Nam Cung Lân định thuê phòng ngay bên cạnh? Hà Nhiên không ngờ được chuyện anh muốn nhờ vả là chuyện này, lập tức vui vẻ kể cho anh nghe về ông bà chủ trọ tốt đến thế nào, cô nuôi mèo họ cũng không ý kiến gì, còn thường xuyên tặng một chút quà lặt vặt để nâng cao tình cảm giữa đôi bên.
Nam Cung Lân đăm chiêu suy nghĩ:
“Nghe có vẻ khá tốt.”
“Đúng vậy, giá cả cũng phù hợp với sinh viên.”
Gia đình Hà Nhiên không quá nghèo, cũng không quá giàu, cô sống ở đây vẫn tốt lắm.
Về phần Nam Cung Lân thì hẳn là không thiếu chút tiền thuê trọ, không trầy trật như cô đâu.
Ngẫm thấy nếu có thể ở cạnh nhà của bác sĩ thú y như anh thì đến lúc Gạo Nếp đổ bệnh sẽ không phải lo lắng quá nhiều, cô vô cùng chờ mong.
Nhắc Gạo Nếp, chú mèo này dường như rất thích Nam Cung Lân, nằm một lát trên đùi anh thì duỗi duỗi người và híp mắt ngủ ngon lành.
Hà Nhiên thật muốn đánh cho nó một cái, bình thường cô muốn ôm muốn hôn nó cũng khó khăn, còn nhe răng múa vuốt với cô, nay thấy trai đẹp liền thay đổi thái độ? Con mèo mê trai này!
Nam Cung Lân đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của Gạo Nếp, những ngón tay thon dài trắng mịn di chuyển qua lại khiến mắt Hà Nhiên dán chặt vào đó.
Đây mới là tay, còn thứ mọc trên người cô chỉ là hai cái móng heo thôi, không đẹp gì cả!
Anh dường như đã suy nghĩ xong, gật đầu nói:
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ chuyển đến đây, sau này trở thành hàng xóm rồi có thể tiện giúp đỡ nhau.”
Cô gái nhỏ nghe thế mở cờ trong bụng, kiềm chế sự phấn khích của mình mà đáp:
“Ừm ừm, chuyện hôm nay tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa, nếu anh cần tôi giúp gì thì cứ nói, chắc chắn tôi sẽ cố hết sức trả ơn cho anh.”
Có một người quen ở ngay bên cạnh nhà, cô an tâm hơn nhiều lắm.
Mai sau Lăng Bách mà tới tìm cô nữa thì không phải sợ! (Facebook: Nhược Mộng)
Chuyện của Hà Nhiên và Lăng Bách cứ như thế mà giải quyết xong, cô không cần phải làm gì cả, tiễn Nam Cung Lân ra khỏi cửa xong liền cài chốt cẩn thận rồi về phòng ngủ.
Nam Cung Lân vừa khuất bóng sau hành lang của chung cư liền gắn tai nghe lên, nhỏ giọng hỏi:
“Chuyện tôi giao đã làm xong chưa?”
“Thiếu gia, tôi đã đưa tên kia ra công viên gần nhà rồi, hắn đang ngủ ở ghế đá.”
“Tôi đang nói chuyện hợp đồng nhà.”
“A?” Người bên kia hơi ngơ ngác, sau đó cười hô hô: “Vâng vâng, đã xong rồi.
Thiếu gia yên tâm đi, tôi đã thuê một căn trọ khác tốt hơn cho gia đình đó ở, ngày mai cũng sẽ gọi người đến dọn toàn bộ đồ đạc bên trong đi và cải tạo lại căn phòng kia cho thiếu gia.”
“Ừ, tôi không ở đó thường xuyên, anh chú ý tình hình của Hà Nhiên giúp tôi.”
Nam Cung Lân có đủ tiền để đầu tư cho cả một phòng khám thú y đủ để chứng tỏ gia thế của anh không phải tầm thường, nay còn vì người trong lòng mà “dọn” luôn cả hai vợ chồng thuê phòng 202 đi.
Khi anh quyết định theo đuổi Hà Nhiên thì lập tức dốc hết tâm tư.
Lần đầu tiên anh gặp Hà Nhiên là một năm trước, tại trường đại học.
Khi ấy cô đang cho những chú mèo hoang quanh khu vực ăn.
Nam Cung Lân trước giờ không quen bất kỳ cô bạn gái nào, chỉ chú tâm tới em gái của mình, nhưng trong lúc vô ý đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng.
Anh thích sự đơn thuần, dịu dàng, không ra vẻ của Hà Nhiên ở lần gặp đầu tiên.
Sau đó càng tìm hiểu, anh càng thấy có hứng thú với cô gái vẫn luôn nỗ lực vì cuộc sống này, nụ cười của cô cũng rất thu hút.
Nam Cung Lân vừa nghĩ vừa rời khỏi chung cư Hoa Lạc, chiếc Maybach bốn chỗ đúng lúc đến đón anh.
Thời điểm chiếc xe chuyển bánh, bên trong phòng của Hà Nhiên cũng đã chìm vào bóng tối.
Cô phải ngủ sớm để sáng dậy đi học, tiết chín giờ, nhưng tắt đèn và nằm trên giường lăn lộn cả buổi cũng khó lòng ngủ nổi.
Chuyện bạn trai cũ đột nhiên quay lại tìm cô khiến cô hơi bận lòng.
Anh ta muốn gì ở cô? Theo lời anh ta nói thì anh ta cảm thấy nhục nhã vì bị cô chia tay?
“Sao trách mình được chứ? Ai bảo anh ta làm tổn thương Gạo Nếp!”
Hà Nhiên lẩm bẩm, ôm bé mèo cưng vào lòng vuốt ve.
Một người đàn ông thô bạo với thú cưng như thế chắc chắn không phải loại tốt lành gì, sau này có khi cô sẽ là nạn nhân của anh ta không chừng!
…
Sáng hôm sau, Lăng Bách tỉnh dậy khi bị một cô lao công đến vỗ vào mặt.
“Này này, cậu kia, sao lại ngủ ở đây thế hả?”
Mùi rượu đã phai bớt, nhưng nhìn dáng vẻ ngơ ngác và đôi mắt đục, lờ đờ của Lăng Bách, người ta biết ngay đêm qua hắn đã uống say.
“Thanh thiếu niên bây giờ thật là! Dậy, về nhà đi!”
Lăng Bách giật mình nhìn quanh, mất mộc lúc mới hiểu ra bản thân đang ở đâu.
Hắn vỗ vỗ cái trán đau nhức, tức giận quát:
“Mẹ kiếp! Hà Nhiên dám vứt mình ở đây à?”
Dù hắn say nhưng hắn vẫn biết tối qua đã đi đâu, lúc này hắn nên ở trong phòng của Hà Nhiên mới đúng chứ!
Ánh nắng sớm chiếu rọi vào mặt Lăng Bách, chói lòa như đang cười cợt hắn ảo tưởng quá nhiều.
Hắn đã ngủ cả đêm bên ngoài công viên, lúc này nhiều người đi tập thể dục đều nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nghị luận.
Tất nhiên, những lời nói ấy chắc chắn đều là châm chọc.
Lăng Bách xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, vội vàng chạy khỏi nơi đó và bắt taxi trốn mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...