Nam Cung phu nhân kể cho Hà Nhiên nghe về những ngày còn bé của hai anh em Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh, chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng phấn khích, nghe mà say sưa khó dứt.
“Từ bé Lân đã thông minh nhanh nhạy rồi, lúc nào trông cũng như một ông cụ non vậy, con không biết mỗi lần bị em trai giành đồ chơi, thằng bé không khóc mà còn giảng đạo lý cho em trai nữa, trông rất buồn cười!”
“Thật ạ?” Hà Nhiên mở to mắt, vừa rửa rau vừa dỏng tai lên rồi bình luận: “Thảo nào trông anh ấy mới hai mươi mốt đã điềm đạm chín chắn đến thế.”
Cô không ngờ Nam Cung Lân sở hữu tính cách như vậy từ khi còn bé, bây giờ đột nhiên biết được nhiều hơn về anh, cảm giác có chút thích thú.
Ai mà không tò mò về quá khứ của người yêu đây? Dù có hơi ngớ ngẩn khi hỏi nhưng cô khó giấu được sự hiếu kỳ:
“Bác gái, anh ấy có từng nổi giận bao giờ chưa ạ?”
“Nổi giận ấy à?”
Bà hơi dừng động tác trên tay rồi bắt đầu lục lọi ký ức của mình, nồi canh đang sôi ùng ục toát ra mùi thơm nức mũi, khiến cho Hà Nhiên ở bên cạnh hít một hơi dài.
Phải mất khoảng một, hai phút gì đó, bà mới nói:
“Hình như có, vài lần.”
Bà mỉm cười rồi tiến tới bên cạnh Hà Nhiên, nhỏ giọng thì thầm:
“Thằng bé từng nổi điên khi bị người khác nói là giống con gái đấy.”
Cũng không nhớ rõ lắm là chàng vệ sĩ nào bình luận như vậy, bị Nam Cung Lân mới tám tuổi nghe được, lập tức ghi thù, đến tận khi anh trưởng thành rồi vẫn còn chưa quên được câu nói kia.
Chỉ vì anh hiền lành dễ nói chuyện mà trêu ghẹo và đặt biệt danh cho anh là tiểu công chúa, anh chỉ hận không thể xông ra liều mạng với ông chú ấy.
Nhưng khổ nỗi tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, trong mắt của ông chú kia, anh khác gì con cháu trong nhà chứ? Vì vậy, Nam Cung Lân thông minh hiểu chuyện sớm nên đã lớn lên mà mang theo vô vàn nỗi ấm ức.
Nam Cung phu nhân nói xong thì kéo ngăn tủ bên cạnh ra tìm gia vị, tủ bếp được thiết kế thông minh và hiện đại, khi mở ra, một loạt các dụng cụ được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề xuất hiện trước mắt Hà Nhiên.
Bà cầm lấy lọ muối, nêm nếm một cách thuần thục, vừa làm vừa nói:
“Lân không có tật xấu gì cả, nhưng bác cảm thấy sau này vẫn phải nhờ vả con chăm sóc thằng bé nhiều hơn.”
“Anh ấy rất tốt.” Hà Nhiên không thể tìm được từ nào chính xác để miêu tả Nam Cung Lân, chỉ biết nói vậy, sau đó còn bổ sung thêm: “Mặc dù thỉnh thoảng hơi ranh mãnh một chút ạ.”
Không chỉ một chút đâu, nhưng vì chừa cho anh chút mặt mũi, cô đâu dám nói thẳng rằng anh thật ra cứ như một con cáo già gian manh, à không, là một con sói đội lốt cừu!
Nam Cung phu nhân nghe đến hai từ ranh mãnh cũng đen mặt, bà đã dặn đừng có ra ngoài lừa gạt con gái nhà người ta mà không nghe.
Cho dù thật sự lỡ lầm rồi thì phải giấu cho kỹ, nào ngờ con trai làm lộ hết.
Trước khi rước con dâu về mà chủ động vạch áo cho người xem lưng thế này… Lại nhớ tới mấy lần con trai xử lý công việc giúp gia đình, thở dài nói:
“Cái tính này của thằng bé khó bỏ lắm.”
Cũng không biết là học ai, cả nhà chỉ có mình Nam Cung Lân như vậy, bề ngoài học thức văn nhã, bên trong thì vài từ ngữ đơn giản khó diễn tả được hết, tóm gọn lại thì sự tồn tại của anh thật sự độc nhất vô nhị trong nhà.
Tầm khoảng một tiếng sau đó, bữa cơm thịnh soạn do chính tay mẹ chồng nàng dâu tương lai chuẩn bị đã hoàn tất.
Hà Nhiên rất hài lòng với thành quả của bản thân, lúc cô đang dọn lên bàn thì nghe thấy bác gái ở bên ngoài to nhỏ nói gì đó.
Lát sau, Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh và em gái út trong nhà đều xuất hiện.
