Thanh niên bên ngoài mặt mũi đỏ bừng, tuy rằng cách một cánh cửa không ngửi được mùi rượu từ trên thân hắn ta, nhưng Hà Nhiên biết hắn đang say.
Cô không có ý định mở cửa, hơi sợ hãi hỏi:
“Anh muốn nói gì thì để ngày mai tỉnh táo lại rồi nói được không?”
Rầm.
Lăng Bách dùng tay đập mạnh vào cửa nhà làm Hà Nhiên giật thót, âm thanh đó cũng khiến mấy chú mèo của cô bị dọa sợ, chúng mở to hai mắt nhìn về phía cửa.
“Tôi bảo cô ra đây… Khụ…”
Hắn vừa nói vừa cúi đầu làm như sắp nôn ra, Hà Nhiên sợ phiền đến hàng xóm nên vội vàng đuổi hắn:
“Anh về đi! Ngày mai anh muốn gặp tôi thì cứ đến, bây giờ tối rồi, tôi phải đi ngủ!”
“Tôi nói cho cô biết, vì cô mà tôi bị bạn bè cười cợt, tôi sẽ… sẽ không để cô yên đâu!”
Tiếng ồn mỗi lúc một to làm Hà Nhiên rất bực mình, cô không biết phải làm sao, chỉ đành gọi điện thoại cho người quen là Lý Thân.
Lý Thân bắt máy liền nghe thấy âm thanh ồn ào, hắn lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
“Anh có thể qua chỗ em một lát không? Bạn trai cũ nhậu say cứ muốn vào nhà của em, bây giờ em gọi cảnh sát thì có chút kỳ cục…” Hà Nhiên bối rối.
Người quen của cô ở thành phố S này không nhiều, chỉ có vài cô bạn học mà thôi.
Cô cũng ít tiếp xúc với những nam sinh khác, ngoại trừ Lý Thân thì chẳng biết nhờ vả ai nữa.
Lý Thân rất muốn giúp nhưng lại lực bất tòng tâm, hắn nói:
“Bây giờ anh đang ở bên chỗ mẹ anh, xa quá, anh sợ là không qua được.”
Hắn còn đang định gọi bạn mình qua chỗ Hà Nhiên thì nghe cô đáp:
“Không sao ạ, em sẽ gọi cho người khác thử.”
Cô sợ làm phiền Lý Thân nên tắt máy, sau đó nhìn danh bạ điện thoại.
Ba chữ “bác sĩ Lân” hiện ra đập vào mắt cô, nhưng bởi vì chỉ vừa quen biết nên nào dám quấy rầy anh.
Hà Nhiên nhíu mày, tiếng chuông cửa vẫn truyền tới cùng âm thanh rầm rầm khiến cô cực kỳ khó chịu.
Ngay khoảnh khắc Hà Nhiên hạ quyết tâm cho bạn trai cũ lên đồn uống trà cùng cảnh sát thì điện thoại cô rung mạnh, Nam Cung Lân gọi đến.
Giờ này anh còn gọi làm gì? Hà Nhiên có chút khó hiểu nhưng vẫn bắt máy.
“Xin chào, cô Hà, cô có thời gian không?”
“Xin lỗi anh nhưng hiện tại tôi đang gặp chút rắc rối!”
Nam Cung Lân ngồi bên quán cà phê đối diện chung cư của Hà Nhiên, ra vẻ ngạc nhiên:
“Rắc rối gì vậy?”
Lúc này Hà Nhiên đã có chút bất lực với bạn trai cũ, nói nhanh chuyện của mình rồi định cúp máy, thế nhưng Nam Cung Lân lại nói;
“Tôi đến giúp cô, tôi đang ở gần chung cư Hoa Lạc.”
Nghe đến đây, trong lòng Hà Nhiên giật thót:
“Sao anh biết tôi ở Hoa Lạc?”
“Có nghe mấy cô gái khác nói.”
Hà Nhiên à một tiếng, sực nhớ ra đám bạn nhiều chuyện ở trạm cứu trợ.
Lúc này không còn gì quan trọng hơn chuyện xử lý tên bạn trai cũ, cô gấp gáp nói:
“Nếu anh ở gần chung cư đó thì có thể đến đây được không? Tôi ở phòng 201!”
“Được.”
Nam Cung Lân buông một chữ như thế rồi nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi đứng dậy.
Tiếng ồn từ tên bạn trai cũ Lăng Bách đã khiến cho người sống chung tầng nổi cáu, sau một lúc ầm ĩ, gã đàn ông ở phòng đối diện chịu hết nổi mà mở cửa ra và quát:
“Có im đi không hả? Nửa đêm còn kêu gào cái gì?”
Ông ta nói xong thì Lăng Bách lảo đảo chỉ tay vào phòng Hà Nhiên, liên tục kêu cô mở cửa cho mình, tự xưng là bạn trai của cô.
Ông chú kia có vẻ khó chịu, đập cửa nhà Hà Nhiên rồi nói:
“Cô kia, cô định để bạn trai cô làm ồn tới khi nào hả? Cãi nhau thì cũng phải xem giờ chứ?”
Con người một khi nổi giận thì khó lòng kiểm soát được hành vi và lời nói của bản thân, người đàn ông kia Hà Nhiên cũng biết, bình thường vốn đã là gã cộc cằn, thô lỗ, bây giờ cô mà không mở cửa chắc ông ta và Lăng Bách sẽ phá tung chỗ này mất.
Nhưng mà mở cửa thì chẳng khác gì dẫn sói vào nhà! Hà Nhiên phân vân hồi lâu mới chậc lưỡi, đi vào bếp cầm lấy con dao to nhất rồi quay lại.
Cô đưa tay vặn chốt khóa, đẩy cửa ra.
Vừa nhìn thấy hai gã đàn ông đứng bên ngoài cửa, cô đã giơ con dao trong tay lên đe dọa và nói to:
“Anh ta không phải bạn trai tôi!”
Hà Nhiên và Lăng Bách quen nhau qua một người bạn của cô, sau đó họ hẹn hò được khoảng ba tháng thì hắn nói muốn qua nhà cô chơi.
Buổi trưa hôm đó, dưới sự khuyên bảo của bạn, cô đồng ý để hắn ghé qua chỗ mình sống.
Nhưng điều khiến cô không thể ngờ được là hắn cực kỳ ghét mèo, cô nghĩ hắn dị ứng nên xin lỗi rối rít, kết quả hắn chỉ đơn giản không thích thú cưng, còn đá Gạo Nếp - chú mèo nhỏ của cô vào tường.
Cho nên, từ hai tháng trước họ đã chia tay rồi!
Hà Nhiên cầm chặt con dao và giơ lên làm hai gã đàn ông đều hơi khựng lại, không dám tiến tới.
Cô nghĩ mình nên gọi cảnh sát là vừa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...