sống chìm nổi trong khoảnh khắc, Hà Nhiên đủ trưởng thành để hiểu được tiền bạc không phải thứ duy nhất, đáng quý nhất mà cô truy cầu.
Tuy rằng cô cũng thích tiền, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định, vừa đủ để xây dựng mái ấm của riêng mình, chứ không vì nó mà bán rẻ bản thân.
Cô biết Nam Cung Lân chỉ đang giả vờ giả vịt, chứ anh làm gì dám giận dỗi.
Một nụ hôn của cô cũng đủ chọc anh bật cười, anh giữ chặt cô rồi cúi đầu hôn mấy cái liền, trán, hai gò má, còn có môi đều bị anh mổ như gà mổ thóc.
“Bé ngoan hôm nay còn học được cách trêu anh à? Anh phải phạt em mới được!”
Dứt lời, Nam Cung Lân một tay bấm nút điều khiển, cửa sổ xe lập tức đóng lại.
Anh luồn tay ra phía sau giữ chặt gáy Hà Nhiên, nghiêng người hôn cô thật sâu, đầu lưỡi tinh nghịch đã trượt vào miệng cô lúc nào không hay.
Hà Nhiên dùng tay đẩy ngực anh, thẹn thùng muốn tránh né.
Cô cảm giác được hương nước hoa của anh len lỏi vào trong khứu giác của mình, đôi môi nhỏ không chịu được sự giày vò của anh mà hơi đỏ lên.
Bất chợt, một nỗi xúc động dịu dàng thoáng qua trong tim hai người.
Hà Nhiên hé môi phát ra tiếng kêu kháng nghị rất nhỏ, cô muốn nói với anh họ đang ở bên ngoài, không thể tiếp tục đi xa hơn nữa.
Nam Cung Lân triền miên dây dưa môi cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt non mịn như báo hiệu cho một trận hoan ái sắp tới.
Anh vừa thả lỏng, cô liền xấu hổ đánh anh:
“Đang ở bên ngoài đó, anh thật là.”
“Về nhà thôi, hôm nay phải trừng phạt em vì dám ghẹo anh.” Anh khởi động xe, khóe môi còn cong lên rõ ràng.
Hà Nhiên nhìn thấy anh như vậy, hai chân lập tức khép chặt lại, trừng mắt nói:
“Anh làm vậy là không công bằng! Anh có thể ghẹo em lại mà!”
Anh đạp ga, hai tay nắm chặt vô lăng xoay nhẹ, mắt nhìn vào kính chiếu hậu rồi vô liêm sỉ nói:
“Anh thích ghẹo trên giường, nhưng nếu em muốn mới lạ, chúng ta có thể ghẹo nhau trong xe.”
Được rồi, Hà Nhiên chịu thua ngậm miệng không dám ý kiến nữa.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để có thể trải nghiệm “xe chấn”, lần trước ở trong phòng làm việc đã quá đủ rồi, còn lén lút thêm nữa cô nghĩ thần kinh của mình sẽ bị ảnh hưởng mất.
Thấy cô im lặng, anh vừa lái xe vừa nói:
“Em không nói gì là đang thẹn thùng hửm?”
Hà Nhiên đang xấu hổ muốn chết anh còn cố tình không buông tha cho cô, cô vươn tay đấm vào đùi anh:
“Anh im đi!”
“Được rồi, anh không trêu em nữa.” Người nào đó rất biết dừng đúng chỗ, phát hiện cô trừng mình, anh bật cười để lộ hàm răng trắng đều.
Bên ngoài đường lớn xe qua xe lại đông đúc, Hà Nhiên ngồi trong xe cảm giác được cảnh vật thành phố khi hoàng hôn xuống như một bức tranh gam màu ấm khiến lòng cô bình yên.
Hà Nhiên đưa tay sang bên cạnh, khều khều Nam Cung Lân, chỉ thấy nhếch lông mày nhìn cô đầy khó hiểu.
Cô cười hỏi:
“Anh có yêu em không?”
Anh đưa một tay sang sờ tóc cô, nhẹ nhàng đáp:
“Yêu, anh sẽ yêu em đến già, chắc chắn.”
Dù biết bản thân không nên tin vào những hứa hẹn, nhưng Hà Nhiên vẫn rất thích nghe câu này của anh.
Giữa vô cùng vô tận ngã rẽ, anh là ngã rẽ của hạnh phúc.
Khi họ về đến chung cư Hoa Lạc, không lâu sau đó Hà Nhiên nhận được tin báo từ Thất Thất, nói rằng Mộ Thanh đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Đây là một tin tức hết sức chấn động, người sốc nhất có lẽ không phải gia đình của Mộ Thanh mà là cô! Cô ngồi trong phòng khách, hai mắt thẫn thờ hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ đang ở bên cạnh bếp lau lau dọn dọn.
Cô gọi anh một tiếng, chờ anh quay sang nhìn mình mới hỏi:
“Anh làm gì Mộ Thanh rồi?”
Nam Cung Lân lau sạch tay, đến ngồi đối diện với cô, trên bàn bày một chút quà vặt, anh tiện tay cầm lên cho vào miệng và nói:
“Không làm gì, trả lại thứ cô ta đáng được nhận mà thôi.”
Anh không muốn bao dung cho kẻ ác, tự làm thì tự chịu.
Chưa khiến cô ta chết thảm đã rất nhân từ rồi.
Đây là vì mẹ anh không muốn anh làm to chuyện lên, cho nên cô ta và cả người đàn ông từng có ý định chạm vào Hà Nhiên mới còn được sống, mà sống không bằng chết.
Hà Nhiên im lặng suy nghĩ, bất giác thấy nặng nề.
Cô nghe được vài tin tức không hay khác, đó là Mộ Thanh bị nhiều người luân gian đến phát điên, cho nên vẫn có chút chưa tiếp nhận được.
Nhìn thấy cô ngơ ngẩn ngồi đó ôm đầu gối, Nam Cung Lân hỏi:
“Em có trách anh không?”
“Không.” Hà Nhiên vội nói: “Là do cô ta tự chuốc lấy thôi, em chỉ đang cảm thán một chút, không trách anh đâu.”
Cô phải học được cách bàng quang trước những việc này, kỳ thực để Mộ Thanh nhởn nhơ bên ngoài cũng giống như việc thả hổ về rừng.
Cô là nạn nhân đầu tiên, chưa chắc đã là cuối cùng.
Với tính cách độc ác và lúc nào cũng chăm chăm ghen tỵ với người khác như vậy, cô ta sẽ tiếp tục hãm hại các cô gái mất.
Nghĩ xong, Hà Nhiên còn khen anh một câu:
“Cảm ơn anh đã vì em mà ra mặt xử lý việc này.”
“Em không trách anh là được rồi.”
Vừa nãy khi nghe cô hỏi, tim anh như suýt rơi ra ngoài.
Anh rất sợ sau khi biết được chuyện này Hà Nhiên sẽ ghê tởm anh, chán ghét và xa lánh anh.
Dù sao đó cũng không phải chuyện mà một người bình thường làm được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...