Hà Nhiên nhìn thấy Nam Cung Cảnh lập tức trố mắt nhìn, tóc màu xanh lam nhạt, bên tai còn đeo hai cái khuyên lủng lẳng, vẻ mặt cau có không vui tiến vào trong.
Tuy rằng mặt thì giống, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược.
Cô cảm thấy sự sạch sẽ, nhã nhặn trên người Nam Cung Lân hay sự phóng khoáng, có chút ngả ngớn của Nam Cung Cảnh đều rất đặc biệt.
Về phần em gái Yến Thư mà Nam Cung Lân luôn nhắc đến thì… thật xinh đẹp quá mức, làm trái tim nhỏ của Hà Nhiên đập ầm ầm lên.
Nam Cung gia chăm con thật khéo, ít nhất là khí chất và vẻ ngoài của họ đều thật nổi bật, hoàn toàn có thể đi làm minh tinh, chắc chắn sẽ hot lắm cho xem.
Nam Cung Cảnh cà lơ phất phơ giơ tay lên chào:
“Chị dâu.”
Nam Cung Yến Thư lần đầu gặp mặt người ta cũng rất là lễ phép mỉm cười:
“Chào chị ạ.”
Hà Nhiên xấu hổ đáp:
“À ừ, chào hai người!”
Tính ra cô chỉ bằng tuổi của Yến Thư, còn thua Nam Cung Cảnh hai tuổi, cậu ta gọi cô chị dâu làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.
Nam Cung Cảnh “ồ” một tiếng, hé miệng định trêu ghẹo, nhưng giữa chừng còn chưa kịp nói được câu nào đã bị anh trai vươn ngón cái và ngón trỏ ra kẹp cái miệng lại.
Nam Cung Lân liếc mắt:
“Ngậm miệng vào, khi nào ăn mới được phép mở ra!”
“Ưm ưm…?” Nam Cung Cảnh phản đối, huơ tay muốn trốn thoát nhưng lại bị câu nói kế tiếp làm cho bủn rủn tay chân.
“Đừng để anh phải dùng đến hình phạt nặng nhất.”
Nam Cung Cảnh nào dám chống đối, lập tức im lặng, còn chủ động đưa tay lên môi làm động tác kéo chặt khóa.
Nhìn hai anh em họ như nước với lửa, Yến Thư bật cười rồi kéo ghế cho mẹ và nói:
“Mặc kệ họ, mẹ ngồi đi ạ.”
Dứt lời liền quay sang mời Hà Nhiên:
“Chị cũng ngồi đi nè.”
Hà Nhiên cũng học theo họ, không thèm quan tâm đến hai anh em sinh đôi kia mà ngồi xuống và nói:
“Cảm ơn.”
Nam Cung phu nhân giải thích:
“Hôm nay bác trai và con trai lớn của bác không có ở nhà, họ thường xuyên bận việc nên cháu thông cảm nhé.”
Nghe lời này, sống lưng Hà Nhiên lạnh toát, cô vội vàng nói:
“Không đâu, là do cháu đến không đúng lúc.”
Cô đâu dám có ý kiến gì, hơn nữa họ bận thì không xuất hiện là điều hiển nhiên, lo cho gia đình vẫn vất vả nhất.
Sự rụt rè, e thẹn của Hà Nhiên khiến Yến Thư phải phụt cười:
“Chị cứ tự nhiên đi, đừng đặt nặng lễ nghi quá, ở bên ngoài thì phải chú ý chứ trong gia đình thì thoải mái vẫn hơn.
Em cũng không thích ăn cơm mà phải ngồi thẳng lưng, ăn chậm nhai kỹ, không được phát ra tiếng động đâu.”
Mặc dù nói vậy, nhưng trên bàn cơm vẫn có những quy tắc nhất định.
Ví dụ như khi hai anh chàng Nam Cung đã cãi vã xong và ngồi xuống để bắt đầu bữa cơm, Nam Cung phu nhân bảo mọi người ăn đi, Hà Nhiên lễ phép mời Nam Cung phu nhân trước, sau đó mời ba người còn lại dùng cơm rồi mới động đũa.
Nam Cung Lân ngồi bên phải của Hà Nhiên, kế bên là Nam Cung Cảnh, còn bên trái cô thì lần lượt là Nam Cung phu nhân và Yến Thư.
Trong quá trình ăn cơm, Hà Nhiên liên tục dùng chân khều Nam Cung Lân, đánh mắt hỏi anh quà của cô đâu mất rồi.
Rõ ràng đã dặn nên gửi tặng lúc mới vào nhà, nhưng anh vẫn khăng khăng đưa cho vệ sĩ cầm!
Động tác của hai người không quá rõ ràng, nhưng Nam Cung Cảnh lại nhạy bén nhận ra gì đó, hắn nghiêng người về sau rồi nhìn chéo xuống, trông thấy chị dâu đang lén lút gạ gẫm anh trai mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...